Chương 151: Thế giới hiện thực (3)

Edit: Nhi Nhi

Beta: Cua

Ba?

Nhiếp Gia quay đầu lại, lạnh nhạt nhìn người đàn ông trước mắt.

Không nhìn ra được người này bao nhiêu tuổi, trừ đôi mắt đen nhánh sâu thẳm, diện mạo đúng là có năm sáu phần giống Nhiếp Gia. Ánh mắt ông ta nhìn Nhiếp Gia có sự dịu dàng ấm áp và vui sướng nóng bỏng, cũng có chút thấp thỏm, bi thương.

Dưới ánh mắt đánh giá của Nhiếp Gia, ông ta hơi không thoải mái mà đứng lên, căng thẳng nói: “Ta đoán Anna mẹ con chưa từng nhắc đến ta đúng không?”

Nhiếp Gia trầm mặc một lúc, thu hồi tầm mắt trên người hắn, cảm xúc không hề thay đổi, “Nơi này là đâu?”

“Biển Thần Vô.” Segalo nói: “Ba là lãnh chúa của biển Thần Vô, con ở đây rất an toàn, không có bất kỳ ai có thể động đến con.”

Biển Thần Vô, một nơi nằm ngoài lãnh thổ các quốc gia, y được rời xa Thời Kham như ý muốn.

Nhiếp Gia cứng họng, sức lực bị rút cạn trong nháy mắt.

Segalo quan sát thần sắc của Nhiếp Gia, hơi mất mát: “Xem ra con gặp ba cũng không vui vẻ gì, cũng đúng thôi, dù sao thì ba chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của con, không sao, ba có thể hiểu điều đó. Nhưng có người mà ba tin nếu con gặp hắn thì chắc chắn con sẽ rất vui.” Segalo cất giọng: “Vào đi!”

Cửa phòng mở ra, một thanh niên tinh thần hốt hoảng đứng bên ngoài, cậu nhìn Nhiếp Gia chưa nói câu nào đã rớt nước mắt, cậu nghẹn ngào gọi một tiếng, lao vào ôm chặt lấy Nhiếp Gia.

“Bác sĩ! Bác sĩ… cuối cùng tôi cũng tìm được anh rồi…”

“Merlin?” Nhiếp Gia kinh ngạc nhướng mày.

Từ rất lâu về trước, Nhiếp Gia cho rằng mình đã quên mất mọi người ở quân đoàn Tự Do, nhưng khi y tỉnh lại, khi những thẻ bài quân nhân dính máu đung đưa trước mắt y, y có thể rõ ràng nhớ lại mỗi người, thậm chí đến cả những điều nhỏ nhặt của từng người y cũng nhớ rõ.

Phi Đoạn, Minnie, KGB, Higgin… Mọi người, y đều nhớ rõ.

“Là tôi, tôi còn sống, nhưng trưởng đoàn và mọi người… Bọn họ đều đã chết…” Trong sự nghẹn ngào của Merlin chứa đựng nỗi đau vô tận.

Segalo rời khỏi phòng, để Nhiếp Gia ôn chuyện với bạn cũ của y.

“Sao cậu lại ở đây?” Sau khi Merlin ổn định lại cảm xúc, Nhiếp Gia lên tiếng hỏi.

“Đại nhân Segalo đã cứu tôi, hắn còn an táng trưởng đoàn và mọi người ở đây, anh muốn đi gặp mọi người không?” Merlin sụt sịt ngừng khóc.

Merlin dẫn Nhiếp Gia ra ngoài, Biển Thần Vô là nơi sự sống dồi dào, Merlin và Nhiếp Gia đi thẳng qua vườn hoa và con đường nhỏ màu xanh nhạt, khi trước mắt trống trải, một nơi an giấc ngàn thu hiện ra, vô số linh hồn đang ngủ say, những linh hồn Nhiếp Gia quen thuộc.

Nhiếp Gia đi đến trước mộ Phi Đoạn, chậm rãi ngồi xuống, trên mặt y cũng không có biểu cảm gì, chỉ nhìn tên Phi Đoạn mà ngẩn người.

“Nếu trưởng đoàn mà biết bây giờ bác sĩ bình an vô sự, chắc chắn sẽ rất vui.” Hốc mắt Merlin đỏ bừng, dụi dụi mũi.

Nhiếp Gia hờ hững nói: “Anh ta đã chết rồi, làm sao biết được.”

Merlin ngơ ngẩn, nhất thời không biết nên nói gì. Cậu đứng sau Nhiếp Gia trầm mặc hồi lâu, mới lục lọi trong ngực, lấy ra một chuỗi xích bạc đưa cho Nhiếp Gia, “Bác sĩ, đây là thẻ bài quân nhân của anh. Trưởng đoàn bảo tôi đưa cho anh, anh đừng tự trách bản thân mình.”

Dứt lời Merlin xoay người rời đi ngay.

Nhiếp Gia vuốt ve tên mình trên miếng kim loại lạnh băng, không có âm thanh nghẹn ngào của Merlin, bốn phía cực kỳ yên tĩnh

Ánh mặt trời chiếu lên đồng cỏ, như một bức hoạ quyển dịu dàng. Nhiếp Gia ngồi trước mộ Phi Đoạn yên lặng rơi nước mắt, bả vai run rẩy càng lúc càng kịch liệt.

Tất cả đều đã kết thúc.

Khi Segalo tìm tới, đứng ở đường nhỏ nhìn bóng dáng Nhiếp Gia một lúc lâu, cuối cùng lại không gọi hắn, chỉ yên lặng rời đi.

Buổi tối Nhiếp Gia ra khỏi nghĩa trang thì đi tìm Segalo, gọn gàng dứt khoát nói: “Ông có yêu cầu gì?”

Segalo nghe vậy bỗng khựng lại, buông ly hồng trà trong tay: “Không phải vì ta muốn được báo đáp nên mới làm như vậy. Ta đều là vì con, con trai của ta.”

Thái độ của Nhiếp Gia đối với Segalo vẫn lạnh nhạt như cũ, luôn thiếu kiên nhẫn và khoan dung với người xa lạ, mặc dù hắn không nghi ngờ lời Segalo nói hắn là ba của mình, nhưng cũng không thèm quan tâm, người này và mình có quan hệ như thế nào, Nhiếp Gia không muốn biết chút nào.

“Thiếu chủ, xin ngài đừng nghi ngờ dụng tâm của chủ nhân dành cho ngài, chủ nhân đã tìm kiếm ngài bao nhiêu năm, tuy rằng đã muộn rất nhiều năm…”

Aegon tóc vàng đeo kính đứng hầu bên bàn, khuôn mặt tuấn mỹ lịch thiệp, giống như một quản gia lịch sự tận tâm với Segalo. Gã muốn nói giúp Segalo, nhằm tăng hảo cảm của Nhiếp Gia, nhưng lời còn chưa nói xong, đã bị Nhiếp Gia đột nhiên giơ tay cắt ngang.

Nhiếp Gia không để ý tới gã, y không nói gì cả, chỉ yên lặng ngóng nhìn Segalo, một lúc lâu mới xoay người rời đi.

Segalo buồn rầu ngã ngồi trở về, cau mày nói: “Tại sao đứa nhỏ này lạ thế? Ta cho rằng phản ứng của nó khi đối mặt với việc cả đoàn thợ săn bị tiêu diệt sẽ kịch liệt hơn, người làm ba như ta cũng có thể thân thiết với nó, không ngờ nó lại lạnh lùng như thế.”

“Thiếu chủ cũng không phải trẻ con, hắn không thân thiết với ngài cũng là điều bình thường.” Aegon rót thêm cho ông ta một ly hồng trà.

“Đúng vậy.” Segalo nhàn nhạt nói.

Aegon nói: “Bây giờ quân đoàn thợ săn chết hết không còn ai, sự ỷ lại của thiếu chủ với bọn họ sẽ được chuyển lên người ngài, xin ngài đừng lo lắng.”

“Sẽ như vậy sao?” Segalo kiêu căng nhướng mày, ánh mắt nhìn vào không trung ngã người lên ghế dựa.

Nhiếp Gia rời khỏi đại sảnh cũng không đi đường cũ về căn phòng lúc hắn tỉnh lại, mà đi thẳng về phía trước, tìm kiếm trạm không gian gần nhất.

