Chủ nhật, Lâm Cảnh có hai bài viết đến hẹn deadline, vốn định ở lì trong nhà cả ngày.
Nhưng anh lại không nhịn được cứ nghĩ tới Nguyên Nhạc ở tầng dưới, anh sợ Nguyên Nhạc lại đang chờ mình mà không thấy.
Lâm Cảnh không phải là người dễ bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của người khác.
Anh không có nhiều lòng trắc ẩn, quan điểm của anh là làm người ai cũng khổ, chẳng qua có người khổ nhiều, có người khổ ít mà thôi.
Anh có sự cảm thông, nhưng cũng có chừng mực, dẫu sao trước cửa nhà ai cũng có tuyết cần phải dọn, không thể lo bao đồng nhiều như vậy được.
Nhưng đến buổi chiều, anh vẫn phá lệ vì Nguyên Nhạc.
Anh quyết định xuống tầng đi chợ.
Lâm Cảnh không biết quá khứ từng trải đã khiến sự đồng cảm của anh tăng vọt, hay là do đôi mắt của Nguyên Nhạc quá mức trong sáng ngây thơ khiến anh không đành lòng.
Không ngoài dự đoán, Nguyên Nhạc đang ngồi sau cửa sắt chờ anh, vui mừng kêu lên như lần trước “Anh ơi”.
Trong lòng Lâm Cảnh nhói một cái: “Chào Nguyên Nhạc”.
“Chào anh ạ!” Nguyên Nhạc trả lời.
Lâm Cảnh nói: “Anh đi chợ mua đồ ăn đã nhé.”
Sau khi Lâm Cảnh xuống tầng, Trần Hà đi ra từ phòng bếp, liếc thấy Nguyên Nhạc đang ngồi trước cửa thì tức giận nói: “Cả ngày ngồi trước cửa làm cái gì, làm khỉ cho người ta xem à?”
Nguyên Đại Thành đi ra cửa hỏi Nguyên Nhạc: “Nguyên Nhạc, ban nãy cháu nói chuyện với ai thế?”
Nguyên Nhạc trả lời: “Anh trai ạ”.
“Là tiểu Lâm ở tầng trên sao?” Nguyên Đại Thành hỏi.
Nguyên Nhạc nói: “Là anh trai ở tầng trên ạ!”
Nguyên Đại Thành cảm thấy khó hiểu, thuận theo lời Nguyên Nhạc để hỏi: “Sao cháu quen với anh trai tầng trên thế?”
Nguyên Nhạc nói như là lẽ đương nhiên: “Bọn cháu là bạn tốt ạ”.
Thấy hỏi mà không ra nguyên cớ, Nguyên Đại Thành từ bỏ, cho rằng có lẽ là do Lâm Cảnh đi ngang qua nên biết mà thôi.
Lâm Cảnh đi vòng vo một lúc ở chợ, mới nhớ ra trong tủ lạnh vẫn còn rất nhiều đồ ăn.
Tạm thời không mua thức ăn nữa, anh qua quầy bán hoa quả mua ít nho Mỹ và dâu tây rồi quay về.
Thời điểm lên tầng, Nguyên Nhạc phía sau cánh cửa sắt ngước mắt hỏi anh: “Anh ơi, em có thể chơi với anh không?”
Lâm Cảnh ngẩn người, nhìn đôi mắt đầy mong chờ của Nguyên Nhạc, anh suy nghĩ một chút rồi mới nói với cậu: “Vậy em hỏi cậu của em xem, nếu cậu em đồng ý, anh sẽ dẫn em lên tầng chơi.”
Nguyên Nhạc sung sướng chạy đi hỏi Nguyên Đại Thành, Nguyên Đại Thành kinh ngạc đi ra: “Tiểu Lâm, Nguyên Nhạc có thể gây phiền toái cho cậu không?”
Lâm Cảnh lễ phép mỉm cười: “Không sao, tôi thấy Nguyên Nhạc ngoan lắm.”
Nguyên Đại Thành mở cửa, Nguyên Nhạc vui mừng đi theo Lâm Cảnh lên tầng.
Nhà của Lâm Cảnh ngoài Lý Đông Minh ra thì chưa từng cho người ngoài khác vào, nói là dẫn Nguyên Nhạc lên chơi nhưng Lâm Cảnh lại không có thời gian chơi với cậu.
Vừa vào nhà Lâm Cảnh bảo Nguyên Nhạc ngồi lên ghế sopha, thương lượng với cậu: “Anh còn phải làm việc đã, em xem tivi có được không, xem hoạt hình nhé?”
Nguyên Nhạc hiểu chuyện gật đầu: “Vâng ạ.”
Lâm Cảnh xoa đầu cậu, tóc Nguyên Nhạc mềm, vô cùng mượt, giống hệt như tính cách của cậu vậy, xúc cảm khi xoa rất thích.
Lâm Cảnh bật tivi lên, chỉnh đến kênh hoạt hình, Nguyên Nhạc ngoan ngoãn ngồi xem.
Lâm Cảnh mang nho và dâu tây đi rửa, bỏ vào khay, bê đến bàn trà cho Nguyên Nhạc vừa xem vừa ăn.
Nguyên Nhạc lấy một quả dâu tây to thật to ra giơ cho Lâm Cảnh: “Anh ăn”.
“Ừ”, Lâm Cảnh nhận lấy, rồi chỉ vào máy tính, “Nguyên Nhạc tự xem tivi nhé, anh ở bên kia làm việc.”
Nguyên Nhạc ngoan ngoãn gật đầu.
Lâm Cảnh bận bịu việc của mình, Nguyên Nhạc cũng yên tĩnh, trong phòng chỉ còn lại tiếng tivi và tiếng Lâm Cảnh lạch cạch gõ phím, thỉnh thoảng sẽ nghe thấy tiếng Nguyên Nhạc cười, nhưng âm thanh không lớn.
Sắp đến giờ cơm, Lâm Cảnh cuối cùng cũng viết xong một bài bản thảo, anh đứng dậy chuẩn bị cơm tối.
Thời điểm lấy gạo, anh quay đầu nhìn Nguyên Nhạc đang ngồi trước tivi, rồi lấy thêm một phần gạo nữa, nghĩ nếu muộn rồi mà người tầng dưới không lên gọi Nguyên Nhạc về thì anh sẽ giữ Nguyên Nhạc lại cùng ăn cơm.
Lúc rửa rau, Nguyên Nhạc nghe thấy tiếng động, cậu chạy tới nói muốn rửa giúp, Lâm Cảnh nhường chỗ cho Nguyên Nhạc, muốn xem xem cậu rửa thế nào, ngoài ý muốn là tuy Nguyên Nhạc rửa chậm nhưng vẫn rất sạch.
Lâm Cảnh khen một câu: “Nguyên Nhạc giỏi thật”.
Nguyên Nhạc hơi ngước đầu lên, kiêu ngạo nói: “Mẹ dạy em đấy, mẹ cũng nói Nhạc Nhạc rất giỏi”.
Lâm Cảnh có thể tưởng tượng được, mẹ Nguyên Nhạc hẳn đã dùng không ít tâm huyết để nuôi dạy cậu, anh có chút khâm phục mẹ Nguyên Nhạc.
Một người phụ nữ đơn độc nuôi một đứa trẻ có trí lực không lành lặn, vĩnh viễn không trưởng thành được, những lời bàn tán ra vào, áp lực cuộc sống, lúc nào cũng phải bận tâm lo lắng, chỉ nghĩ đến thôi đã đủ thấy biết bao khó khăn rồi.
Trên thế giới này có bao nhiêu người me nhẫn tâm thì cũng có bấy nhiêu người mẹ vĩ đại, Lâm Cảnh không khỏi nghĩ tới mẹ đẻ của mình.
Lâm Cảnh rất ít khi nhớ tới bà, sau khi lớn lên anh không còn hận bà nữa rồi, anh đã thử thấu hiểu sự yếu đuối và ích kỉ của bà, dẫu sao là người ai cũng muốn sống thoải mái. Mẹ anh cảm thấy không có anh, bà sẽ sống tốt hơn.
Bà lựa chọn con đường dễ đi hơn, anh nào có lý do gì để trách bà chứ, chỉ có thể nói duyên phận giữa bọn họ không đủ.
Trước kia anh còn lạnh lùng nghĩ rằng: Quan hệ giữa họ như vậy không phải không có chỗ tốt, không yêu thì sẽ không mất đi, ít nhất cả đời này anh không cần thể nghiệm cảm giác tang cha mất mẹ.
Bây giờ nhớ đến bà, Lâm Cảnh cũng chỉ cười nhạt một tiếng cho qua.
Lúc Lâm Cảnh làm sườn xào, Nguyên Nhạc đứng một bên nhìn, lúc mùi thơm bốc lên, Lâm Cảnh chú ý thấy Nguyên Nhạc nuốt nước miếng một cái, anh buồn cười: Thì ra là một con sâu nhỏ thèm ăn.
Đến khi Lâm Cảnh làm xong đồ ăn bày hết lên bàn rồi, cũng không thấy người dưới tầng lên, anh xới cơm cho Nguyên Nhạc luôn, anh hỏi Nguyên Nhạc có biết dùng đũa không, cậu nói có, anh liền lấy cho cậu một đôi, bảo cậu ngồi xuống cùng ăn.
Nguyên Nhạc mừng rỡ ngồi xuống, nhưng anh thấy Nguyên Nhạc chỉ ăn rau không ăn thịt, rõ ràng lúc xào thịt anh thấy cậu rất thèm thuồng vì vậy hỏi cậu: “Sao Nguyên Nhạc không ăn sườn đi?”
Nguyên Nhạc dừng lại nhìn anh nói: “Mợ nói Nguyên Nhạc không cần ăn thịt”.
Lâm Cảnh nghe mà thấy hơi khó chịu, anh gắp cho Nguyên Nhạc một miếng sườn: “Ở nhà anh Nguyên Nhạc được ăn thịt, còn phải ăn nhiều một chút.”
Nguyên Nhạc vui vẻ, sau khi cắn miếng thịt một cái thì nói với Lâm Cảnh: “Ăn ngon quá, anh nấu cơm ngon như mẹ em ấy!”
“Vậy Nguyên Nhạc ăn nhiều lên nhé.”
Đang ăn, Lâm Cảnh nghĩ một chút rồi hỏi: “Nguyên Nhạc, có phải dạo này ngày nào em cũng đợi anh không?”
Nguyên Nhạc dừng lại động tác ăn cơm nhìn Lâm Cảnh, dường như cậu không thể vừa ăn vừa nói chuyện: “Đúng ạ”.
Trong lòng Lâm Cảnh đau xót, anh dịu dàng chậm rãi nói: “Nguyên Nhạc, không phải ngày nào anh cũng tan làm sớm như vậy, thời gian tan làm cũng không cố định. Sau này Nguyên Nhạc đừng đợi anh nữa, khi nào anh về anh sẽ ở ngoài cửa gọi em, được không?”
“A?” Nguyên Nhạc tựa hồ đang suy nghĩ, hình như như vậy cũng được, mới nói: “Vâng ạ”.
Lúc này Lâm Cảnh mới yên tâm: “Ăn cơm đi”.
Cơm nước xong, Nguyên Nhạc muốn giúp đỡ rửa bát, Lâm Cảnh để cậu rửa bát và đĩa, còn mấy thứ phiền toái như nồi xoong anh sẽ rửa.
Hai người thu dọn phòng bếp cùng nhau xong, Lâm Cảnh để Nguyên Nhạc tiếp tục xem hoạt hình, anh thì phải chạy một bản thảo khác.
Đến tám rưỡi, Lâm Cảnh thấy vẫn không có ai lên tìm Nguyên Nhạc, sợ Nguyên Nhạc về muộn bị mắng, anh đứng dậy đưa Nguyên Nhạc xuống tầng.
Nguyên Nhạc không nỡ đi, Lâm Cảnh không thể không nói với cậu rằng, mấy ngày nữa lại qua chỗ anh chơi thì cậu mới vui lại.
Nguyên Đại Thành ra mở cửa, áy náy nói với Lâm Cảnh: “Làm phiền cậu rồi”.
Lâm Cảnh nói: “Không có gì, Nguyên Nhạc rất ngoan, không làm ồn gì cả”.
Chờ Lâm Cảnh lên tầng rồi, Nguyên Đại Thành mới hỏi Nguyên Nhạc: “Ăn chưa?”
Nguyên Nhạc vui vẻ nói với anh ta: “Ăn với anh trai rồi ạ”
Nguyên Đại Thành không nói thêm gì nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT