Trâu Hàn nhìn bức ảnh cậu mới chụp được, Ngu Thành Hà và Phí Lễ với tư thế rất thân mật.
Tuy nhiêu đây không đủ để chứng minh hai người họ có gian tình, nhưng chỉ cần đăng lên mạng, nhất định sẽ có người chỉ nhìn hình rồi đánh giá.
Chuyện liên quan tới tính hướng của Ngu Thành Hà vẫn luôn là chủ đề bàn tán say sưa của dân mạng.
Nhưng, đồng tình luyến ái là chuyện xấu sao?
Bản thân Trâu Hàn là đồng tính luyến, cậu biết quần thể này có thành phần cặn bã, cũng biết có nhiều người ôm thành kiến đối xử với quần thể này, nhưng điều này không có nghĩa là mỗi một người đồng tính đều xấu.
Có lẽ là do ‘vật họp theo loài, người phân theo nhóm’, bạn bè thân thiết bên người Trâu Hàn phần lớn là đồng tính luyến ái, nhưng bọn họ không khác mấy người dị tính luyến, đều là thành phần kiệt xuất trong xã hội.
Cho nên, mắc gì là người đồng tính thì bị hắc?
Cũng lớn lên như bao người, sao nói được ai đúng ai sai?
Trước giờ Trâu Hàn cực kỳ không thích ngôn luận và định kiến này nọ.
Bây giờ, chẳng lẽ chỉ vì không thích Ngu Thành Hà, mà cậu tự biến mình thành loại người cậu ghét nhất sao?
Vì bôi đen người ta mà tự bôi đen mình?
Không, không nên như vậy.
Nhưng mà, đóng quân ở đoàn phim nhiều ngày như vậy, hình như cậu cũng không tìm được scandal gì lớn về Ngu Thành Hà.
Nếu không tung tin này, làm gì còn scandal nào để chụp nữa?
Vậy cậu có nên tung ra hay không?
Trâu Hàn chần chờ hồi lâu, vẫn xóa toàn bộ ảnh vừa chụp.
Để phòng ngừa mình thay đổi ý định, cậu còn vào thùng rác dọn sạch, xóa vĩnh viễn tất cả.
Dù đã làm ra quyết định, trong lòng cậu vẫn không thoải mái. Trâu Hàn đứng lên, di động đột ngột reo vang.
Vừa nhìn tên trên màn hình, Trâu Hàn vô thức thẳng lưng, mím mím môi, điều chỉnh hô hấp lại một chút rồi mới nhận điện thoại, dùng tiếng Anh chào. “Anh hai.”
“Hàn Hàn, em ngủ chưa?” Bên kia trả lời lại bằng tiếng phổ thông sứt sẹo.
Trâu Hàn cũng đổi về tiếng phổ thông. “Em chưa ngủ, anh có gì không?”
“Anh cũng đoán là em chưa ngủ.” Đầu kia đặc biệt nhiệt tình. “Gần đây em sống tốt không? Có tâm sự gì không? Có cần tiền không…”
Hắn hỏi rất nhiều, Trâu Hàn kiên nhẫn nghe hết, rồi cuối cùng trả lời. “Em khỏe, không cần tiền.”
Nói xong lại hơi ảo não, khô khan nói thêm một câu nữa. “Mọi người có khỏe không?”
“Chúng ta đều rất tốt.” Bên kia hoàn toàn không bị cậu ảnh hưởng, giọng vẫn vang dội như cũ. “Đúng rồi, mấy ngày nữa anh muốn đến thành phố chỗ em, anh có một surprise lớn muốn cho em! Em có chờ mong không?”
Trâu Hàn nghe hắn nói “surprise” thì không mong đợi chút nào, bởi bất ngờ của hắn toàn là kinh hãi nhiều hơn kinh hỉ. Nhưng cậu vẫn trả lời. “Em rất chờ mong.”
Đầu bên kia nghe vậy thì hài lòng. “Vậy tốt, em trai yêu dấu, chúng ta gặp nhau sau nha. Haizz, anh thực sự rất muốn gặp em sớm hơn.”
Sau khi cúp điện thoại, Trâu Hàn tìm tên “Mẹ” trong danh bạ, bấm số, trầm ngâm một lúc, cậu đổi thành nhắn tin.
「 Anh Roy nói anh ấy muốn đến quốc nội, ngài có biết chuyện này không? 」
Chỗ mẹ đang là ban ngày, tin nhắn được đáp lại rất nhanh.
