Vốn định đi bar high để tìm về hiện thực, xoã hết mình một lần nhưng kết quả lại ầm ĩ đến nỗi xém nữa đã báo cảnh sát, tan rã trong không vui. Cái tên bị Quách Dục quăng một cú qua vai thấy bên Quách Dục người đông thế mạnh, em gái kia cũng vô cùng hung dữ, nói lúc báo cảnh sát sẽ tố hắn quấy rối tình dục, tên này sao còn dám lảm nhảm gì nữa, ảo não xin lỗi xong thì chạy biến.

Chả thể tiếp tục nhảy nhót nữa.

Mất hứng rồi.

Quách Dục thừa nhận cái trò đi bar nhảy nhót này hơi ngu, nói với mấy tên đàn em: “Mấy đứa tiếp tục chơi đi, đêm nay tính hết cho anh.”

Bọn đàn em nịnh hót hoan hô, tiễn mấy người Quách Dục về.

Vương Đại Vệ đi cùng bọn họ thấy thời gian còn sớm, nói: “Về làm gì? Đi thôi, hôm nay tôi mời, chúng ta đi ăn xiên nướng, tôi biết một chỗ rất ngon, Quách mập à, hai chúng ta đã lâu rồi không gặp, ngồi nói chuyện chút nào.”

Quách Dục quét mắt nhìn hai người Trần Thải Tinh và Trình Lập Phong.

“Đi thôi.” Trần Thải Tinh cảm thấy không sao cả. Trình Lập Phong cũng vậy.

Bốn người đi ra ngoài tìm quán ăn lại nghe có người gọi lại, vừa nhìn thì thấy là cô gái lúc nãy Quách Dục vừa cứu. Thân hình cao ráo, trang điểm theo màu khói, phong cách Punk, còn có cả hình xăm, có vẻ là một cô gái rất có cá tính.

Quách Dục vẫn còn hơi ngượng ngùng, cô gái kia đã lên tiếng trước: “Vừa nãy cám ơn anh, mấy anh định đi đâu vậy?”

“Ăn xiên nướng”

“Có ngại tính thêm tôi không?” Cô nàng nói, “Tôi mời.”

Trần Thải Tinh tưởng rằng Quách Dục sẽ đồng ý ngay, ai ngờ cái tên thẳng nam Quách Dục này lại nói: “Bốn người chúng tôi đều là đàn ông con trai, đề tài tán gẫu khoác lác này nọ cũng không thích hợp với cô, mà chúng ta cũng không quen biết gì … ”

“Vậy chúng ta kết bạn Wechat đi, hôm khác tôi hẹn anh, chúng ta cùng ra ngoài ăn một bữa.” Cô nàng dứt khoát nói.

Trần Thải Tinh vừa nhìn Quách Dục chuẩn bị ra vẻ ‘chỉ là chuyện nhỏ thôi, không đáng nhắc đến’ thì oán giận nói một câu: “Lão Quách, mau kết bạn Wechat người ta đi.”

“Được, mấy cậu chờ tôi một lát.” Quách Dục sợ ba người sẽ phải chờ hắn thật, nên lập tức vừa móc điện thoại ra để đối phương quét mã, vừa nói: “Chuyện vừa nãy thật sự chỉ là tiện tay thôi, con gái ra ngoài một mình mà uống nhiều quá thì không an toàn lắm đâu, mau về nhà sớm đi.”

Cằn nhằn lải nhải chả khác nào mẹ già.

Nhưng không ngờ cô gái kia lại nở nụ cười, gật đầu đáp: “Tôi sẽ đón xe về nhà.”

“Ồ, được, nhớ chú ý an toàn.” Cũng không nói sẽ tiễn hay đưa người ta về.

Sau khi cô nàng đi rồi, cảm nhận được ánh mắt của ba người, mặt già của Quách Dục đỏ ửng, giải thích: “Hồi nãy tôi không hề muốn khoe khoang, chỉ là tiện tay, do lòng tốt nên mới tiện tay giúp thôi.”

“Hiểu mà, hiểu mà.” Trần Thải Tinh gật đầu.

Vương Đại Vệ nói: “Ôi chao Quách mập, mới bao lâu không gặp mà thân thủ của cậu tốt hơn hẳn đấy, chiêu đó học được ở đâu á? Còn có thể lấy ra doạ người.”

Quách Dục: … Dùng mạng đánh nhau luyện ra cả đấy.

Nếu cậu cứ bị quỷ, zombie, quái vật đuổi theo, thì cậu cũng có thể có thân thủ nhanh nhẹn, mạnh mẽ như tôi thôi.

Vương Đại Vệ lái xe đến, mỗi người đều tự lên xe của mình rồi theo hắn chạy đến quán ăn ven đường kia, Quách Dục tấp xe thể thao vào bên lề đường, mấy vị khách đang ngồi trong quán dồn dập quay đầu lại nhìn, Trần Thải Tinh đã sớm quen với cách lên sân khấu thế này rồi.

Độ xấu hổ của cậu đã hoàn toàn chai lỳ khi làm hoa hồng nhỏ của thân vương ma cà rồng mất rồi.

Mấy tên đàn ông ngồi cùng một chỗ, uống rượu ăn thịt nướng rồi buôn chuyện các kiểu. Nói đủ thứ thượng vàng hạ cám từ tình trạng cuộc sống dạo này đến cả mấy chuyện tào lao này nọ. Thấy thời gian không còn sớm nữa, thì tìm người lái xe thuê, Quách mập nói gì mà không muốn lái xe thể thao nữa, bu bám theo xe Vương Đại Vệ về nhà.

Ngày thứ hai Trần Thải Tinh mua vé máy bay về nhà, lần này tới Bắc Kinh cũng là vì chuyện của mẹ Lâm Dao. Bây giờ đã giải quyết xong thì nên về thôi.

Mấy ngày sau, Quách mập thỉnh thoảng nhắn tin trong Wechat hỏi xem nên mặc gì, cắt tóc thế nào, rồi đặt mua quần áo mới, trạng thái mỗi ngày đều vô cùng có ý chí chiến đấu.

Trần Thải Tinh: 【 Cậu đang hẹn hò với cô gái gặp ở quán bar hôm trước à? 】

Quách Dục: …

Quách Dục gửi một cái sticker biểu cảm ngượng ngùng xem như cam chịu, Quách mập đang trong thời kỳ yêu đương nên cả người đều tràn đầy hơi thở màu hồng phấn, đánh chữ cũng không thể biểu đạt được cảm giác vui vẻ trong lòng, gửi thẳng voice chat luôn cho rồi: “Tinh à, cậu không biết đâu, cô ấy đáng yêu vô cùng, còn rất có chủ kiến, sẽ không nói thế nào thì nghe thế ấy. Một cô gái độc đáo cực kì, cũng chưa bao giờ đến trễ. Mấy cô gái trước đây tôi từng gặp lần nào cũng đến trễ, quan trọng là cô ấy chịu biểu đạt cảm xúc của mình, nói có hảo cảm với tôi, còn nói tôi rất ưu tú, không phải nói về tiền mà là nói về con người của tôi …”

Trình Lập Phong gửi một cái x2.

Trần Thải Tinh cười ha hả, Quách mập và lão Trình lầu trên lầu dưới, chuyện yêu đương thì Quách mập lại nhanh chân hơn hẳn Trình Lập Phong.

“Lão Quách, chúc hạnh phúc.”

Trở lại thành phố X, Trần Thải Tinh không định làm trạch nam vùi thân ở trong nhà nữa, mỗi ngày đều đúng giờ xuống lầu tản bộ hoặc là đi dạo trong công viên, từng nhìn thấy những thảm kịch của mạt thế mới thấy cuộc sống bình tĩnh thế này lại hạnh phúc vô cùng.

Đương nhiên tối nào Nguyên Cửu Vạn cũng sẽ chạy ra, hai người cùng nhau ăn lẩu, hoặc là ăn đồ nướng, sau đó tản bộ về nhà, rồi triền miên trong căn phòng nhỏ, mãi cho đến lúc trò chơi nhắc nhở Trần Thải Tinh.

Đến rồi.

【Trường cấp ba kinh dị Nhật Bản】

Trần Thải Tinh có cảm giác lần này hẳn là ải để cậu thăng từ thế giới trung cấp đến thế giới cao cấp. Quả nhiên, lúc cảm giác không trọng lực ập đến, trước mắt cậu có một bảng thông báo trò chơi thăng cấp, ngôi sao trên ba lô xuất hiện, nhưng không sáng lên.

Thi đấu thăng cấp rất khắc nghiệt.

Đạo cụ trong cửa hàng chỉ có một món, Bùa định quỷ.

Giá bùa cũng không đến nỗi mắc, năm đồng vàng một lá, Trần Thải Tinh mua rất nhiều, còn đổi cả tiền yên Nhật, cậu lướt mắt nhìn các loại đạo cụ trong ba lô, mấy lá bùa lúc trước mua ở thế giới pua vẫn còn dư, tuy rằng thế giới này hẳn là trung cấp vượt lên cao cấp, nhưng làm một người đã từng là một oldbie đỉnh cao, Trần Thải Tinh cảm thấy chỉ cần mình cẩn thận, to gan một tí thì hẳn là không vấn đề gì.

Manh mối được cung cấp lần này có phạm vi rất rộng, nhưng Trần Thải Tinh vẫn tra thử về Trường cấp ba kinh dị Nhật Bản.

Tra được rất nhiều truyền thuyết của Nhật Bản, sau đó những truyền thuyết đó được chuyển thành phim, ví dụ như Khẩu liệt nữ, Hanako – kun ác quỷ trong nhà vệ sinh, nhà ga Kisaragi, bộ Sadako vô cùng nổi tiếng, còn có bộ Bậc thang thứ 13 mà Trần Thải Tinh từng nói đến nữa.

Rất nhiều truyền thuyết đô thị, nhưng có liên quan gì đến thế giới trò chơi này hay không thì không rõ lắm.

Chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi.

Trong ba lô còn có đạo cụ ngụy trang, nhưng Trần Thải Tinh không thèm nhìn đến, lần trước giả nữ thì còn có thể nói là do bị delay từ thế giới Ma cà rồng, nhưng nếu ở thế giới này cậu không dùng mà vẫn phải giả nữ, thì chắc chắn là do Nguyên Cửu Vạn giở trò.

Nguyên Cửu Vạn:???

Mười phút vừa hết, trước mắt lập tức tối sầm.

Trong một thị trấn nhỏ ở Nhật Bản.

Một mặt giáp biển, một mặt dựa núi.

Gió thổi nhè nhẹ, khí trời như đang tháng tư, không nóng không lạnh. Cái thị trấn nho nhỏ này, từ trên xuống dưới sườn núi, phong cảnh rất đẹp, bầu trời xanh thẳm, đường phố rất sạch sẽ, nhưng không hề có người đi đường, cả thị trấn nhỏ đều vô cùng yên tĩnh.

Trên đường phố đột nhiên xuất hiện một đám người cãi cọ ầm ĩ, hấp dẫn sự chú ý của người khác.

“Ở đây là đâu thế?”

“Không phải tôi đang đi xem phim với bạn trai hả? Sao tự nhiên lại đến đây rồi?”

“Các người là ai, sao lại ở đây?”

Một đám mười sáu người, newbie có nữ có nam nhưng đều mồm năm miệng mười bắt đầu cãi nhau như bình thường. Nhóm oldbie thì cẩn thận hơn, ngay cả mấy lời an ủi có lệ cũng lười chẳng muốn nói, dù sao trước khi tiến vào trò chơi đã được nhắc nhở rằng thế giới lần này có độ khó rất cao.

Trong đó có hai người chơi liên tục nhìn chằm chằm vào một người đàn ông, thỉnh thoảng xì xào bàn tán rồi kề tai nhau nói nhỏ cái gì đó.

“Nhìn rất giống á.”

“Có thể nào là anh trai hay em trai của cô ấy không?”

“Thảm thật, cả hai chị em cùng một nhà đều phải vào trò chơi, quá xui xẻo.”

Người đàn híp mắt liếc sang, nghĩ thầm cái gì mà chị em? Một nhà ba người bọn họ đều vào trò chơi đấy ô kế?

Không sai! Người đang bị bàn tán là Trần Thải Tinh.

Người đối diện bị Trần Thải Tinh trừng thì kéo cậu bạn có vẻ khoẻ mạnh bên cạnh nói: “Tiểu Tín, hắn trừng tôi, đúng là rất giống á.”

“Cậu đừng nói nữa, nếu bị nghe được thì không tốt đâu.” Lâm Tín nhỏ giọng nói.

Hai người này là Lâm Tín và Chu Tuy gặp ở thế giới Bác sĩ mỏ chim, sau đó cũng gặp lại ở thế giới Medusa. Cậu add QQ hai người này ở thế giới hiện thực, nói chuyện một hai câu, cũng xem như là người quen, nhưng bọn họ ở trong thế giới trò chơi đều gặp Nguyên Tinh, lần đầu tiên thấy hình tượng đàn ông của Trần Thải Tinh.

Hai người hoang mang, nhưng lại không dám hấp tấp, chỉ có thể mở to mắt tràn ngập dấu chấm hỏi.

Có newbie đã khóc ầm lên, bởi vì cô nàng kia cảm thấy mình bị bắt cóc, lấy điện thoại muốn báo cảnh sát, nhưng lại phát hiện điện thoại không có tín hiệu, không dùng được, vì không còn cách nào cầu cứu mà tuyệt vọng.

“Đừng khóc nữa, đây là thế giới trò chơi.” Trần Thải Tinh giải thích.

Có một người đàn ông trung niên lớn tiếng kêu lên: “Cái gì mà thế giới trò chơi, có phải là cậu giở trò hay không? Nói, cậu đưa chúng tôi đến nơi này làm gì?”

Một oldbie khác cười lạnh một tiếng, cho cậu ra mặt. Vì sao mỗi lần gặp phải newbie, oldbie đều không thèm để ý? Vì chỉ cần mở miệng nói thì đám người này sẽ lồng lộn lên, bám lấy người khác mà mắng chửi, phiền bỏ mẹ.

“Tôi chỉ nói một câu, giải mã trò chơi, qua ải là có thể ra khỏi chỗ này, nhưng nếu hẹo trong trò chơi thì cũng sẽ hẹo luôn trong thế giới hiện thực đấy.” Thần sắc Trần Thải Tinh lạnh nhạt đảo qua người đàn ông mới vừa lớn giọng với mình, tầm mắt lạnh như băng, “Làm sao? Muốn đánh với tôi à? Thử xem?”

Người đàn ông trung niên cũng có mắt nhìn, gã nhìn ra chàng trai kia tuy là trẻ tuổi, như tiểu bạch kiểm, nhưng lại không dễ chọc.

“Cái gì mà thế giới trò chơi? Tôi không tin, tôi không tin! Tôi không tin đâu, nhất định là mấy người lừa tôi.” Cô gái kia kêu ầm lên rồi lắc đầu nói: “Tôi phải rời khỏi đây, tôi phải rời khỏi đây.”

Nói xong thì bắt đầu chạy đi.

Cô ta chạy thật nhanh, cách đó không xa có một cái đường ray xe lửa, trong đầu Trần Thải Tinh xuất hiện truyền thuyết về nhà ga Kisaragi, còn chưa kịp nói cái gì thì trên đường ray vốn trống không đột nhiên xuất hiện một chiếc xe lửa chạy đến, tốc độ rất nhanh, thân thể của cô gái kia xuyên qua xe lửa rồi biến mất, xe lửa phát ra tiếng động inh ỏi, chạy dọc theo đường ray đi mất.

Cảnh tượng này làm mọi người đều sợ ngây người, bao gồm cả đám newbie đang khóc lóc không ngừng.

“Cô, cô ta đâu rồi?” Người đàn ông trung niên nuốt một ngụm nước bọt, không tin nói: “Xe lửa sẽ đưa cô ta đi đâu?”

Không ai đáp lại hắn cả, bởi vì không ai biết.

“Thế giới trò chơi thật ư? Cậu ta không gạt chúng ta, vậy bây giờ phải làm sao?

“Tôi sợ lắm, tôi muốn về nhà.”

Mấy newbie khóc nức nở nói.

Nhưng lần này không ai an ủi bọn họ, vì NPC đến rồi, NPC là một người phụ nữ trung niên, mặc đồng phục công sở, trang điểm nhẹ nhàng, khi nhìn thấy thì khom lưng nói xin lỗi. Đối phương nói bằng tiếng Nhật nhưng tất cả mọi người đều có thể nghe hiểu mà không có chướng ngại, đây là phúc lợi của trò chơi dành cho người chơi.

“Vô cùng xin lỗi các vị, tôi đến trễ, xin lỗi.” Thái độ của người phụ nữ rất khách sáo, vẫn luôn cúi người xin lỗi.

Trần Thải Tinh thấy cô ta còn muốn khách sáo tiếp thì lên tiếng nói: “Không sao, chúng tôi đợi cũng không bao lâu.”

“Cảm ơn các vị.” Người phụ nữ thẳng lưng, nở nụ cười lễ phép, dịu dàng nói: “Tôi tên là Watanabe Reiko, là quản gia của các vị trong khoảng thời gian các vị ở lại đây sinh hoạt và học tập, bây giờ tôi sẽ sắp xếp chỗ nghỉ ngơi, bởi vì ký túc xá của trường cấp ba Sakura còn chưa được dọn dẹp xong cho nên phiền các vị ở tạm trong nhà của cư dân bản địa. Tôi sẽ chia thẻ cho các vị, có thể cầm thẻ để tìm nhà, sẽ có chủ nhà đón tiếp các vị.”

Watanabe Reiko nói xong thì lấy ra mấy cái thẻ như bookmark, đưa từng cái cho mọi người, nói: “Hai người một căn.”

“Chúng tôi ở cùng một chỗ có được không?” Chu Tuy giành hỏi trước.

Watanabe Reiko cười tủm tỉm, nói: “Đương nhiên là được, cậu giữ kĩ nhé.”

Vừa nghe thấy lời này, đám oldbie tự động lập đội, đám newbie cũng học theo, vốn có mười sáu người, mỗi nhóm hai người, nhưng bây giờ có một cô gái chạy mất rồi, cho nên lẻ ra một người.

“Xin lỗi, chỉ còn một mình ngài.” Watanabe Reiko nhìn về phía người bị lẻ ra, cười híp mắt nói: “Ngài có thể ở một mình không?”

Trần Thải Tinh nhận thẻ, “Đương nhiên. Tôi muốn hỏi chút, cái đường ray kia thông đến nơi nào thế? Chúng tôi có một người bạn mới vừa mạo muội lên xe rồi.” Cậu để ý thấy lúc cậu nói có người lên xe thì đáy mắt Watanabe Reiko hiện lên vẻ sợ hãi, đối phương vội nhỏ giọng giải thích: “Đường ray này đã bị bỏ đi rồi, không thể nào có xe lửa đi qua.”

Đường ray chặn ngang trên đường cái, nếu đã bỏ rồi thì tại sao không đập đi sửa lại đường?

“Trước đây cũng có nhiều chuyện như vậy xảy ra, nếu như số cô ta may thì rạng sáng xe sẽ chạy trở về, nhưng…”

“Nhưng cái gì?” Có người nói chen vào.

Watanabe Reiko nói: “Điều kiện tiên quyết là cô ấy không xuống xe khi nó dừng, đương nhiên là những điều này đều chỉ là lời đồn thôi.”

Mọi người nghĩ đến cô gái kia, một người sống sờ sờ đang yên đang lành tự dưng lại bước lên xe, nếu như xe dừng ở ven đường, thì chắc chắn cô ta sẽ đi ra ngoài cầu cứu. Nếu đổi thành bọn họ thì cũng có thể họ cũng sẽ chọn đi ra ngoài, càng miễn bàn bây giờ là ban ngày, có vẻ đang là buổi chiều. Một người cô độc bị giam trong xe lửa thì làm sao có thể nhịn được đến rạng sáng mới ra ngoài?”

“Được rồi, mời các vị đi theo tôi.”

Watanabe Reiko đi trước dẫn đường, phương hướng lại là đi về phía đường ray, có người nổi da gà nói: “Còn đường khác không vậy? Sao cứ một hai phải đi xuyên qua đường ray?”

“Trường học ở bên kia đường ray, chỗ mà mọi người ở lại là một hướng khác của đường ray, mỗi ngày mọi người cần phải đi xuyên qua đường ray này.”

Sắc mặt mọi người chùng xuống trong nháy mắt, có newbie chưa từ bỏ ý định nói: “Tôi có tiền, tôi ở khách sạn được không? ”

“Thành thị nhỏ ở nông thôn thì không có khách sạn, nếu cô cậu đi ra ngoài mà xảy ra chuyện gì thì chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu.” Lúc Watanabe Reiko nói lời này tuy vẫn đang cười, nhưng lại có thể cảm giác được sự lạnh nhạt.

Không ai dám nhiều lời nữa, nhưng lại có người chú ý đến một chuyện, lúc Watanabe Reiko nói chuyện với mọi người đều không dùng kính ngữ, chỉ trừ một người. Có người liếc mắt nhìn sang, dáng vẻ đối phương cao gầy, gương mặt ưa nhìn, nhưng lại không có gì đặc biệt, cùng lắm chỉ là một oldbie thôi, dựa vào đâu lại nhận được đãi ngộ đặc biệt của NPC?

Hay là vì cậu ta nói ‘không sao’ với cô ta trước?

Đám oldbie đều có suy nghĩ riêng, Lâm Tín và Chu Tuy đi ở cuối cùng, hai người kề tai nói nhỏ với nhau, cuối cùng quyết định vẫn nên lén hỏi cậu ta.

Nếu là người thân của Nguyên tỷ thì dựa vào sự quan tâm của Nguyên tỷ đối với bọn họ, thế giới này bọn họ chăm sóc cậu ta tốt một chút cũng là chuyện đương nhiên.

Lúc đi xuyên qua đường ray, không ai dám đi trước, vẫn là Watanabe Reiko và Trần Thải Tinh đồng loạt bước lên, những người khác vội theo ngay phía sau, chạy nhanh như bị chó đuổi sau mông vậy, còn quay đầu giục Watanabe Reiko đi nhanh lên, cứ như thế, Trần Thải Tinh chậm rãi đi ở phía sau đám người, cậu quay đầu lại nhìn nhà ga, lúc nãy đi qua, đường ray rất bình thường, không có gì kì lạ.

“Cậu đang nhìn cái gì?” Có người đi đến hỏi, tự giới thiệu: “Tôi tên Tiết Hạo, giám đốc công ty bất động sản XX, nếu cậu muốn mua nhà thì có thể tìm tôi, có chiết khấu đấy.”

Người này là người đàn ông trung niên newbie ban nãy.

Đối phương đã lặn lộn trong xã hội rất lâu nên mắt nhìn người vô cùng chuẩn, thấy đối phương không để ý tới gã, gã cũng không tức giận, chỉ cười nói: “Tôi liếc mắt một cái là đã nhìn ra cậu là lợi hại nhất trong đám người này, cậu có thể nói xem trò chơi này chơi cái gì không? Có khó không? Tính tình của cậu tốt, người khác đều không thèm để ý đến chúng tôi.”

“Giải mã, khó, không tốt, không muốn nói chuyện phiếm.” Trần Thải Tinh nói.

Nói mà như chưa nói, trò chơi này chơi giải mã, trình độ khó, tính tình tôi không tốt, muốn nói chuyện phiếm thì đừng tìm tôi. Tiết Hạo nghĩ thầm, kiêu ngạo cái mẹ gì, làm như giỏi lắm, nhưng trên mặt lại cười ha hả nói: “Vậy được rồi, tôi không quấy rầy nữa, cậu cứ từ từ đi.” Nói xong thì đuổi theo đám người phía trước.

Có người hỏi gã, “Có hỏi được gì không?”

“Không, thái độ của thằng nhóc kia rất lạnh lùng, gặp ai cũng chướng mắt, loại tuổi trẻ như chiếu mới mua này chỉ vì chưa đi làm mà thôi, sau này bước vào xã hội thì sớm hay muộn gì cũng sẽ bị dạy dỗ cho một trận.” Tiết Hạo dùng thân phận người từng trải trong xã hội nói.

Người hỏi chỉ cười, chứ không trả lời, ở trong trò chơi này, người kiêu ngạo kia thành hai loại, một là có bản lĩnh thật, còn lại là người mới không biết xem tình hình nên ngu xuẩn lỗ mãng.

Không biết là cậu ta thuộc loại nào.

Nếu người mới cũng không hỏi được gì thì mấy tên người cũ cũng mặc kệ Tiết Hạo.

Đi mười mấy phút, cuối cùng cũng có thể nhìn đến từng dãy nhà dân, đều là nhà nhỏ hai tầng, tầng dưới thì mở cửa tiệm nhỏ, tiệm tạp hoá, bảng hiệu đều viết bằng tiếng Nhật, cũng có rất ít người, có vài người đang mua đồ, thì thầm nói chuyện, người trông cửa tiệm đều là người già có tuổi.

“Được rồi, bây giờ mọi người có thể tự đi tìm nhà ở, trên thẻ có số nhà.” Watanabe Reiko dừng bước chỉ vào mấy cái nhà trên con phố trước mặt, nói: “Rất dễ tìm. 8 giờ 30 phút ngày mai phải đến trường học, sau khi kiểm tra lại thì bắt đầu học từ 8 giờ 40 đến 12 giờ 20 phút trưa, buổi chiều cũng phải đi học đến 3 giờ 20, sau đó là thời gian sinh hoạt của các câu lạc bộ, các câu lạc bộ ở đây rất phong phú, hy vọng mọi người tích cực tham dự, nếu thật sự không thích thì cũng có thể trở về nghỉ ngơi.”

“Đúng rồi, ở trường học thì nhất định phải ngoan ngoan nghe lời các thầy cô hướng dẫn, chúc các vị ở đây sinh hoạt vui vẻ.”

Watanabe Reiko khom lưng cười nói, sau đó phất tay, mọi người ngay cả thời gian giữ lại hỏi thăm cũng không có, mà đối phương đã biến mất không còn tăm hơi.

Đám newbie lại càng nổi da gà, cầm thẻ đi tìm nhà.

Bởi vì Trần Thải Tinh là người nhận thẻ cuối cùng, cho nên cậu bị chia đến căn nhà ở phía xa nhất nằm trên sườn núi, là một căn nhà hai tầng xám xịt hơi cũ kỹ, trước cửa chất một đống báo, tạp chí, hộp các – tông và chai nhựa, đứng trước cửa nhà có thể thấy được biển rộng mênh mông vô bờ ở phía đối diện.

Phong cảnh cũng được đấy!

Trần Thải Tinh còn chưa đi lên gõ thì cửa gỗ đã tự động mở ra, chủ nhà là một thiếu nữ mặc áo sơ mi có nơ trên cổ, váy xếp, mái tóc dài thẳng đen mượt, mái bằng, trong tay còn xách một túi rác, có lẽ vì không ngờ sẽ có người lạ xuất hiện trước nhà nên bị hoảng sợ, lúc phản ứng lại thì khom lưng, còn dùng kính ngữ: “Xin lỗi, ngài tìm ai?”

“Tôi là học sinh đến ở trọ.” Trần Thải Tinh đưa thẻ cho cô nàng, cười nói: “Chúng ta hẳn là học cùng trường, cho nên cô không cần phải dùng kính ngữ với tôi đâu.”

Thiếu nữ buông túi rác trong tay, xoa tay vào váy mới ngượng ngùng nhận thẻ, sau khi xác nhận thì nghiêng người nói: “Mời vào. Xin lỗi nha, trong nhà có thể hơi bừa bộn, cậu chờ tôi dọn dẹp một chút.”

“Rất sạch sẽ.” Trần Thải Tinh thật lòng nói, bên ngoài tuy nhìn hơi cũ, nhưng bên trong được dọn dẹp rất sạch sẽ, gọn gàng, ngăn nắp.

Cô gái đi vứt rác xong thì chạy trở về, bất an nói: “Cảm ơn lời khen của cậu, tôi đưa cậu lên lầu, phòng cậu ở lầu hai.”

“Được, cảm ơn.”

Cô gái đi ở phía trước, cầu thang rất hẹp, chất gỗ cũ kỹ vừa đạp lên là sẽ phát ra tiếng kẽo kẹt. Đến được lầu hai, trần nhà khá thấp, thoạt nhìn có chút áp lực, cô gái cởi giày, sợ hãi nhìn Trần Thải Tinh, tay nắm quần áo, không biết phải mở miệng thế nào.

Trần Thải Tinh rất nhanh đã phản ứng lại, “Phải cởi giày sao?”

Cô gái vội nói: “Xin lỗi, làm phiền ngài.”

“Không có gì phải xin lỗi, tôi đến đây ở là đã làm phiền cô rồi, à mà nhà cô có người lớn không?” Trần Thải Tinh vừa tháo giày vừa hỏi.

“Mẹ tôi làm việc trong thành phố, cuối tuần mới về nhà, còn ông ấy…”

Trần Thải Tinh nhìn ra đối phương không muốn nhắc tới: “Vẫn chưa kịp giới thiệu, tôi tên Nguyên Tinh, Tinh trong tinh tú, cô thì sao?”

“Haruhi Suzumiya.”

Cô gái quá mẫn cảm và tự ti, mới gặp có mấy phút ngắn ngủi, dù có giới thiệu cũng chỉ cúi đầu, Trần Thải Tinh đành phải Quách mập mode ON, nói: “Tên nghe rất êm tai, phòng của tôi ở đâu thế?”

“Ở, ở đây.” Cô gái cúi đầu, mái tóc thật dày khe khuất đôi mắt, đi phía trước dẫn đường.

Kéo cửa, căn phòng nhỏ hẹp, khoảng bốn, năm mét vuông, một cái tủ dựa tường, bên cạnh có một cái bàn thấp, còn lại thì trống không chẳng có giường. Trần Thải Tinh còn chưa hỏi thì Haruhi Suzumiya đã nói: “Đệm và chăn ở trong ngăn tủ, tôi đã dọn sạch rồi.”

Đã hiểu, ngủ dưới đất.

Trần Thải Tinh tỏ vẻ hiểu rõ.

Căn phòng nhỏ này mà hai người cùng vào thì hơi chật, chủ yếu là đối phương, chứ Trần Thải Tinh chẳng có cảm giác gì, cô gái kia vẫn luôn lén xoa tay hồi hộp, không biết phải nói gì, Trần Thải Tinh đành phải chủ động nói: “Chỗ để rửa mặt ở đâu thế? Nơi này có bao cơm không?”

“Mời ngài đi theo tôi.” Haruhi Suzumiya dẫn đường, nghiêng người rũ đầu nói: “Hẳn là có tính cả tiền cơm vào tiền ở trọ rồi, ngài yên tâm đi, cơm canh tôi sẽ làm.”

Hẳn là?

Tức là chuyện tiền nong thì Haruhi Suzumiya cũng không biết.

Phòng tắm ở chỗ cầu thang, cũng rất nhỏ, nhưng mà bồn cầu và vòi sen đều rất đầy đủ, dọn dẹp rất sạch sẽ, không có mùi lạ. Dưới lầu là phòng bếp, phòng khách, còn có một căn phòng ngủ chính, lầu hai chỉ có phòng của cậu và Haruhi Suzumiya, cửa đều là cửa kéo bằng dỗ, mỏng gần chết, nếu có người xấu muốn xông vào thì cái cửa này cũng thành vô dụng.

Cậu nhìn sang Haruhi Suzumiya, đối phương rất hồi hộp, một tay nắm chặt váy, có thể trong mắt đối phương, cậu là ‘người xấu tiềm tàng’, vốn Trần Thải Tinh đang muốn khách sáo hỏi tin tức, đành phải nói: “Hôm nay đi đường quá mệt, tôi đi nghỉ ngơi trước.”

“Ừm … được, ngài cứ tự nhiên.”

Trần Thải Tinh: …

Cô nàng không muốn sửa thì thôi vậy, muốn dùng kính ngữ thì kính ngữ đi. Cậu trở về phòng, mở cửa tủ, bên trong đệm chăn gối đều có, đúng là rất sạch sẽ, đầy mùi nắng, hẳn là mới phơi nắng. Chỗ trống bên cạnh treo một bộ đồ đồng phục học sinh, Trần Thải Tinh liếc nhìn thì thấy trên ngực áo sơ mi có nhãn viết ‘Nguyên Tinh’.

Trong phòng không có chỗ nào đặc biệt, bên ngoài trời vẫn còn sáng, Trần Thải Tinh định đi ra ngoài hóng gió tí rồi tiện thể hỏi thăm tin tức từ những người bản địa khác một chút.

Lúc cậu đi xuống gây ra chút xíu tiếng động, Haruhi Suzumiya kéo cửa phòng để lộ một khe hở, nhìn thấy là cậu thì hình như nhẹ thở ra, thấy cậu nhìn sang thì quẫn bách nói xin lỗi, sau đó trốn trở về.

Căn phòng này có cái gì đáng giá để Haruhi Suzumiya phải đề phòng như thế?

Loại cảm giác sợ hãi trông gà hoá cuốc này.

Trần Thải Tinh nghĩ đến đối phương từng nhắc đến ‘ông ấy’, còn có người mẹ đang làm việc trong thành phố, rất có thể ‘ông ấy’ là cha kế của Haruhi Suzumiya.

Căn nhà mà trò chơi sắp xếp cho người chơi ở sẽ không tốt bụng đến nỗi không có nguy hiểm tiềm tàng.

Trước mắt đã phát hiện chiếc xe lửa thần quái trên đường ray đã bỏ, còn có nguy cơ tiềm ẩn trong nhà của Haruhi Suzumiya hoặc là bản thân Haruhi Suzumiya.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play