Phía sau mơ hồ vang lên tiếng gầm rú, khi Nhiếp Gia quay đầu lại, thấy một bóng đen khổng lồ dẫm lên ngọn lửa bay nhanh về phía y. Nhiếp Gia cảnh giác lùi một bước, khi bóng đen kia rơi xuống đất, Nhiếp Gia mới thấy rõ, là một chiến binh cơ giáp được trang bị đến tận răng, gã được bọc trong một bộ giáp chiến đấu kiên cố nặng nề, rơi xuống đất tạo ra một tiếng vang thật lớn.

Một bé gái tóc màu bạc bỗng nhiên ló đầu ra từ vai chiến binh, cô bé nhìn Nhiếp Gia, hỏi: “Ngài muốn đi đâu?”

Đôi mắt Nhiếp Gia chợt trống rỗng rồi đánh giá chiến binh cao hai mét trước mắt, sau mới đặt tầm mắt lên bé gái, nhàn nhạt nói: “Tôi nhớ ra giọng của cô.” Trước khi y mất đi ý thức đã nghe được âm thanh ngọt ngào nhưng trống rỗng  này.

Chiến binh phát ra âm thanh tức giận dài thườn thượt, bé gái nghiêng đầu nói: “Em tên Lilinia.”

Một người là tộc Hoa Thần, một người là tộc Colossus, Nhiếp Gia thầm ước lượng phần thắng khi động thủ với hai người này, hờ hững nói: “Tôi phải rời khỏi đây, định ngăn cản tôi sao?”

Giọng nói trầm thấp của chiến binh vang lên: “Chủ nhân có biết không?”

“Ông ta là chủ nhân của các người, không phải của tôi, tôi muốn đi đâu không cần phải được ông ta đồng ý.” Nhiếp Gia hờ hững xoay người rời đi.

Y vừa bước một bước đã cảm thấy mắt cá chân căng cứng, Nhiếp Gia quay đầu, một sợi dây leo màu lục như rắn sống bay ra từ trong tay áo Lilinia đang cuốn chặt lấy mắt cá chân y. Nhiếp Gia lập tức không vui cau mày, sợi tơ đen mảnh đến mức không thể nhìn thấy chợt loé lên trong đêm, dây leo màu lục đứt đoạn.

Lilinia đột nhiên không kịp đề phòng suýt nữa té xuống từ vai chiến binh vì quán tính, chiến binh ôm cô bé vào lòng bàn tay to lớn, cẩn thận đặt xuống đất, làn sương trắng nguy hiểm phun ra từ bộ giáp, dường như gã tức giận vì điều đó.

“Không có mệnh lệnh của chủ nhân, tôi không thể để cậu rời đi.” Tay phải của chiến binh hạ xuống, keng, một con dao cơ giáp bắn ra, thật sự muốn đánh nhau với Nhiếp Gia.

Nhiếp Gia nghiêng đầu, năm ngón tay nắm chặt rồi lại buông ra, vẻ mặt dần trở nên cáu kỉnh, “Mày tìm chết.”

“Dừng tay!” Segalo xếch mày, nổi giận đùng đùng đi đến.

Aegon đi sau ông ta, không hài lòng nói với chiến binh: “Ngươi chuẩn bị làm gì?”

Chiến binh lập tức quỳ một gối khiêm tốn nói với Segalo: “Thiếu chủ muốn rời khỏi đây.”

Segalo căng thẳng, giật mình quay đầu nhìn Nhiếp Gia: “Con muốn đi đâu?”

“Về Đế Quốc, tôi còn có chuyện chưa xong.” Nhiếp Gia hờ hững nói.

“Có chuyện thì ba có thể giúp con làm, ta không hy vọng con quay về, nơi đó rất nguy hiểm với con.” Vẻ mặt Segalo lo lắng: “Tòa án xét xử xảy ra chuyện như vậy, có khả năng bây giờ con đã trở thành tội phạm truy nã toàn tinh tế.”

Nhiếp Gia hoàn toàn làm lơ sự lo lắng của ông ta, chỉ hơi nhướng mày nói: “Ông muốn hạn chế tự do của tôi?”

Segalo thở dài, ông ta tiến lên hai bước ấn vai Nhiếp Gia, chân thành nói: “Ta biết ta đột nhiên xuất hiện chưa chắc con sẽ tin tưởng ta, nhưng trong lòng con hẳn cũng hiểu rõ, tình hình hiện tại, một khi con rời khỏi Biển Thần Vô sẽ bị truy đuổi trên mọi phương diện. Ta không biết chuyện quan trọng gì khiến con phải rời đi ngay trong đêm để xử lý, ta hy vọng con có thể tin tưởng ta, ta chỉ là muốn bảo vệ con.”

Nhiếp Gia không hề cảm kích mà hất hai tay ông ta ra, “Tôi rất cảm kích ông vì đã an táng bạn bè của tôi, trong phạm vi tôi có thể chấp nhận ông có thể yêu cầu tôi báo đáp, nếu ông không cần tôi làm gì, vậy đừng xen vào chuyện của tôi.”

Segalo ngẩn ra một lúc lâu, như thể vô cùng kinh ngạc trước thái độ lãnh khốc vô tình của Nhiếp Gia, “Gia Gia à… Có phải là con không tin ta? Ta là ba con thật mà.”

“Thì?” Nhiếp Gia hỏi ngược lại khiến ông ta hoang mang, “Tôi muốn rời khỏi đây, có liên quan gì đến thân phận của ông sao?”

Segalo vừa đau lòng vừa phẫn nộ cau mày, “Đế quốc cướp đi Anna ta yêu thương, lại làm con bị thương, ta căm hận nơi đó, cũng không cho phép con lại bị đế quốc hãm hại! Cho nên ta không cho phép con trở lại nơi khiến ta chán ghét căm hận kia! Con còn nhớ tình trạng của con trước khi đến đây không? Người của đế quốc nhốt con trong thế giới giả tưởng chịu đựng đau khổ, con quay lại chính là chịu chết!”

“Lúc ông phái người đưa tôi đi, người giữ lấy tôi là Thời Kham, anh ấy là người yêu của tôi, chỉ có anh ấy mới tuyệt đối không hại tôi, ông nghĩ nhiều, cũng xen vào quá nhiều việc rồi.” Nhiếp Gia nói.

Đồng tử của Segalo chấn động: “Thời Kham? Thời Kham ban an toàn thông tin?”

“Đúng vậy.” Chỉ khi nhắc đến Thời Kham, giọng Nhiếp Gia mới có chút ấm áp: “Ông đưa tôi đi ngay trước mặt Thời Kham, anh ấy không biết ông là địch hay là bạn, không biết mục đích ông đưa tôi đi, chờ tới khi anh ấy tìm tới đây, ngày tháng bình yên của ông cũng kết thúc, cho nên đừng xen vào việc của người khác.”

“Con… Sao có thể từng ở cạnh Thời Kham?” Segalo giật mình không thôi.

Làn mi dài của Nhiếp Gia cong cong: “Sao ông lại biết rõ về quá khứ của tôi như vậy?”

Segalo trầm mặc, không trả lời câu hỏi của Nhiếp Gia, chỉ hỏi lại: “Cho nên con muốn rời khỏi đây, là muốn quay về tìm Thời Kham?”

Nhiếp Gia không nói gì, ánh mắt hoài nghi đánh giá Segalo.

Segalo cả giận nói: “Hắn là trưởng ban an toàn thông tin, là một trong những người được xem là bức tường kép của Đế quốc, nếu hắn thật sự yêu con sẽ không làm hại con, với thân phận và năng lực của hắn, tại sao lại để con ở toà án xét xử lâu như vậy, chịu bao nhiêu thương tổn! Ta không có cách nào tha thứ cho việc hắn khoanh tay đứng nhìn, cũng không có cách nào cho phép con và hắn ở bên nhau, nếu hắn có gan tìm tới Biển Thần Vô, ta chắc chắn sẽ giết hắn!”

Giọng nói của Segalo còn chưa dứt, Nhiếp Gia liền đột nhiên nắm lấy cổ áo ông ta, trong mắt là sát khí kiến người run sợ.

“Tôi không quan tâm rốt cuộc ông là ai, là cha ruột của tôi cũng được, không phải cũng không sao, với tôi mà nói ông chỉ là một người xa lạ mà thôi. Một người xa lạ chửi bới Thời Kham trước mặt tôi, ông biết là có kết cục gì không?”

Hết chương 151.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play