「 Mẹ biết, nó nói nó nhớ con, tới chỉ để thăm con đó. 」
Trâu Hàn nhìn tin nhắn kia, liên tục gõ chữ rồi lại xóa, mấy phút sau mới gửi một tin nữa.
「 Vậy thì tốt. Ngài vẫn khỏe chứ? 」
「 Mẹ khỏe, con thì sao? 」
「 Con cũng rất khỏe. 」
「 Ừm, cần dùng tiền thì nói với mẹ. 」
「 Được, cảm ơn ngài. 」
「 À đúng rồi, hỏi thăm cha dượng giùm mẹ. 」
「 Được. 」
Trâu Hàn thở ra một hơi thật dài, lấy tay lau trán, mồ hôi ướt đẫm tay.
Cậu tự giễu cười cười, lại vào danh bạ tìm số quản gia tư nhân của mình. “Chú Hách, trong tài khoản của con còn bao nhiều tiền?”
Chú Hách suy nghĩ một lúc rồi mất mười mấy giây báo cáo một chuỗi số.
Trâu Hàn nghe đại khái, “Làm phiền chú mua cho con một căn biệt thự ở Lận Xuyên, không cần để ý tới giá, chỉ cần hoàn cảnh thoải mái giao thông tiện lợi là được. Ngoài ra, chọn nơi có nhiều phương tiện giải trí một chút cũng tốt.
“Được.” Chú Hách liên tục đáp ứng.
“Nhân tiện, chú lấy một chiếc xe thể thao bỏ vô trong đó, chiếc nào màu sắc tươi đẹp chút.” Trâu Hàn suy nghĩ. “Lấy chiếc Ferrari năm ngoái cha dượng cho con đi. Chuyện biệt thự chú cố làm nhanh.”
“Cụ thể mấy ngày ạ?” Chú Hách cảm thấy hơi kì quái. “Sao tiểu thiếu gia lại nghĩ tới chuyện mua biệt thự?”
“Chắc cỡ mười ngày nữa, anh kế muốn tới quốc nội, mua để tiếp đãi anh ấy.” Trâu Hàn xoa xoa thái dương. “Đúng rồi, biệt thự phải trang hoàng đầy đủ, càng thoải mái càng tốt, ưu tiên thoải mái lên hàng đầu.”
Chú Hách đầu bên kia im lặng một chốc, rồi nói. “Được.”
Cúp điện thoại, Trâu Hàn tê liệt ngồi trên ghế, mất nửa ngày mới đứng dậy, đi vào phòng tắm tẩy rửa đơn giản.
Ngủ không được, Trâu Hàn quyết định cầm điện thoại đi ra khỏi phòng.
Trong khách sạn đều là diễn viên, trợ lý, và nhân viên, lúc này đã gần sáng, ai cũng đang nghỉ ngơi, Trâu Hàn rón ra rón rén xuống lầu đi dạo.
Dạo một hồi, Trâu Hàn bất tri bất giác đi đến trường quay.
Bây giờ là lúc bắt đầu dựng cảnh cho trường quay, thời điểm Trâu Hàn tới, tình cờ thấy nữ chính và nữ phụ đang trừng mắt lạnh lẽo nhìn nhau, cậu vội vàng xoay người chuồn đi.
Nữ chính nữ phụ của phim này đã đấu đá nhau từ hồi casting, đến khi vào đoàn càng đấu dữ dội hơn. Từ trang điểm tới lượng cảnh diễn, từ vóc người tới nhan sắc, thậm chí mỗi ngày bị NG bao nhiêu lần, cái gì cũng ganh đua cao thấp, hôm nào hôm nấy đều vô cùng náo nhiệt.
Lúc đầu, Trâu Hàn thấy hai người tào lao vô cùng. Sau đó mới nghe trợ lý của Ngu Thành Hà phân tích nói, hai cô nàng ganh đua như vậy cũng không hẳn là không tốt.
Ví dụ như sau khi sửa kịch bản, muốn nối liền mạch phim khúc sau với khúc trước thì lúc quay bù cần thử thách kỹ năng diễn xuất của họ một chút.
Mới đầu Trần đạo còn lo sẽ xảy ra chuyện.
Kết quả hai cô nàng vì tranh đấu gay gắt không ai phục ai nên dốc toàn lực ra diễn, hiệu quả tốt ngoài dự tính.
Trên những phương diện khác, tuy có lúc đáng ghét, nhưng chưa từng ảnh hưởng tới chính sự.
