Editor: Đào Đào

Lý Hiên mất hồn mất vía rời khỏi.

Trần Thải Tinh nhìn bóng lưng của đối phương, tuy rằng cậu vừa bitch vừa trà xanh vừa bông sen trắng, nhưng cậu thiệt tình là một thanh niên tốt.

Ngày thứ bảy.

Lễ tế Thánh Nữ trong thôn cứ vậy mà chết yểu, không còn nó, cái lý do tham quan du ngoạn của đám sinh viên lẽ dĩ nhiên mà bay màu, bọn họ đều biết mọi thứ sắp sửa kết thúc và bản thân sắp sửa trở lại thế giới hiện thực. Trần Thải Tinh lấy mười ngàn tệ mà em trai Cửu đổi hôm trước, mua thật nhiều thịt khô và trái cây khô ở nhà Gia Đề, đồ trong game có thể bỏ vào túi của game, mà trước mắt túi của cậu chỉ có hai ô thôi, một để cất đạo cụ, một để trữ đồ ăn.

“Chúng ta mới chỉ là người chơi sơ cấp, nếu trải qua nhiều thế giới hơn, túi cũng sẽ thăng cấp, có thể cất thiệt là nhiều đồ.” Hạ Đình phổ cập giáo dục.

Trần Thải Tinh cảm thấy nếu xách theo một cái balo thì thiệt là tiện, chỉ có mười ngàn mà gần như móc rỗng nhà của Gia Đề, nơi núi rừng giá cả công nhận rất bình dân, nhưng nghĩ tới đám Kim Hải tự xưng là Người Đãi Vàng ở thế giới trước, trong đầu cậu chợt nảy ra một ý tưởng tuyệt vời ông mặt trời.

Chẳng phải đầu cơ tích trữ đặc sản trong game cũng rất có lời hay sao?

Có điều chỉ là ý nghĩ chợt thoáng qua thôi.

“Tôi xem mấy người hình như đã có chuẩn bị sẵn sàng từ trước rồi”. Trần Thải Tinh nhớ lúc mới gặp bọn Hạ Đình còn đeo cả balo, chẳng bù cho cậu và Tiểu Cửu đột nhiên bị bưng vô đây, không kịp chuẩn bị gì hết trơn.

Có nói là cho gợi ý các kiểu, nhưng mới vừa nhìn thấy gợi ý, một giây sau đã ingame rồi, chẳng khác nào trêu người.

Hạ Đình ngó ngó Trần Thải Tinh, không hiểu sao đối phương lại đi hỏi một vấn đề cơ sở tới vậy, đều là oldbie cả rồi mà. Lại nhìn sang ba tên newbie Mai Thanh, tự hiểu là Trần Thải Tinh đang kêu cô làm chút phổ cập giáo dục cho họ, vì vậy nói: “Tất cả newbie đều là đột ngột bị kéo vào game, nếu vượt ải thêm vài cái thế giới nữa, game sẽ cho thêm chút thời gian để chuẩn bị, mà cũng không nhiều, khoảng mười phút thôi.”

“Nhanh vậy à”. Trần Thải Tinh không khỏi cảm thán.

Hạ Đình:??? Tự dưng cô cảm thấy Trần Thải Tinh đang muốn làm trời làm đất gì nữa rồi?

Nguyên Cửu Vạn ngồi bên cạnh tự dưng mặt đen thùi, tuy nhiên không có nói gì, phồng má nín nhịn vô bụng.

“Chị Hạ, thế lần sau chúng ta có thể cùng nhau vượt ải không?” Lưu Sa Sa xum xoe hỏi.

Hạ Đình lắc đầu từ chối, nói: “Chúng tôi cũng chẳng giỏi giang gì, lần này may nhờ có Nguyên Tinh, hơn nữa tụi em làm gì có khả năng mua nổi đạo cụ ràng buộc đồng đội.”

“Bao nhiêu?” Mai Thanh hiếu kỳ hỏi. Cô muốn nghe thử xem đắt tới cỡ nào.

“Ba mươi tám đồng vàng.”

Con số to lớn, làm ba tên newbie nghe mà líu cả lưỡi. Mai Thanh hờn dỗi: “Sao mà đắt dữ vậy, ràng buộc đồng đội ba mươi tám, một lá bùa mười chín, có còn cho người ta con đường sống nữa hay không?!!!”

