Editor: Tiêu

Bữa khuya được phục vụ như ý muốn.

Đám quỷ hút máu cũng có thể nếm thử đồ ăn của nhân loại, địa bàn của Thân vương, đầu bếp mời tới đương nhiên không phải đầu bếp bình thường, hương vị so với thế giới [Cô dâu quý tộc] còn ngon hơn, sườn cừu nướng không có một chút khói ám nào, lớp ngoài vàng óng, giòn xốp, bên trong thì tươi mềm, căn một miếng dường như có thể cảm nhận được cả một thảo nguyên xanh mướt.

Trần Thải Tinh nhớ đến những món ăn trước đó bọn họ ăn, so sánh với hiện tại thì chẳng khác nào phần cơm tập thể với đồ ăn của nhà hàng năm sao. Đặc biệt là khi phối hợp với vẻ mặt đố kị của người hầu bên cạnh thì có thể ăn đến 3 bát cơm.

“Thêm một phần nữa.”

Hầu gái: Nhân loại thấp hèn!

Ăn xong bữa khuya, trên đường trở về phòng, Trần Thải Tinh bị chặn lại. Là một người đàn ông bụng bự, cậu không quen biết, Hứa Quốc Hưng đứng bên cạnh người đàn ông đó. Cậu vừa nhìn sang, Hứa Quốc Hưng liền vội vàng, e sợ người đàn ông kia, nói: “Chúng tôi không có ý gì, chỉ là muốn hỏi xem chuyện xảy ra ở đại sảnh, có chuyện gì xảy ra với bốn người nhóm La Thiệu vậy?”

“Đúng, đúng, coi như vì chúng ta đều là đàn ông bụng to, mọi người cũng không cần tổn thương nhau.” Người đàn ông bụng lớn bên cạnh lấy lòng nói.

Trần Thải Tinh: Lần đầu tiên thấy cái lí do kết bè kết phái là vì đồng cảnh ngộ đàn ông có bầu. Đỉnh.

Vì thế, cậu cười khanh khách nói: “Anh nói đúng, mọi người đều là đàn ông to bụng, nên giúp đỡ nhau.”

Tuy lời này là anh ta nói nhưng mà nghe người trước mặt nói thì Đỗ Lượng lại thấy có chỗ nào đó quái quái, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu, bọn họ có việc cầu người ta. Đã là ngày thứ 8, không có người chết nhưng nhiệm vụ lại cũng chả có tí tiến triển nào, chuyện tối nay chính là một điểm đột phá.

Mấy cánh cửa phòng hai bên hành lang lặng lẽ mở ra, chỉ để lộ một khe hở, Trần Thải Tinh thấy nhưng cũng không buồn để ý mấy người chơi khác đang nghe trộm, cậu ngắn gọn tóm tắt: “Đêm nay bốn người họ đi tới phòng yến hội, một người sắc dụ, ba người còn lại đem theo nước thánh với thánh giá…..”

“Nước thánh và thánh giá có hữu dụng không?” Đỗ Lượng vội vàng hỏi.

Khe cửa càng ngày càng lớn, có người thậm chí còn ló ra nửa cái đầu để nghe trộm. Rõ ràng, mọi người đối với việc đạo cụ có thương tổn được ma cà rồng hay không vô cùng quan tâm. Dù sao cũng đã bỏ ra số tiền lớn để mua, 20 đồng vàng mua nước thánh, ma cà rồng sợ nước thánh, nhưng người chơi có sử dụng nước thánh lại chẳng thể nào tiếp cận được mấy người thuộc thời đại này.

Ngoại trừ ma cà rồng cấp thấp, chẳng hạn như các hầu gái, dùng đạo cụ chẳng khác nào uổng phí.

“Có ích. Mục tiêu mà 4 người kia nhằm vào là vị hầu tước Lewis, ngay cả góc áo cũng chưa chạm được thì đã bị đánh bại.” Trần Thải Tinh nói thẳng vào trọng tâm câu chuyện đã xảy ra ở phòng tiệc.

Đỗ Lượng hoảng hốt, lẩm bẩm nói: “Tại sao lại như vậy, ma cà rồng không sợ sao? Làm sao lại né tránh dễ dàng như vậy chứ? Nếu như đạo cụ vô dụng thì chúng ta đi ra ngoài kiểu gì?”

Hứa Quốc Hưng vỗ vỗ vai Đỗ Lượng, nói: “A Lượng, em đừng bi quan như thế. Hiện tại em ấy đang mang thai nên chắc là hooc-môn trong cơ thể không cân bằng, tôi cũng không hiểu lắm, chỉ là rất dễ dàng trở nên quá vui hoặc quá buồn, cậu đừng để ý.” Câu sau là nói với Trần Thải Tinh.

Trần Thải Tinh:…

“Tôi hiểu, cả hai đều là đàn ông mang thai, tôi thông cảm mà.”

Hứa Quốc Hưng tựa như có độc, bỗng dưng tỏa ra tình yêu dạt dào của người mẹ.

“Nước thánh và thánh giá vẫn có tác dụng, ma cà rồng thấy đều sẽ sợ, chỉ là tước vị càng cao, năng lực càng mạnh, thân thủ của người chơi lại chỉ ở mức bình thường.” Giống như kiểu người bình thường dùng Ỷ Thiên kiếm đánh nhau với Trương Vô Kỵ, không đánh đến mức người ta phải gọi ông nội thì một thân võ công người ta dày công khổ luyện là uổng phí ư.

Nguyên tắc cũng không khác lắm, chuyện Trần Thải Tinh nói mọi người đều hiểu.

Sắc mặt người chơi nghe trộm sau cửa trở nên nặng nề, bọn họ đều chỉ là người bình thường có đạo cụ, thế giới này nên làm sao bây giờ?

“Không vi phạm quy củ của lâu đài thì sẽ không bị trừng phạt.” Trần Thải Tinh nhắc nhở một câu cuối cùng, chậm rãi xoay người, nói: “Ăn uống no say rồi, tôi đi ngủ đây.”

Cậu rửa mặt xong, nằm lên giường liền ngủ nhưng những người chơi trong các phòng khác không thể ngủ được, có người nghĩ thầm còn nước còn tát, dù sao ở thế giới này sẽ không vô duyên vô cớ mà chết người cho nên chỉ cần bọn họ làm theo quy củ là được.

Hoàn toàn không ý thức được tư duy của họ đã bắt đầu bị thuần hóa.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Người hầu gái truyền lời, Thân vương đại nhân muốn dùng đồ ăn.

Trần Thải Tinh bình tĩnh theo sau người giúp việc đang mang vẻ mặc phức tạp.

Phòng ăn ở trên tầng 3, diện tích phòng ăn còn rộng hơn cả nhà của Trần Thải Tinh, trên bàn ăn trải dài là những món ăn xa hoa. Thân vương đại nhân ngồi ở một đầu của bàn ăn, thần sắc lạnh nhạt không nhìn ra tâm tình, chỉ là những món ăn trước mặt đều chưa động tới, dường như không có khẩu vị.

Spencer đứng ở phía sau, trên mặt có chút ưu sầu nói: “Đại nhân, ngài không có khẩu vị sao?”

Thân vương đại nhân không nói chuyện.

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ, người hầu gái đứng ở cửa lên tiếng: “Spencer tiên sinh, huyết nô đã tới.”

Spencer khom lưng nói: “Đại nhân, vì sức khỏe của ngài, tôi đưa tới mấy huyết nô được đưa tới ngày hôm qua. Đi vào.”

Cửa từ từ mở ra, người hầu gái cúi đầu hành lễ, Trần Thải Tinh vẫn cúi đầu làm một cử chỉ xã giao, cậu cũng không lên tiếng bởi vì huyết nô không có tư cách. Spencer phất tay để hầu gái lui xuống, “Cậu, tiến lên.”

Trần Thải Tinh tiến lên, từ đầu tới cuối Thân vương cung không nói lời nào, Trần Thải Tinh có chút suy tư nhìn vị Thân vương trước mặt.

“Đại nhân, ngài có muốn ăn không?”

“Spencer.” Cuối cùng, Thân vương cũng mở miệng, thanh âm rất lạnh lùng, “Đừng có tự chủ trương.”

Spencer khom lưng, trên mặt cũng không áy náy hay sợ hãi, lại nói: “Đại nhân, chăm sóc ngài là trách nhiệm của quản gia như tôi.”

Ý là lần sau ngài không ăn tôi vẫn sẽ làm như vậy.

“Lui xuống.” Thân vương đại nhân nói.

Spencer không nói nữa, hành lễ xin lui xuống.

Trong gian phòng chỉ còn lại Trần Thải Tinh cùng Thân vương đại nhân, Thân vương vốn dĩ đang không thấy ngon miệng lại vui vẻ, lôi kéo tay nhỏ của huyết nô, nói: “Tinh thân mến, tối hôm qua em ngủ có ngon không?”

“Rất tốt, rất thoải mái.” Trần Thải Tinh thuận tiện ngồi bên cạnh Thân vương đại nhân, liếc mắt sang ly rượu chứa chất lỏng màu đỏ.

Nguyên Cửu Vạn giơ ly rượu lên, nhấp một hớp nói: “Máu của động vật. Cống hiến hết mình cho sự nghiệp, hết cách rồi, ai nói anh bây giờ huyết tộc cường đại thế hệ đầu tiên chứ.”

“Thân vương bị quản gia mạnh mẽ ép ăn cơm?” Trần Thải Tinh nói.

Nguyên Cửu Vạn đặt ly xuống, gắp đồ ăn đặt trong đĩa của Trần Thải Tinh, nhập diễn nói: “Spencer chăm sóc anh đã lâu, tư tưởng của ông ta có chút cổ hủ.” Chỉ chỉ đầu của chính mình.

“Spencer trở thành Huyết tộc khi nào?”

Trần Thải Tinh vừa ăn đồ ăn vặt vừa hỏi. Nguyên Cửu Vạn nghĩ một hồi, nói: “Quá lâu rồi, không nhớ rõ, khi đó ông ta là một nô lệ, Thân vương cứu ông ta….”

“Thân vương Sơ Ủng ông ta sao?” Trần Thải Tinh nghe hiểu ý tứ trong đó, cũng không dùng ‘anh’ để chỉ.

Xem ra Nguyên Cửu Vạn cũng không phải vẫn luôn ở thế giới này làn NPC Thân vương. Giống với ở thế giới núi tuyết, tình cờ làm một diễn viên khách mời. Thân phận của Nguyên Cửu Vạn so với cậu nghĩ là một NPC bị bug nho nhỏ còn có vấn đề hơn, chỉ là hiện tại không phải lúc thảo luận về thân phận của Nguyên Cửu Vạn.

“Không phải.” Nguyên Cửu Vạn buồn bực uống máu của động vật, một mặt ghét bỏ, đồng thời nói: “Tinh, anh không thể nói cho em biết anh là ai, nếu không em sẽ không thể tiếp tục tham gia trò chơi. Chúng ta đang ở thế giới này thì có thể vui vẻ nói chuyện yêu đương được không?”

Trần Thải Tinh uống sữa bò, nói: “Anh nói chuyện bằng miệng, tôi nói chuyện bằng máu, không có lời.”

“Em cũng có thể hút máu của anh mà.”

“Bây giờ luôn hử?”Trần Thải Tinh không tin Sơ Ủng lại có thể đơn giản như vậy.

Đúng như dự đoán, Nguyên Cửu Vạn nói: “Cục cưng, em vẫn chưa theo đuổi anh. Nếu như em muốn ngủ cùng một anh chàng đẹp trai, tuấn tú thì trước tiên em phải theo đuổi người đó nếu không thì em là đang đùa giỡn rồi.”

“Chiến lược tình yêu à?” Trần Thải Tinh hơi hơi suy nghĩ.

Cậu đâu có biết theo đuổi đàn ông đâu, nếu như mà biết thì cũng không độc thân lâu vậy.

“Honey, anh tin tưởng em có thể làm được.” Thân vương đại nhân rất vui vẻ nói.

Thân vương đại nhân rất muốn ăn, uống cạn ly máu động vật, trước khi bữa sáng kết thúc, Thân vương đại nhân rất chính khí nói: “Nếu anh không ăn uống thì Spencer sẽ phát hiện đầu mối.”

“Anh sợ ông ta?”

“Không phải sợ, chỉ là lễ nghi cổ hủ của giới quý tộc.” Nguyên Cửu Vạn dừng một chút, lại nói: “Honey, em biết không? Vào thời điểm Huyết tộc ăn, người cung cấp máu sẽ cảm nhận được khoái cảm khác nhau.”

Trần Thải Tinh nhớ tới thời điểm Lewis hút máu Lâm Dao, trên mặt Lâm Dao là biểu tình ẩn nhẫn và khắc chế.

“Thật sự như thế sao?”

“Đẳng cấp càng cao, cảm giác càng mãnh liệt.”

Trần Thải Tinh lấp tức vén tay áo, “Đến thì cũng đã đến rồi, không cảm nhận một chút thì không có lời, tới hút thử xem, chỉ một chút thôi.”

“Cục cưng, em thật đáng yêu.” Nguyên Cửu Vạn nâng cổ tay Trần Thải Tinh như trân bảo, rất lịch sự hôn cổ tay Trần Thải Tinh một cái rồi lộ ra răng nanh.

Nhột nhột, ngứa ngứa, không có cảm giác đau, sau đó là một luồng khoái cảm xông thẳng lên đại não.

Nguyên Cửu Vạn khắc chế lại bản năng muốn hút càng nhiều máu, hôn cổ tay Trần Thải Tinh, vết răng trên đó liền khép lại.

“Anh chẳng khác nào một cái tàu lượn dởm, vừa muốn mở miệng ra hét đã kết thúc.” Trần Thải Tinh cho một câu đánh giá.

Nguyên Cửu Vạn: …

Hắn không nhanh! Chỉ là Tinh đang mang thai, cảm thụ một chút là được rồi.

Kết thúc bữa sáng, thời kiểm Trần Thải Tinh trở lại, phát hiện ánh mắt Spencer liếc qua cổ tay của cậu, vết răng nanh ở đó đã sớm khép lại, chỉ còn lại một chút ửng hồng, đối phương nhất định biết Thân vương có ăn, bởi vì ánh mắt Spencer toát ra sự thỏa mãn, nói: “Trở về đưa thêm một bữa ăn nhẹ cho cậu ta.”

Hầu gái dẫn đường: “Vâng.”

Ánh mặt trời chiếu rọi, cả tòa lâu đài chìm vào giấc ngủ. Trần Thải Tinh lại đang làm một con sói đơn độc trong đội ngũ, căn bản không có bạn học nữ nào cùng cậu chơi chung vì thế chỉ có thể giữa trưa chạy đi tìm người chơi lần trước hỏi một chút về chiến lược yêu đương, làm sao để theo đuổi một người đàn ông.

Em gái tóc ngắn: “Theo đuổi đàn ông? Em độc thân, em chưa từng theo đuổi nên cũng không biết.”

Em độc thân, em kiêu ngạo vậy em vội vàng trả lời làm cái gì! Ánh mắt Trần Thải Tinh đưa về phía em gái có vẻ thận trọng.

Em gái thận trọng suy nghĩ: “ Tặng quà? Hoa? Bạn trai cũ của tôi theo đuổi tôi cũng như thế, anh ta tặng hoa, tặng quà, ân cần chăm sóc nhưng rồi tôi phát hiện anh ta cũng làm như vậy với những cô gái khác, chẳng khác quái gì một cái máy sưởi tập thể!”

Trần Thải Tinh nắm bắt được trọng điểm, chỉ có thể đối tốt với một người, không thể đối với ai cũng như vậy.

Tập trung vào Nguyên Cửu Vạn, cố hết sức yêu thương!

Cuối cùng đến phiên Lâm Dao.

“Dựa vào nhan sắc, nếu người theo đuổi là nữ sinh có ngoại hình không tồi, nam sinh sẽ chấp nhận, rất đơn giản, xấu xí thì đừng cố, chỉ là lốp xe dự phòng thôi lại còn bị người ta chê cười. Với cả, nữ theo đuổi nam thì tôi hiểu nhưng đổi sang thành nam theo đuổi nam thì tôi chịu, anh muốn theo đuổi ai?”

Trần Thải Tinh:…

Trọng điểm: Cậu, nam, nhan sắc oke, có thể theo đuổi, theo đuổi, đuổi….

Trở về ngủ một giấc ngắn, buổi tối còn có việc quan trọng cần làm.

Hoàng hôn, mặt trời xuống núi, cả tòa lâu đài trở nên sinh động hơn hẳn. Buổi tiệc nơi phòng yến hội lại chuẩn bị bắt đâif, Trần Thải Tinh mãi suy nghĩ kế hoạch để đuổi đàn ông, lúc chiều trốn tránh người khác hái được một đóa hoa tươi ở hoa viên, chờ đến 8 giờ tối, hầu gái đều đi đến phòng tiệc, cậu cầm bó hoa mà bản thân đã gói kỹ trực tiếp lên tầng 2, không đi tầng 3.

Không có ai dẫn đường, một mình một cõi, chuông bạc kêu leng keng. Cũng không biết ma cà sở hữu công nghệ hắc ám gì.

Cậu ngồi trên lan can tầng 2, trong phòng tiệc phía dưới vẫn là những gương mặt kia, kể cả hầu tước Lewis hôm qua. Đối phương ngồi trên chiếc sofa đặt trong góc, ngồi chơi điện thoại di động. Tử tước Anna lôi kéo tay của Lâm Dao ngồi bên cạnh, ăn điểm tâm ngọt, cười cười nói nói cùng mấy vị khác.

Không thấy thân ảnh của Thân vương, cái tên này là chủ nhân của bữa tiệc lại không thấy xuất hiện, chẳng lẽ tính cách thiết lập là lạnh lùng?

Trần Thải Tinh cân nhắc đến việc làm sao tìm được Thân vương.

Âm nhạc cùng tiếng nói chuyện ở tầng 1 đột nhiên dừng lại, tất cả ma cà rồng đều nhìn về phía cửa, lần lượt hành lễ. Trần Thải Tinh hiểu rõ, Thân vương đang đứng ngay phía dưới cậu.

“Thân vương”

“Đại nhân”

Trần Thải Tinh nhìn qua khe hở của lan can, dáng người kiệt xuất của Thân vương đại nhân xuất hiện trong đám người, đối phương phất tay, nhìn qua Spencer, Spencer liền rời đi. Thân vương nói tiếp: “Ngày hôm nay ta sẽ chọn một huyết nô, làm huyết nô của riêng ta.”

Khác mời có vẻ rất giật mình, tử tước Anna tiến lên, nói: “Đại nhân, tâm tình hôm nay của ngài có vẻ rất tốt, huyết nô độc thuộc thì chắc chắn phải có, như vậy đảm bảo cho sức khỏe của chúng ta, ai biết đám nhân loại ngoài kia có bệnh tật gì chứ.”

“Đúng vậy, đại nhân tôn kính.”

Mọi người thi nhau nịnh hót, kể cả vị Lewis có vẻ hơi khác biệt kia. Nhưng Trần Thải Tinh luôn cảm thấy lời nịnh hót của đối phương cũng không phải là thật lòng. Nhưng mà hiện tại vẫn chưa rõ là vị Lewis này không thích nịnh hót hay không thích Thân vương đại nhân.

Đối mặt với nhiều lời nịnh nọt như vậy, Thân vương đại nhân cũng chỉ khẽ gật đầu, thái độ lãnh đạm như vậy cũng không làm giảm bớt số người đến gần ve vãn. Trần Thải Tinh càng nghe càng thấy khó nuốt, đám ma cà rồng này có phải là chưa có bằng cấp nịnh nọt đúng không? Có thể phong phú hơn không? Tới tới lui lui cũng chỉ có vài câu, cũng may không bao lâu Spencer đã đem huyết nô tới.

Trần Thải Tinh còn nhìn thấy người chơi cùng dân địa phương trộn lẫn với nhau, chỉ là huyết nô đều tới đây cả, tử tước Anna vỗ vỗ cánh tay của Lâm Dao để Lâm Dao đứng cùng vào đó.

Lâm Dao là huyết nô của Thân vương.

Một đám ma cà rồng vây quanh người chơi, phần lớn ánh mắt đều rất rõ ràng, trần trụi không che giấu cơn đói khát, ánh mắt lướt lên lướt xuống đánh giá, bình luận từ đầu đến chân.

“Đại nhân, ngoại trừ bốn người bị phạt, còn thiếu một người.” Spencer hơi khom người nói.

Thân vương xua tay, Spencer lui xuống.

Đây là lần đầu tiên tất cả người chơi nhìn thấy boss Thân vương của thế giới này, không ít người chơi nữ hai má ửng hồng, không biết là do kích động hay là do bị dung mạo của Thân vương đại nhân mê hoặc.

“Ta sẽ chọn ra một người trong số các ngươi làm huyết nô của riêng ta.”

Thân vương ngồi trên ghế, hai tay đan vào nhau, ngón tay thon dài hơi cong lên, giọng nói mang theo chút châm chọc nói: “Dù sao các ngươi cũng là lễ vật loài người hao tổn tâm trí dâng lên.”

Thái độ này…Trần Thải Tinh suy tư.

Giờ khắc này Nguyên Cửu Vạn không phải Nguyên Cửu Vạn, hắn đang làm đúng thiết lập của Thân vương Leicester. Thân vương có vẻ cũng không mấy yêu thích nhân loại.

Trái tim của mấy người chơi đập như trống đánh, có mấy tay oldbie đã bắt đầu suy tính gì đó, 4 người chơi thất bại trước đó đã nói cho mọi người biết rõ, ám sát Thân vương là chuyện bất khả thi. Vậy thì cũng chỉ còn một con đường là Sơ Ủng, trở thành huyết nô độc thuộc của Thân vương, đây chính là đường tắt nhanh nhất, cùng Thân vương sớm chiều ở chung, rất dễ dàng thu được hảo cảm của Thân vương, rồi được Sơ Ủng.

“Đại nhân, tôi, nô lệ nguyện ý, nô lệ vẫn là xử nữ.”

Có một tay oldbie già đời nghĩ thông suốt dẫn đầu nói.

Spencer liếc nhìn huyết nô mở miệng nói chuyện, là một người chơi nữ, nhưng đáng tiếc, Thân vương đại nhân không thích phụ nữ.

Có một người thì sẽ có người tiếp theo, rất nhanh có 2 người xung phong nhận việc. Spencer là quản gia của Thân vương, từng quan sát khẩu phần ăn của Thân vương, nhìn qua chỉ có đàn ông, nhưng lại không mang thai.

Quả nhiên Thân vương lạnh lùng nhìn liếc qua, tất cả những người bị liếc qua liền cảm thấy sau lưng chợt lạnh, lồng loạt cúi đầu.

“Đại nhân tôn quý, còn có tôi.”

Trên cầu thang đột nhiên truyền đến tiếng nói, tất cả mọi người ở tầng 1 đều nhìn sang, là một nam thanh niên tinh tế, tuấn tú, xinh đẹp tuyệt trần, người thanh niên ấy có một đôi mắt rực rỡ cực kì đẹp đẽ, có chút phong tình như có như không, mặc áo sơ mi trắng quần lụa đen của huyết nô, từ tốn đi từ trên tầng xuống, cổ áo lay động, lộ ra xương quai xanh dụ người.

Lên trên nữa …

Nhóm ma cà rồng nhìn chằm chằm mạch máy màu xanh nhạt dưới làn da trắng nõn của cậu, tựa như có thể nhìn thấy máu tươi đang chảy trong huyết quản của thanh niên.

Thật sự rất dụ người.

Thanh niên cầm trong tay một bó hoa hồng, dáng người linh hoạt, lúc này mọi người mới nhìn đến cái bụng lớn đến khác lạ của thanh niên.

Thật thú vị.

Đàn ông mang thai có mùi vị gì? Có ma cà rồng trên mặt lộ ra vẻ tò mò, ngóng trông. Lewis đứng trong đám người nhìn về phía thanh niên đang từng bước tiến về phía Thân vương, ánh mắt khác thường.

“Đại nhân tôn kính của tôi, tôi nguyện ý trở thành huyết nô độc thuộc ngài.” Người thanh niên kia cũng chính là Trần Thải Tinh, dâng lên bó hoa mân côi, cười khanh khách nói: “Người xem, tôi xinh đẹp, sáng lạn như hoa hồng, đại nhân, ngài chọn tôi đi.”

Màn chào sân này mang đậm dấu ấn của mấy nữ chính trong truyện Mary Sue.

Thân vương hơi cúi đầu, nhìn hoa hồng, bó hoa kiều diễm lại vướng chút sương cũng không sánh nổi nụ cười của thanh niên, không khỏi nhận lấy hoa trong tay của thanh niên.

“Em là của ta, hoa hồng nhỏ của ta.”

Trần Thải Tinh: … Lại bắt đầu rồi hả, tính diễn trò gì nữa đây!

Thân vương địa nhân có huyết nô độc thuộc, chuyện này trong giới ma ca rồng cũng không phải chuyện lớn gì nhưng mà đặt trên người Thân vương đại nhân lại rất đáng để chúc mừng. Bởi vì mọi người đều biết vị Thân vương đại nhân này cực kì không thích nhân loại, quanh năm chỉ ở lãnh địa của mình, chưa bao giờ giao lưu với bên ngoài.

Tiệc rượu vô cùng náo nhiệt.

Mãi cho đến sáng sớm, Thân vương đại nhân xoa đầu Trần Thải Tinh, nói: “Hoa hồng nhỏ của ta mệt rồi ư? Để Spencer đưa em đi nghỉ ngơi.”

Trần Thải Tinh: Nếu để cậu nghe thấy ba chữ ‘hoa hồng nhỏ’ một lần nữa, cậu dám đảm bảo sẽ đâm chết Thân vương bằng hoa hồng gai trên giường!

Hiểu được nội dung trong ánh mắt của Tinh, Nguyên Cửu Vạn nhất thời không biết nên nói gì, ngay lập tức trở nên đứng đắn lại, tốt nhất không nên gọi cậu là ‘hoa hồng nhỏ’ nữa.

Chỉ là bản thân vẫn đang ở thế thượng phong, Nguyên Cửu Vạn không sợ chết, còn mở miệng nói: “Hoa hồng nhỏ, nên nghe lời đi.”

Trần Thải Tinh mỉm cười: Được lắm, anh chờ đấy!

Cậu cho rằng sẽ trở lại căn phòng ở phía Tây, lại không nghĩ tới Spencer đưa cậu lên tầng trên, dọc đường đường giáo dục cậu làm sao để  ‘hầu hạ’ Thân vương đại nhân. Lúc đại nhân muốn ăn, nên nghiêng cổ, hoặc là cổ tay hướng về phía môi Thân vương đại nhân.

Trần Thải Tinh có cảm giác chẳng khác nào cho em bé uống sữa.

Mãi cho đến khi lên tầng 3, đứng trước một gian phòng nào đó, Spencer mở cửa, dừng bước lại, nói: “Đại nhân rất thích cậu, nhân loại, cậu nên biết ơn với điều đó, không cần vọng tưởng những thứ khác.”

“Vâng thưa Spencer tiên sinh.” Bên ngoài Trần Thải Tinh mỉm cười, trong lòng nghĩ thầm cậu nhất định sẽ ‘chăm sóc’ Thân vương cẩn thận!

“Đây là phòng của cậu, từ hôm nay trở đi, cậu ở đây, hoa hồng nhỏ, cậu hiểu không?”

Trần Thải Tinh:??? Chờ chút, từ lúc nào mà hoa hồng nhỏ trở thành tên của cậu vậy?

Có thể là thắc mắc trên mặt cậu viết quá rõ, quản gia Spencer vô cùng đương nhiên nói: “Cậu đã là người của Thân vương, Thân vương ban tên cho cậu đó là ngợi khen đối với cậu, huy hiệu tên của cậu ta sẽ sai người làm lại thay cậu, được rồi, hoa hồng nhỏ đi nghỉ ngơi đi, không được chạy loạn.”

Trần Thải Tinh có loại cảm giác bị coi là chó mà sai khiến.

Vượng Tài ngoan, Vượng Tài ngủ, Vượng Tài đừng có chạy lung tung.

Bản thân hoa hồng nhỏ rất tức giận, sau đó đi vào trong phòng, nhìn thấy căn phòng cực kỳ rộng, cực kỳ xa hoa thì cậu mới tạm thời nín giận.

Thôi, không nên tính toán với mấy tên ma cà rồng đó, cậu là một người hào phóng.

Gian phòng bố trí vô cùng xa hoa, không khác lắm với du thuyền ở thế giới [Cô dâu quý tộc], thậm chí còn xa hoa hơn. Không nói đến đồ trang trí, có một chỗ Trần Thải Tinh vô cùng yêu thích, có một cái ban công hình vòm cung, có thể ra tắm nắng, nếu như mà còn tiếp tục như trước thì cậu cũng cảm thấy bản thân sắp trở thành ma cà rồng rồi.

Giường rộng, gối mềm, rung chuông liền có hầu gái tới phục vụ, Trần Thải Tinh rất hài lòng.

Vì thế rất nhanh đã rơi vào giấc ngủ.