Dù sao cuộc sống trong đoàn phim cũng rất tẻ nhạt, lâu lâu có chuyện vui để xem thì ai cũng thích.
Hơn nữa, hai cô tuy không phục lẫn nhau, nhưng rất ít khi nào giận chó đánh mèo lên trợ lý hay nhân viên đoàn phim.
Tỷ như hai cô sẽ so xem Ngu Thành Hà đối với ai tốt hơn, tiêu chuẩn so sánh thường là mấy việc nhỏ xíu xiu như số lần nói chuyện, số lần xin đồ ăn này nọ. Mà bất kể ai thua, cũng không tính lên đầu Ngu Thành Hà, chỉ điên cuồng xoát độ tồn tại vào ngày hôm sau mà thôi.
Nhiều lúc Trâu Hàn còn thấy hai cô thiệt dễ thương.
Đương nhiên, cậu chỉ thấy hai cô dễ thương lúc hai cô ở trước mặt người khác, chứ không phải trước mặt cậu.
Trâu Hàn cực không giỏi giao tiếp với nữ giới. Lúc hai cô nàng này nghe nói cậu giúp Mai Đồ viết kịch bản, cả hai đều tới tìm cậu quanh co lòng vòng muốn chọn cảnh diễn, lòng nhiệt tình kia dọa Trâu Hàn sợ hết hồn, từ đó trở đi cậu vừa thấy hai người liền trốn mất.
Né né hai cô gái, Trâu Hàn đi tới bên cạnh đài phun nước.
Ban đêm đài phun nước không có ai, Trâu Hàn ngồi bên bờ hồ, nâng cằm nhìn trời.
Nơi này là ngoại ô thành phố, tuy có nhiều nhà máy công nghiệp, nhưng không ô nhiễm nghiêm trọng như trong thành phố, vẫn có thể thấy ánh sao lấp lóe trên bầu trời.
Rất lâu rồi cậu chưa được ngắm sao, Trâu Hàn mải mê ngắm đến quên mất thời gian.
“Cậu đang nhìn gì?” giọng nói Ngu Thành Hà chợt vang lên bên cạnh.
Trâu Hàn giật mình, sợ đến nỗi lảo đảo té qua một bên.
Giờ phản ứng lại cũng không kịp nữa, Trâu Hàn cắm đầu ngã thẳng xuống hồ. Nhưng ngay khoảnh khắc cậu sắp ngã xuống, ngón tay mát lạnh của người kia nắm lấy cổ tay cậu, mạnh mẽ kéo cậu ra sau, khiến cả người Trâu Hàn rơi vào một cái ôm rộng lớn ấm áp.
Chóp mũi quẩn quanh một mùi hương đặc biệt, có mùi của thuốc lá, có cả mùi của tuyết tan chảy qua bãi cỏ, mang theo hương thơm mát mẻ của đồng cỏ xanh.
Bên trên có bầu trời sao lấp lánh, dưới đất có bải cỏ xanh điểm hoa, trong phút chốc Trâu Hàn thấy mình như đang ở trong một giấc mơ, không thể phân rõ đâu là thật đâu là ảo, chỉ có thể cứng ngắc ngồi trong lồng ngực Ngu Thành Hà, không thể động đậy.
“Cậu ổn không?” thanh âm của Ngu Thành Hà vang lên từ trên đỉnh đầu cậu.
Trâu Hàn đột nhiên phục hồi tinh thần, không hiểu sao trong lòng cậu chợt bén ngọn lửa vô danh, giận dữ đẩy Ngu Thành Hà ra. “Đêm hôm khuya khoắt, muốn hù chết người à?”
Ngu Thành Hà tuy thấy con ngươi đen bóng của cậu tràn ngập phẫn nộ, nhưng anh lại không giận chút nào, thậm chí còn hơi vui vẻ.
Biểu hiện lúc kinh hoảng là biểu hiện chân thật nhất.
Nếu như đúng là fan hâm mộ, khi được thần tượng của mình ôm thì phải mang vẻ ngượng ngùng thỏa mãn mới đúng. Sao có thể phản ứng như Trâu Hàn được?
Huống chi anh chỉ cứu người thôi, đâu cần phải tức giận như vậy?
Trâu Hàn phản ứng như vậy, là bằng chứng cho thấy cậu là anti-fan.
Nhưng mà, hắc liêu của anh đang nằm trong tay cậu, tại sao cậu lại không công khai nó?
Cậu ta rốt cuộc đang chờ điều gì?
“Xin lỗi.” Ngu Thành Hà tốt tính nói xin lỗi. “Tôi tưởng cậu nghe thấy tiếng bước chân của tôi.”
Anh cắm hai tay vào túi quần, đầu ngón tay vô thức xoa xoa, da của Trâu Hàn thực sự quá tốt.
Tầm mắt anh quét qua cổ tay cậu, vậy mà để lại vết đỏ rồi.
Chậc, da dẻ non mềm ghê, không giống người lớn chút nào.
Trâu Hàn sau khi hết phẫn nộ, tỉnh táo lại, mới nhớ ra mình vừa lòi đuôi. (giấu đầu lòi đuôi nha con, này thì diễn)
Không có fan nào không thích tiếp xúc thân mật với thần tượng cả.
Ca này khó à, không lẽ giờ mình để hình tượng fan vỡ luôn?
“Em…” Trâu Hàn suy nghĩ một chút, thình lình nhào tới, mạnh mẽ ôm lấy Ngu Thành Hà.
Ngu Thành Hà: “???”
“Em xin lỗi.” Trâu Hàn dường như sợ anh đẩy cậu ra, nên vòng tay ôm anh thật chặt. “Vừa nãy em không để ý, không biết là anh. Em còn tưởng giống như lần trước, lại gặp phải người xấu như tên Chung Thiên Trạch kia.”
Cậu đếm giây, thấy được rồi liên buông tay, lùi về sau hai bước, cúi đầu nói. “Với lại, cảm ơn anh hồi nãy đã cứu em.”
Ngay cả dưới ánh trăng, cũng có thể thấy hai má trắng mịn của cậu đỏ ửng hết lên.
Ngu Thành Hà trợn mắt cạn lời: “…”
Đúng là co được dãn được thiệt kìa.
Tâm tình phức tạp.jpg
Không khí như đông cứng lại, Trâu Hàn cẩn cẩn trọng trọng giương mắt lén nhìn sắc mặt Ngu Thành Hà. “Anh, anh giận rồi hả?”
“Không.” Ngu Thành Hà ho nhẹ một tiếng. “Tôi vừa nghĩ tới một chuyện muốn hỏi.”
“Anh hỏi đi.” Trâu Hàn mím môi nở nụ cười.
Ngu Thành Hà: “Cậu… Ngoại hình của cậu khá tốt, cậu có bao giờ nghĩ tới chuyện đi đóng phim không?”
Trâu Hàn lắc đầu. “Không ạ.”
“Tại sao vậy?” Ngu Thành Hà nghiêm túc nói, “Tôi thấy nếu cậu theo nghề diễn xuất, nhất định có thể đoạt tượng vàng Oscar*.”
*ở đây là tượng người tí hon vàng, tui tìm thì chỉ có Oscar là có cúp hình người vàng.
Trâu Hàn làm bộ như không hiểu anh đang khịa mình, cậu nghiêm túc phân tích. “Ngoại hình của em không cho phép, em không thể diễn được rất nhiều nhân vật. Không lẽ em lại diễn học sinh cấp ba suốt đời, đúng không?”
Cũng có lý.
Ngu Thành Hà: “… Vậy thì tiếc cho thiên phú của cậu ghê.”
“Không sao đâu ạ, em đem thiên phú của em cho anh.” Trâu Hàn trẻ con duỗi một ngón tay ra, đâm một cái lên người Ngu Thành Hà. “Chỉ cần nhìn anh lấy được tượng vàng là em thỏa mãn rồi.”
Ngu Thành Hà: “…”
Cậu ta đang trù ẻo mình hay đang khịa lại mình vậy?
“Nhìn là đủ rồi à?” Ngu Thành Hà đương nhiên không cam lòng yếu thế, hỏi. “Không thì tôi cho cậu một cái nhé?”
Trâu Hàn vậy mà còn nghiêm túc nghĩ nghĩ. “Nhưng mà, trên đó ghi tên anh mà.”
“Hay là tôi đưa cho cậu sợi dây chuyền?” Nói xong, Ngu Thành Hà mới thấy có gì đó kỳ kỳ.
Người thắng giải Oscars, có thể xin một sợi dây chuyền khắc tên người nhà của mình. (này chắc xạo)
Người nhà?
Nói là kẻ địch còn tạm tin.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, lại đồng thời chuyển mắt đi nơi khác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT