Edit: Cháo

Ngày đầu tiên đi làm sau kì nghỉ luôn vô cùng khó khăn, nhóm sinh viên hơn nửa chẳng có tâm trạng học hành, hồn đang bay nơi đâu chưa thấy về, nhan sắc của Lâm Cảnh cũng không có cách nào chữa trị hội chứng kì nghỉ cho đám sinh viên.

Hôm nay tan làm về, Nguyên Nhạc ôm xe đồ chơi đi theo Lâm Cảnh lên tầng, anh phát hiện hình như cậu không vui cho lắm, không tung tăng vui vẻ như những lần trước.

Lâm Cảnh vừa mở khóa vào nhà, vừa hỏi: “Hôm nay Nhạc Nhạc sao vậy? Ai bắt nạt em à?”

Lâm Cảnh đưa tay đóng cửa lại, Nguyên Nhạc đưa xe đồ chơi cho Lâm Cảnh nhìn, tủi thân nói “Hỏng rồi”.

Vừa nói xong hàng nước mắt to như hạt đậu rơi xuống từng giọt.

Lâm Cảnh phát hiện khi khóc Nguyên Nhạc không phát ra tiếng gì cả, yên lặng, chỉ có nước mắt cứ rơi không ngừng, khiến người khác đau lòng khôn cùng.

Lâm Cảnh không cầm lấy xe đồ chơi trong tay cậu, mà dùng ngón tay lau nước mắt cho cậu trước: “Được rồi, đừng khóc, anh mua cái khác cho em được không?”

Nguyên Nhạc mím môi lắc đầu, không thấy vui hơn chút nào, cậu cảm thấy như vậy không đúng, đây là quà sinh nhật anh tặng cậu mà.

Lâm Cảnh nhận lấy xe đồ chơi: “Để anh nhìn xem, sao lại bị hỏng?”

Nguyên Nhạc có chút kích động khoa chân múa tay, miêu tả Nguyên Huy Hoàng làm hỏng xe đồ chơi của cậu như thế nào, nói liến thoắng xong, cậu thở phì phò bĩu môi.

Lâm Cảnh lần đầu thấy cậu tức giận thế này, vừa buồn cười vừa đau lòng sờ đầu cậu một cái: “Được rồi, không giận nữa, để anh xem còn chạy được không”.

Lâm Cảnh để xe đồ chơi xuống sàn nhà, thử tay cầm điều khiển một chút, cũng may xe vẫn đi được không có vấn đề gì. Nhưng anh thấy dù Nguyên Nhạc vui hơn chút rồi, nhưng vẫn còn hơi buồn buồn.

Lâm Cảnh đành mang cậu xuống tầng mua keo 502 và giấy gói đồ về, trước tiên cẩn thận gắn lại thùng xe, sau dán một lớp giấy lên đó.

Thùng xe đổi màu, cuối cùng cũng khiến Nguyên Nhạc cười lên.

Tối đó lúc về nhà cậu, Nguyên Nhạc không chịu mang xe về, muốn cất ở nhà Lâm Cảnh, cậu sợ Nguyên Huy Hoàng sẽ lại làm hỏng nó.

Lâm Cảnh vốn ít khi có ác cảm với trẻ con nghĩ: Thằng nhóc Nguyên Huy Hoàng kia thật đáng ghét, ngay cả Nguyên Nhạc mà cũng bắt nạt.

Đảo mắt đã đến một ngày thứ Bảy cuối tháng 10, hai ngày nay thành phố Z bắt đầu hạ nhiệt, buổi tối Nguyên Nhạc rúc mình trên ghế sopha, càng ngủ càng thấy lạnh rồi lại càng co quắp người lại.

Hôm sau thức dậy, Nguyên Nhạc thấy đầu choáng váng, nhưng cậu cũng không chú ý đến, ăn sáng xong thì vui vẻ vội vàng chạy lên tầng tìm Lâm Cảnh, tối qua anh có nói sáng nay cậu có thể lên tìm anh chơi.

Lâm Cảnh cũng mới thức dậy không lâu, đang ở trong nhà vừa xem tin tức vừa chờ Nguyên Nhạc.

Cửa mở ra, Lâm Cảnh chú ý thấy mặt Nguyên Nhạc có hơi hồng, tinh thần hình như cũng không tốt lắm. Anh nhíu mày, sờ trán cậu, hơi nóng, có phải bị nhiễm lạnh phát sốt rồi không?

Rõ ràng ngày hôm qua cậu còn rất khỏe, có lẽ tối ngủ không đủ ấm, Lâm Cảnh vừa thầm trách người nhà Nguyên Đại Thành không chu đáo, vừa vội vàng hỏi: “Đầu Nhạc Nhạc có đau không?”

Nguyên Nhạc đầu tiên lắc đầu một cái, sau lại cảm thấy hình như hơi choáng thật, rồi lại gật đầu.

Thể chất Lâm Cảnh vốn rất tốt, có bị cảm cũng không uống thuốc mà để tự khỏi, cho nên trong nhà không có cặp nhiệt độ, cũng không có thuốc cảm. Anh sợ Nguyên Nhạc ra ngoài gặp gió nên không cho cậu đi cùng, vội vã xuống nhà thuốc dưới tòa nhà mua nhiệt kế và thuốc cảm.

Lúc trở lại Nguyên Nhạc vẫn đang ngoan ngoãn ngồi trên sopha chờ anh, Lâm Cảnh vẩy vẩy nhiệt kế, nâng tay Nguyên Nhạc lên bảo cậu đừng động đậy để kẹp đo thân nhiệt.

Nguyên Nhạc nghe lời mặc anh sắp xếp, ỉu xìu nói: “Nhạc Nhạc bị bệnh ạ?”

“Nhạc Nhạc bị cảm rồi”, Lâm Cảnh sờ tay cậu một cái, “Không sợ, có thấy lạnh không?”

Nguyên Nhạc mất tinh thần lắc đầu một cái.

Lâm Cảnh ở bên Nguyên Nhạc, một lát sau, lấy nhiệt kế từ dưới nách cậu ra nhìn, 38.1 độ, Lâm Cảnh thở phào, tốt rồi, không cần đi bệnh viện.

Lâm Cảnh đứng dậy pha cho cậu cốc thuốc cảm 999, nhìn cậu uống xong sau đó đưa cậu lên giường ngủ.

Nguyên Nhạc nghe lời nằm trên giường nhắm mắt lại.

Lâm Cảnh không có kinh nghiệm chăm sóc người bệnh, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì nữa, anh ngồi bên mép giường lướt web trên di động, lên baidu tìm ‘Cách chăm sóc người ốm’.

Nhìn một vòng, mới thấy một biện pháp tương đối thực tế.

Anh lập tức đứng dậy chuẩn bị khăn ướt, gấp lại đắp lên trán Nguyên Nhạc. Sau đó cứ cách 5 phút đổi khăn một lần, nửa tiếng sau, Lâm Cảnh sờ trán Nguyên Nhạc rồi lại sờ cổ cậu một cái, có vẻ như đỡ hơn nhiều rồi, anh mới thôi đắp khăn cho cậu.

Buổi trưa, Lâm Cảnh nấu cháo trắng, rồi làm thêm hai món xào, sau đó gọi Nguyên Nhạc dậy ăn.

Nguyên Nhạc ngủ một giấc, tinh thần dường như tốt hơn nhiều rồi, ăn được không ít cháo và thức ăn.

Nghỉ ngơi một lúc, Lâm Cảnh đo thân nhiệt của Nguyên Nhạc lần nữa, đã xuống 37.5 rồi, anh để cậu uống một cốc thuốc cảm 999 nữa rồi mới yên lòng cho cậu xem tivi.

Lâm Cảnh vào phòng bếp cắt cho Nguyên Nhạc chút trái cây, sau đó mới đi làm việc của mình, thỉnh thoảng anh cũng nhắc nhở cậu uống nước.

Chạng vạng tối, Nguyên Nhạc chơi mệt, Lâm Cảnh lại cho cậu ngủ một lúc.

Bữa tối vẫn là cháo trắng, cũng may Nguyên Nhạc không kén ăn, nấu gì ăn đó, vô cùng dễ nuôi.

Chừng 8 giờ, Lâm Cảnh lại đo nhiệt độ của Nguyên Nhạc, thấy đã xuống 36.9 anh mới hoàn toàn yên tâm.

Anh cẩn thận dặn dò Nguyên Nhạc: “Buổi tối nếu Nhạc Nhạc cảm thấy lạnh thì phải mặc thêm quần áo ngủ, nếu chăn không đủ ấm, nhất định phải nói với cậu em đấy, biết chưa?”

Nguyên Nhạc gật đầu, lại gần ôm lấy Lâm Cảnh dùng tóc cọ một cái.

Hôm nay anh trai đã chăm sóc cậu cả một ngày, cậu giống như con thú con, dùng phương thức của mình bày tỏ sự thân thiết và lòng cảm ơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play