Trần Thải Tinh chợt nhớ tới chuyện này, vén tóc mai, mở miệng: “Bùa bình an thông thường chỉ có năm đồng vàng một cái thôi”

“Nhưng mà, nhưng mà khi đó chị Nguyên nói mười chín lận … ”

“Chị nhớ lộn” Trần Thải Tinh xoa xoa bụng, tỏ vẻ oan ức mà rơm rớm nước mắt, “Có thai á, trí nhớ nó không có được như xưa, chắc mọi người cũng thông cảm cho người mẹ trẻ này mà nhỉ”

Lúc trước Trần Thải Tinh nói Bùa bình an một cái mười chín đồng vàng, cho nên ba người Mai Thanh nhìn Hạ Đình Lý Hiên toàn là với ánh mắt xem thường.

Bây giờ sự thật phơi bày, ai dám mở miệng chỉ trích người phụ nữ mang thai đáng thương, oan ức và đầy bất lực kia chứ?

Hạ Đình trốn còn không kịp, chẳng dám cọ sát với Nguyên Tinh, vội vàng nói: “Không sao, không liên quan, thông cảm.”

“Thật là một thanh niên tốt.” Trần Thải Tinh khẽ mỉm cười, phát cho một phiếu bé ngoan.

Hạ Đình cầm phiếu bé ngoan, hơi hơi khó chịu. Trò chuyện hết nổi nữa, đứng dậy trở về, cô tình nguyện đối diện với gương mặt xấu xí đầy nếp nhăn của cụ bà bó chân, chứ chẳng muốn cùng Nguyên Tinh tán gẫu.

Mới có một lúc, mà Trần Thải Tinh trước trước sau sau tiễn đi Lý Hiên và Hạ Đình, trạch nam Mạnh Hạo Thông đối diện với gương mặt đầy dịu dàng bẽn lẽn của Trần Thải Tinh, lập tức đứng dậy, lòng ngóng nói: “Tôi đi, tôi đi đây, không cần tiễn.”

Trần Thải Tinh:…

Này người anh em có phải suy nghĩ hơi bị nhiều rồi không?

Lúc trời hoàng hôn, đám nhóc bị trói rốt cuộc cũng về tới. Ngoại trừ dơ dáy chút, đói bụng chút, thêm cái sợ hãi ngơ ngơ ngác ngác mà nói với cha mẹ là con thấy chị, sau này con sẽ không bắt nạt chị nữa, thì chẳng còn vấn đề lớn lao gì khác.

Mất rồi lại được, người trong thôn đối với vị thánh mẫu nương nương Nguyên Tinh này càng thêm sùng bái.

Buổi tối, nhà nào không có đèn lồng, có khi bị quỷ nhát, tuy nhiên sáng hôm sau kể ra, người trong thôn chỉ khuyên là: “Thánh mẫu đã răng rồi, đó nhất định là tâm không chân thành, chứ nhà tôi hôm qua bình an trải qua nè, vài bữa nữa tôi lại may một bộ quần áo đốt xuống cho Tú Tú.”

“Tiểu Nha nhà Trát Lặc vẫn chẳng chịu đi, tối hôm qua tôi còn nghe mẹ Trát Lặc gào khóc gọi tên Tiểu Nha.”

“Đáng đời, xíii!”

Buổi sáng này trời xanh mây trắng, Trần Thải Tinh đang cùng Tiểu Cửu ăn điểm tâm, Gia Đề đột nhiên mở miệng nói: “Lễ tế Thánh Nữ của thôn dẹp bỏ, về sau cũng không tổ chức nữa, thực sự xin lỗi, sinh viên các cậu đã trả tiền, mà chẳng tham quan được gì, một lát tôi đưa mọi người về thôi.”

Hai người Mai Thanh Lư Châu vừa nghe, xém tí nữa ôm nhau khóc rống. Rốt cục được thả rồi!

Ngược lại Trần Thải Tinh ngó chừng Gia Đề, trước kia cậu cảm thấy mỗi người trong thôn đều chân thực sống động, chẳng giống NPC chút nào, nhưng bây giờ không chắc ăn cho lắm. Ai biết Gia Đề nói xong câu đó, nhìn sang cậu, mỉm mỉm cười, có thể nhận thấy ông ta không hay cười, bởi thế nhìn vô hơi yandere.

Tuy nhiên Trần Thải Tinh cảm nhận được trong nụ cười ấy mang theo sự cảm kích.

Càng không thể xác định.

Đây rốt cuộc là NPC hay là một con người thật sự?

“Chị Nguyên Tinh, em và anh hai định lên thành phố đi làm, sẵn giúp chị Tiểu Phương tìm người nhà, chị chừng nào thì quay lại?” Tô Nhạc bịn rịn hỏi.

Còn có thể quay lại? Trần Thải Tinh không biết, vì vậy lắc đầu, nói: “Chắc không có thời gian rồi. Hai anh em phải cố gắng lên, đi ra ngoài cho biết đó biết đây, trong thôn toàn người già, tất cả hy vọng đều dồn vào những thanh niên trẻ các người, nếu có thể kiếm được tiền xây đường, bán trái cây khô trong này ra ngoài, dựng nên trường học, tin chắc rằng nơi đây sẽ rất đẹp đẽ.”

Xe bò loạng chà loạng choạng nhúc nhích xuống thôn, không còn bóng tối khủng bố bao phủ, lại nhìn nơi này, non xanh nước biếc phong cảnh lung linh. Lưu Sa Sa với Mai Thanh không ngồi xe, nghe chị gái Nguyên nói liền mồm năm miệng người phụ họa: “Đúng rồi, tôi thấy làm homestay được.”

“Thực phẩm nơi này xanh sạch không bị ô nhiễm, ở ngoài bán hơi bị mắc luôn.”

“Thịt khô của nhà hai người ngon tuyệt, so với xúc xích Tây Ban Nha tôi mua còn thơm ngon hơn.”

Hai anh em Tô Nhạc nghiêm túc lắng nghe. Lúc đến tàng cây bên con đường nhỏ, lưu luyến chia tay, Tô Nhạc nghẹn ngào nói: “Chị Nguyên Tinh, bọn em nhất định sẽ nghe lời chị khuyên răng mà nỗ lực hết mình.”

“Ok ok fighting!” Trần Thải Tinh chẳng hề hẹn gặp lại.

Mặc kệ game này thiết lập ra làm sao, mà trong mắt cậu, hai anh em Tô Nhạc là hai con người chân thật.

Cái thôn trang vùng sâu vùng xa này cũng vô cùng chân thật.

Lại đến ranh giới lẫn lộn ngũ giác.

«Game Thần Quái» Thế giới: Lồng Đèn Da Người.

Bảng tổng kết cá nhân của Trần Thải Tinh.

Level S+, thưởng hai trăm đồng vàng (có thể đổi tiền ngoài hiện thực), đạo cụ nhận được x1, manh mối x1

Giết chết Sài Lang Tinh: Hoàn thành

Giúp A Hương hoàn thành nguyện vọng: Hoàn thành

Giúp Tiểu Phương báo thù: Hoàn thành

Tìm được manh mối có giá trị cao: Hoàn thành

Bãi bỏ Lễ tế Thánh nữ: Hoàn thành

Cảm hóa thôn dân: Hoàn thành

Trần Thải Tinh nhìn chằm chằm hai trăm đồng vàng, giàu rồi giàu rồi, có cái gọi là giàu trong một đêm, Đấy! Chính Là! Cậu, có tiền, không còn là tên ăn bám em trai nữa.

Em trai muốn ăn kẹo thì ăn kẹo, muốn uống nước ngọt thì uống nước ngọt, mua! Mua hết!

Trần Thải Tinh mừng rơn mà chảy ra hai hàng nước mắt của người có tiền. Mặc kệ phía sau Thế giới Lồng Đèn Da Người có troll cỡ nào, nhưng có tiền là oke hết!

Kế tiếp check xem nhặt được đạo cụ 【 Kim quang chiếu chiếu: Sợ tối? Không sao hết, để cơ thể của bạn tỏa ra ánh sáng, chiếu rọi cả đêm đen. 】

Trần Thải Tinh:???

Đèn pin cầm tay di động? Có ngu mới xài á. Trần Thải Tinh nhớ tới cảnh cái bụng chiếu chiếu sáng ngời kia, yên lặng mà nhấn vô dấu X tắt bỏ. Về phần manh mối vẫn là một đám mosaic, cần phải chờ đến khi thế giới tiếp theo sắp mở ra thì mới thấy được.

Thiệt là muốn dồn hết công lực sỉ nhục cái game này.

Nhoáng lên một cái, cảm giác không trọng lực lại đến.

Cảnh vật quen thuộc trước mắt, là trong nhà, dưới chân cậu vẫn còn đang xỏ đôi giầy của A Hương, giờ chợt có hơi chật chật. Trần Thải Tinh đưa tay sờ bụng, quả nhiên múi bụng đã comeback, hí ha hí hửng ngồi lên ghế dựa, tính cởi giày.

Cúi đầu xuống, thấy giày đã cởi ra rồi.

Tiểu Cửu cầm giầy, ngồi xổm, ngượng nghịu ngước nhìn cậu, trưng lên một nụ cười ngoan ngoãn đáng yêu, “Giúp anh nè.”

Trần Thải Tinh thích muốn chết, vò vò đầu nhỏ của nhóc, nghĩ về hai trăm đồng vàng của mình, mở miệng nói một câu sặc mùi nhà giàu mới nổi: “Chừng nữa muốn ăn cái gì cứ việc nói, anh mua cho em.”

“Cám ơn anh, anh là tốt nhất trên đời.”

Nguyên Tiểu Cửu nhà mình quả thật là Nguyên Cục Đường!

Hai người ở trong thôn hết tám ngày, mà thế giới hiện thực chỉ có nháy mắt, tuy nhiên tinh thần không có nghỉ ngơi kịp, vẫn còn đang uể oải, Trần Thải Tinh nói: “Hôm nay ăn cơm ngoài đi, anh lười nấu cơm quá.”

“Dạ, tùy anh hết.” Nguyên Cửu Vạn là cái đuôi nhỏ, dính dính mà lẽo đẽo theo sau, bé ngoan báo cáo: “Anh, lần này em được loại A đó, được tới một trăm đồng vàng, toàn bộ đưa cho anh mua đạo cụ hết, em không xài tiền bậy bạ đâu nha.”

Nhất định là lần trước cậu quá nghiêm khắc khi nhóc con mua quà vặt linh tinh, khiến giờ đứa nhỏ sợ quá trời. Trần Thải Tinh vội vàng nói: “Không có sao không có sao, anh có tới hai trăm đồng vàng lận, anh nuôi Tiểu Cửu nổi.”

Nguyên Cửu Vạn nghĩ tới đồng vàng chất thành đống đống của mình, nghe Tinh chỉ có hai trăm cái, tâm linh bé nhỏ chợt không khỏi cảm thấy hổ thẹn, sưng mặt xịu má, mong ngóng mở miệng: “Nhưng mà em cũng muốn nuôi anh”.

Happy, đây quả là đàn em trong mơ mà! Trần Thải Tinh không muốn đả kích lòng tự trọng của nhóc con, cho nên đáp lại bằng một dụ dỗ: “Được được được, sau này bé Cửu kiếm được nhiều tiền rồi tính, giờ tạm thời cho anh nuôi Tiểu Cửu nha.”

Cả hai chia ra tắm qua loa, thay đồ rồi đi ra ngoài ăn.

Vừa bước ra cửa chợt trông thấy xung quanh trắng xóa một màu, Trần Thải Tinh bừng tỉnh nhớ tới hôm nay Thành phố X đổ cơn tuyết đầu mùa, bởi thế định nấu lẩu ăn, đi vô game xong ra cái quên mất tiêu. Trí nhớ của cậu riết rồi chẳng ra làm sao.

“Có lạnh không?” Trần Thải Tinh ngồi xổm xuống buộc khăng quàng cổ cho Tiểu Cửu.

Gần nhà có siêu thị, Trần Thải Tinh không lái xe, bây giờ cậu muốn tản bộ một chút, nhìn ngắm kiến trúc quen thuộc, để cảm giác như cậu thật sự trở lại rồi. Tuyết rơi đầy trên đất, tuy nhiên không dày lắm, Tiểu Cửu mang đôi giầy đi tuyết, từng bước từng bước đạp lên đất phát ra âm thanh kèn kẹt kèn kẹt, Trần Thải Tinh cười him híp dắt lấy tay nhỏ của nhóc con.

Cha mất sớm, mẹ lấy chồng sau, trước đây con mọn Trần Thải Tinh cũng chẳng cảm thấy cô quạnh gì, nhưng bây giờ có Tiểu Cửu xuất hiện ở cạnh bên, đứa nhỏ rộn ràng vui vẻ hoạt bát ngoan ngoãn đáng yêu, bị làm mờ mắt Trần Thải Tinh trong lòng không khỏi làm bài văn tám trăm từ khen nhóc con nhà mình.

“Ngài Trần ra ngoài nhỉ”. Bảo Vệ cất tiếng chào hỏi, “Thời tiết lạnh lẽo, chú ý giữ ấm”.

“Đúng rồi, anh cũng vậy nhá”.

Trần Thải Tinh tỉnh táo lại, cười cười đáp lời. Cuộc sống hiện giờ quá tốt rồi.

Từ nhà đến siêu thị cũng chỉ tốn mười phút đi bộ, vừa mới tới cổng siêu thị, đã thấy kẹt cứng người là người, có tiếng hô: “Xe cấp cứu tới, nhường đường giúp”, “Chảy quá trời máu, thảm ghê, chẳng biết còn cứu nổi không nữa”.

Tuyết rơi đường trơn, xe cấp cứu tới trễ.

Hơi lạnh của tuyết xen lẫn mùi tanh của máu, Trần Thải Tinh nhíu mày, nhìn qua khe hở giữa đám người, trông thấy một cô gái ngã trên đất, xung quanh bị máu tươi nhuộm đỏ.

“Sao vậy anh?”

Trần Thải Tinh nghĩ đến mẹ của Tiểu Cửu cũng là bị tai nạn xe cộ, đau lòng mà đưa tay che mắt Tiểu Cửu lại, âm ấm nói: “Không gì cả, em đói bụng chứ? Chúng ta đi ăn thôi”. Dắt tay nhóc con tránh đường vòng mà vào siêu thị.

Gọi một nồi lẩu uyên ương.

Lúc chờ đồ ăn lên, nghe bàn cách vách trò chuyện nói.

“Trời ơi, thảm quá, cô gái kia mới có bằng tuổi tớ thôi, chẳng thể tin là cứ thế bỏ mạng.”

“Hình như là học trường bên cạnh, bạn của cô ấy khóc lóc rất thảm thiết, ai mà ngờ tự dưng ở đâu chạy ra một gã đàn ông, hai người vẫn còn đang bỡ ngỡ. Gã ta đã đâm vào bụng cô gái kia bảy, tám dao, mất mạng tại chỗ, xe cấp cứu tới cũng vô ích.”

“Hay là yêu quá rồi hận?”

“Nghe bạn của cổ nói là không có quen, gã kia bị điên chắc luôn, bạn cổ kêu cổ là Tống Lỵ, nói cái gì mà không phải do yêu đương…”

Tống Lỵ?

Lỵ Lỵ.

Trần Thải Tinh nhớ tới cô gái mà mới ngày đầu tiên vào game đã ngỏm, tới giờ cậu vẫn không biết tên đầy đủ của cô ta, nhưng trực giác mách bảo cậu rằng, Tống Lỵ chính là Lỵ Lỵ. Đây là lần đầu tiên cậu đối mặt với việc tử vong trong game, ngoài đời thực cũng bỏ mình theo. Cúi đầu lấy điện thoại ra, suy nghĩ về cái ngày mà cậu tham gia Thế giới Viện bảo tàng tượng sáp, bấm vào search.

Tin tức trong cả nước quá là nhiều, nhưng vẫn có mấy cái đập vào tầm mắt của Trần Thải Tinh.

#Họ Kim vì khoản nợ xây dựng quá cao mà nhảy xuống biển tự sát#

#… Trộm vào nhà, họ Vương bị đâm chết tại gia#

Quả nhiên đều chết hết.

“Anh ơi?” Tiếng trẻ con của Nguyên Cửu Vạn tràn đầy lo lắng.

Trần Thải Tinh cất điện thoại di động, phát hiện nhóc đang quan tâm mình, trái tim chợt ấm áp, xoa xoa đầu Tiểu Cửu, nhẹ giọng nói khẽ: “Không có chuyện gì, anh không sao cả.”

Nếu có một ngày, số mệnh của cậu cũng chấm dứt.

Mẹ đã có tổ ấm mới, cuộc sống rất hạnh phúc không cần cậu phải bận tâm, hình như lo lắng chỉ còn mỗi Tiểu Cửu.

Phải giúp Tiểu Cửu tìm ra người thân.

Thẳng thắn đối mặt với tử vong, ăn cơm xong, Trần Thải Tinh bèn tận hưởng vui thú trước mắt, dắt tay Tiểu Cửu mua mua mua. Nguyên Cửu Vạn thăng cấp thành Nguyên Mười Vạn, thay đủ loại quần quần áo áo, cuối cùng nhăn nhó nói: “Được rồi anh ơi, quá nhiều, đừng mua nữa.”

“Nhiều cái gì mà nhiều, Tiểu Cửu đáng yêu nhất, thử cái này nữa xem?”

Nguyên Cửu Vạn nhìn chiếc áo lông hoạt họa trong tay, im lặng như tờ, nón trùm đầu kia có đôi mắt ếch rất là đáng yêu, tuy nhiên nó có màu xanh lá nháaaa.

Mới tí tuổi, mà đã phải chịu đựng nỗi đau khổ vô bờ.

Mắt Nguyên Cửu Vạn nảy lên sự giãy dụa, “Anh ơi, em không có thích màu xanh lá cây.”

“Xanh xanh mướt mướt, tràn đầy sự sống và hy vọng mà. Đi đi thử cho anh xem.”

Nguyên Cửu Vạn:…

Anh là Tinh, anh nói không thể cãi.

Trần Thải Tinh nhìn mặt tròn nhỏ của nhóc con toàn là nét giãy dụa, mắc cười nín hết nổi, không trêu nữa, lấy bộ đồ treo lại sào, xoa xoa đầu nhỏ của nhóc con, “Mới tí tuổi mà cũng biết quá nhỉ.”

Nhỏ xíu đã kiêng kỵ đội nón xanh, đừng quên rằng nhóc còn tận mười mấy năm mới tới tuổi cưới vợ lận đấy.

Đi ngang khu đồ nữ ở tầng hai, Nguyên Cửu Vạn dừng chân lại, ngoan ngoãn nói: “Anh ơi, mua cho chị Nguyên Tinh một bộ đồ đi”.

Trần Thải Tinh:???

Trời xanh có thấu.

Trần Thải Tinh chết lặng một giây, nghĩ đến Nguyên Tinh, lại nhìn tủ kính trưng bày đủ thứ quần áo dành cho phái nữ, quái quái mà cảm thấy hơi bị động lòng phàm, “Thôi đã tới đây rồi, không mua cho em gái một bộ thì cũng khó ăn nói…”

“Ngài mua quần áo tặng bạn gái ạ? Cô ấy mặc size gì?”

Trần Thải Tinh tỉnh như ruồi nói: “Em gái sinh đôi của tôi, tặng quà sinh nhật cho nó, tôi cũng không hiểu mấy thứ này cho lắm, nó thấp hơn tôi một chút, cỡ một mét bảy mươi ba, bảy mươi bốn, dáng người nhỏ hơn chút, tôi thấy các cô gái khác ăn mặc rất đẹp, trắng trẻo mũm mĩm, gì mà áo nè váy nè khoác nè.”

Cây ngay không sợ chết đứng mà quơ tay múa chân diễn tả nhiều mấy kiểu.

Nguyên Cửu Vạn:… Tinh hơi bị rành rồi đó.

Trần Thải Tinh mượn cớ mua tặng quà cho em gái sinh đôi, càn quét hết toàn bộ cửa hàng quần áo, khiến nhân viên bán hàng nồng nhiệt như lửa, không những không xem Trần Thải Tinh là biến thái, còn đầy mồm ngợi khen Trần Thải Tinh, ước ao người em gái sinh đôi trong lời Trần Thải Tinh.

Tổ quốc nợ Mị một anh trai song sinh!!!

“Hì hì hì, Nguyên Tinh sao lại có phúc như thế này, chiếm được một người anh trai quá xá tốt như mình.” Trần Thải Tinh vừa cầm túi đồ vừa tự cảm động.

Đội trưởng đội cổ động Nguyên Cửu Vạn: “Anh thật giỏi, anh thật tốt.”

Có vài thứ, một khi nó rớt mất, sẽ rất khó tìm về.

Nó chính là liêm sỉ của Trần Thải Tinh.

Những ngày sau đó rất bình thản, kỳ nghỉ của Trần Thải Tinh kết thúc, trở lại đi làm, cậu không do dự, nộp đơn lên công ty xin nghỉ việc. Hạng mục lần trước cậu tiếp nhận hoàn thành vượt chỉ tiêu, giờ bất cứ lúc nào cậu cũng có thể bị bưng vào game, bất cứ lúc nào cũng có thể ngỏm củ tỏi, thật sự không thích hợp đi làm, đối với công ty lẫn đối với hạng mục đều quá là không chịu trách nhiệm.

Dĩ nhiên công ty bày tỏ sự níu kéo, bất quá Trần Thải Tinh đã quyết dứt áo ra đi, nhanh nhẹn làm thủ tục nghỉ việc.

Cậu còn chút tiền dành dụm, mỗi tháng trả góp một phần tiền mua nhà cũng rất oke, cộng thêm tiền vàng do game thưởng cho, Trần Thải Tinh nghĩ qua thêm một Thế giới nữa, sẽ đổi đồng vàng ra tiền mặt, rồi trả một hơi cho hết nợ nần, viết di chúc, nếu cậu chết nhà sẽ để lại cho mẹ, còn lại thuộc về Tiểu Cửu.

Suy nghĩ này vừa mới nảy lên, Trần Thải Tinh cảm giác như mình rửa tay chậu vàng, từ chiến trường trở về lập tức kết hôn sinh con dưỡng cái, hoảng hồn mà phun phun phun ba cái.

“Cảnh sát Trương à, còn chưa tìm được cha mẹ Tiểu Cửu sao?” Trần Thải Tinh không cho Tiểu Cửu biết mà lén lén lút lút gọi điện thoại.

Cậu không muốn để Tiểu Cửu hiểu lầm là cậu định bỏ rơi Tiểu Cửu, chẳng cần Tiểu Cửu nữa. Cảm giác ấy rất tệ. Lúc cha qua đời, mặc dù mọi thứ là do hoàn cảnh tạo thành, mà khi ấy cậu quả thật cảm thấy cả thế giới đều trở nên u ám.

Sau đó cậu tốt nghiệp cấp ba vào đại học, mẹ thẳng thắn muốn lấy chồng sau, biết rằng mẹ vì quan tâm cảm xúc của cậu mà kéo dài cho đến lúc ấy, giờ cậu đã trưởng thành, là đàn ông, tự đảm đương được, không nên làm chậm trễ hạnh phúc của mẹ, tuy nhiên thật lòng mà nói, Trần Thải Tinh vẫn có phần lạc lõng.

Đạo lý thì ai không hiểu, nhưng đến khi chính mình cảm nhận lấy thì chẳng có đạo lý nào vào tai nổi.

“Không có. Nhắc tới cũng lạ, thân phận của mẹ bé Tiểu Nguyên mãi vẫn không tra ra được, mà tôi có đăng lên mạng tìm thử, hy vọng sẽ gặp được người nào đó có quen biết cung cấp thêm manh mối, phiền ngài Trần phải quan tâm chăm sóc Tiểu Nguyên thêm một quãng thời gian nữa, nếu ngài không tiện chúng tôi có thể…”

“Không có không có, Tiểu Cửu rất tốt, tôi chẳng có gì không tiện cả.”

Trong phòng ngủ chính.

Nguyên Cửu Vạn vốn đang nghiêng người dỏng tai nằm nghe lén, tới đoạn ấy bỗng dưng hé môi nở nụ cười.

Tinh thật là tốt bụng.

Lúc tiến vào game lần thứ ba, quả thật có cho thời gian đệm.

Chẵn tròn mười phút.

Trần Thải Tinh tức tốc ấn vào sử dụng đạo cụ giả gái, một bên thay quần áo mà hôm bữa mua tặng quà sinh nhật cho em gái nhỏ Nguyên Tinh, một bên lầm bầm: “Thời gian quá ngắn, cái trò chơi này không được rồi”.

Nguyên Cửu Vạn rơi vào sự chết lặng của phái nam.

Ba phút là thay quần áo xong, còn dư thời gian, Trần Thải Tinh dùng điện thoại di động search thử về manh mối của thế giới tiếp theo.

【 Bác sĩ mỏ chim 】

Vào thời Trung Cổ, đại dịch cái chết đen hoành hành khắp Châu Âu, tốc độ lây lan rất nhanh, có người phát minh ra một loại đồ bảo hộ, bác sĩ đầu đội nón đen, mang lên một loại mặt nạ y hệt như chim…

Châu Âu, cái chết đen.

Trần Thải Tinh bắt lấy trọng điểm.

Khi còn lại ba phút thì vào cửa hàng mua đạo cụ.

Trần Thải Tinh nghĩ mình có tận 202 đồng vàng, rất tự tin mà đi dạo shop, trông thấy hàng đạo cụ được quét mới, tức khắc rơi vào buff chửi tục, nhưng ráng nín nhịn nuốt trở vào bụng.

“Anh ơi mình mua cái gì giờ?”

Vacxin 51 đồng vàng một viên.

Thánh giá bạc 100 đồng vàng 1 cái.

Sách da đen vong hồn 380…

Bíp bíp bíp mosaic từ thô tục, sao không đi cướp cho rồi!!!

Trần Thải Tinh nhức nhối vạn phần, tâm can đang bạo lực mà sỉ vả, cái game rác rưởi này.

Thật là một cắc lợi lộc cũng chẳng để dành cho người ta.

Trần Thải Tinh kèn kẹt kèn kẹt cắn răng, mua hai viên thuốc, một cái thánh giá, tổng số dư còn 2, đành đổi một ít tiền lưu hành trong Thế giới này, tâm can chảy xuống hai hàng nước mắt, mà ngoài mặt vẫn cười hì hì: “Nếu không có gì quan trọng thì em đừng xài tiền, anh mua sẵn hết rồi.”

Chẳng khác nào lấy mạng ra làm không công cho game.

Sạch sành sanh.

Nguyên Cửu Vạn ngó tài khoản chất đống đống đồng vàng, đếm mãi không hết số 0…

Tự ái đàn ông của Tinh rất mạnh.

Nhóc biết phải làm sao hơn, chẳng còn cách nào khác mà dựa dẫm vào anh trai.

Đàn ông không được có nhiều tiền, mới dư một chút sẽ trăng hoa. Nguyên Cửu Vạn nghĩ, phải ép khô Tinh tới giọt cuối cùng luôn.



Năm 1348, Florence.

Năm thứ hai cái chết đen lan tràn, cả tòa thành nhỏ như bị tử khí bao lấy, đặc biệt là bệnh viện mới xây trên ngọn núi ngoài thành, hay còn có tên gọi khác là Địa ngục của sự tuyệt vọng, người dân xung quanh chẳng ai dám tới gần nó.

Trừ khi chết rồi bị khiêng vào.

Nói là bệnh viện, nhưng thật ra là nơi đốt những xác chết bị truyền nhiễm.

Lúc này chỗ ấy đang nghênh đón một đám người mới tới.

“Các người là bác sĩ mới tới?” NPC mang mặt nạ mỏ chim, cả người trùm áo đen, tay cầm gậy, nói tiếng Italia, rõ ràng là bất đồng ngôn ngữ, nhưng mọi người có mặt đều nghe hiểu.

Mỏ chim sắc bén lạnh lẽo gây nên cảm giác vô cùng khủng bố, đã có newbie nhỏ giọng khóc rấm rứt, mà chẳng dám phát ra tiếng lớn.

“Chết tiệt, mỗi ngày đều có người chết, thành phố này sớm muộn cũng chết sạch sẽ.” NPC lầu bầu mắng một câu, tuy cách mặt nạ vẫn cảm thấy được sự tuyệt vọng của gã, gã dùng đôi mắt thủy tinh đen ngòm trên mặt nạ, nhìn chòng chọc vào người chơi, “Trước hết theo tôi qua đây, nhanh chân lên, bệnh nhân không có dư thời gian đâu mà chờ các người.”

Bước đi của đối phương rất vội vã, dẫn đường về phía trước.

Căn bản chẳng chừa cho mọi người thời gian thích ứng, đám newbie cũng mờ mịt theo chân tiến vào bệnh viện.

Trần Thải Tinh đi ở chót nhất, cậu mặc một cái đầm màu hồng nude, áo khoác đen dài phũ bên ngoài, chân mang đôi bốt ngắn, hở ra một phần cẳng chân trắng nõn nà, nhiệt độ ở cái phó bản này rất vừa vặn, áo khoác lớn đủ để che lại bụng nhỏ nhô nhô kia.

“Trước tiên Tiểu Cửu phải uống thuốc vào đã.” Trần Thải Tinh đưa viên thuốc cho nhóc.

“Còn chị?”

Trong mắt em trai cưng toàn là sự quan tâm. Trần Thải Tinh cười cười, cảm thấy năm mươi vạn cũng chẳng nhiều nhặn nữa, “Chị cũng có nè.” Cậu lấy viên thuốc còn lại ra bỏ vào miệng.

Viên thuốc nhỏ vào miệng là tan ngay, chẳng để lại mùi vị gì.

Trần Thải Tinh kỹ tính, tận mắt trông thấy em trai nhỏ uống viên thuốc vào rồi, mới thở phào nhẹ nhõm.

Tiền chẳng là gì cả, mạng còn thì kiếm bao nhiêu mà chả được. Tự mình tẩy não mình một hồi, Trần Thải Tinh miễn cưỡng dễ chịu hơn.

Gọi là bệnh viện nhưng nơi này rất đơn sơ, Châu Âu thế kỷ thứ XIV vốn chẳng hiện đại gì, đá tảng xếp chồng lên thành tường, nếu rơi tuyết hoặc là đổ mưa, đường xá lầy lội, đập vào mắt là những mái nhà phẳng, hòa với sắc trời không còn sớm, có phần mịt mù, không khí như lơ lửng thứ gì đó.

“… Lại chết người, mấy người không có đồ bảo hộ, tránh xa ra một chút.” NPC vừa nói vừa dắt bọn họ đi đường vòng.

Trần Thải Tinh phải mất một chốc mới ý thức được lơ lửng trong không khí là cái gì.

Là tro bụi khi thiêu xác.

“Khụ khụ khụ, tôi khó chịu quá, khụ khụ khụ, có nước không?”

Trong đám người chơi đột nhiên có một thanh niên ho khùng khục.

Trần Thải Tinh phát hiện gò má hắn ửng hồng, ho rất dữ dội, giơ một tay che miệng, rõ ràng mới nháy mắt, mu bàn tay đã phủ đầy vết đỏ, hắn thấy ngứa vô cùng, đang không ngừng gãi má.

Hắn bị lây nhiễm bệnh dịch hạch.

Trần Thải Tinh nhớ tới suy nghĩ rửa tay chậu vàng lúc trước khi vào game, người ta sai rồi QWQ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play