Cậu và ma cà rồng Thân vương ngày đêm điên đảo, sáng sớm 6 giờ bị đánh thức, Spencer đưa tới huy hiệu tên mới, là một cái huy hiệu bằng vàng ròng, hoa văn trên đó là những vòng hoa hồng gai, góc viền nạm kim cương, ở giữa có khắc ba chữ ‘hoa hồng nhỏ’.

Trần Thải Tinh: …

Đúng là mang đậm dấu ấn của Vượng Tài.

Thẻ chó…

“Cái này phải đeo vào cổ, cả tòa lâu đài cậu có thể tùy ý ra vào.” Spencer nói.

Trần Thải Tinh lập tức cười khanh khách nhận lấy, tương đương với thẻ thông hành cao cấp, không giống với huy hiệu trước kia không ai muốn mang, cái này lại khác.

“Lát nữa hầu hạ Thân vương ăn xong, sẽ có thợ may tới đây làm quần áo cho cậu.”

“Vâng, Spencer tiên sinh.”

Đến phòng ăn, Thân vương vẫn không vui vẻ lắm, lạnh lùng ngồi ở vị trí kia, thấy người tới, vẫy tay nói: “Hoa hồng nhỏ, lại đây.”

Trần Thải Tinh cắn răng mỉm cười.

“Spencer, ông lui xuống đi.”

“Vâng thưa đại nhân.”

Spencer cung kính lui về phía sau, rất săn sóc mà đóng cửa lại.

Hoa hồng nhỏ kiều diễm ướt át lập tức trở nên hùng hổ, bước nhanh đến, Thân vương vốn đang lạnh lùng lại lập tức vui vẻ cười cười, nói: “Cục cưng, em có biết làm sao để theo đuổi anh trong game này không?”

Hoa hồng có gai lập tức dừng lại, hơi dương cằm, ý tứ đừng nói nhảm, mau vào trọng điểm.

“Thực ra theo đuổi Thân vương, cũng không phải nói em theo đuổi Thân vương mà là Thân vương theo đuổi em.”

Trần Thải Tinh:???

Cậu hái được hoa hồng rồi hở?

“Đối với Huyết tộc mà nói, hưởng thụ chinh phục sau đó luân hãm trong đó không phải càng thú vị sao?” Thân vương đại nhân tự mình kéo ghế dựa bên cạnh ra, mời hoa hồng nhỏ của hắn ngồi xuống cùng hắn dùng bữa sáng, nói: “Tiệc rượu tối hôm qua, trước mặt mọi người để em trở thành huyết nô độ thuộc anh là bước đầu tiên, sau đó còn có các bước khác.”

Sắc mặt Trần Thải Tinh dần trở nên không đúng, “Ý của anh là trong thế giới này tôi chỉ cần hưởng thụ vòng hào quang của nữ chính Mary Sue là xong?”

Cậu không tin.

“Đương nhiên không phải.” Thân vương ngồi xuống, bắt đầu dùng dao nĩa, nói: “Những thứ khác còn cần chính em tự mình điều tra, chỉ là manh mối theo đuổi Thân vương sẽ tự mình đưa tới cửa.”

Đó cũng không phải một thế giới khó khăn, cho nên: “Đừng vội vàng, Tinh thân mến, chúng ta có thể nói chuyện tình yêu mà, nhân loại vàquỷ hút máu. Nghe tới đã thấy rất tuyệt vời rồi.”

“Là ngon miệng chứ nhỉ.” Trần Thải Tinh uống sữa bò nói.

Nguyên Cửu Vạn đặt dĩa xuống, một tay chống má, con ngươi màu xanh lá hiện lên ánh sáng trong suốt, mái tóc hơi xoăn rủ xuống, phác họa nên một bức tranh thịnh thế mỹ nhan.

Mẹ kiếp, lại lấy sắc dụ cậu.

Trần Thải Tinh chửi bậy trong lòng, đặt cốc xuống, ngoài miệng nói: “Đừng tưởng rằng anh lộ cái mặt có thể khiến tôi thay đổi ý nghĩ, tôi là loại người nông cạn như thế kia sao?”

“Em yêu, em có muốn nếm thử mùi vị của anh không?”

Má nó! Đây là cái loại Thân vương quái quỷ gì vậy!

“Có có có…”

Không nếm thì không phải người Trung Quốc, không phải Vượng tài hoa hồng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play