Chương 146: Thế giới 5: Thế giới săn giết (27.1)
Editor: Tiêu
Beta: Cua
Thấy mọi chuyện cũng đã được giải quyết ổn thỏa, Thời Kham cũng trở lại rất nhanh, cho bản thân nghỉ một tháng, mỗi ngày đều cùng Nhiếp Gia như hình với bóng, đưa y đi các nơi chơi.
Cuối thu, gió biển đã trở lên lạnh, có lẽ là do tố chất thân thể Thời Kham quá tốt, chân trần đi trong nước biển cũng không thấy lạnh, còn phấn khởi mang theo một cái xô nhỏ bắt cua, Nhiếp Gia nắm tya hắn đi bên cạnh, trong lòng cảm thấy rất vui.
“Vợ, em nhìn nè, chỗ kia có một con sứa.” Thời Kham kéo tay Nhiếp Gia chạy chậm về phía đó, dùng xẻng đào lên thì lại phát hiện đó là một cái túi nilon.
Nhiếp Gia cười rộ lên, liếc nhìn trong xô của hắn một cái, nói: “Cua là được rồi, chúng ta về thôi.”
Thời Kham kéo y qua, thân mật hôn lên khóe mắt y một cái, “Lạnh không? Vừa nãy quên không lấy cho em cái áo khoác.”
“Không lạnh nhưng em đói.” Nhiếp Gia cầm xô nước, Thời Kham cũng để cái xẻng nhỏ vào, đi giày vào rồi ôm vai Nhiếp Gia cùng y về nhà, lắc lắc xô nói: “Tối nay chúng ta ăn cua biển à?”
“Đào về cho em chơi, loại cua nhỏ như này ăn không bõ, không có vị gì. Trước khi ra ngoài anh nấu canh sườn cho em rồi, chúng ta về là vừa lúc có thứ ăn.”
Hai người lên đường cái, tay nắm tay, bước trên ánh hoàng hôn về nhà.
Kỳ nghỉ của Thời Kham mới qua có một nửa, chuyện dị năng giả đến từ ốc đảo hại người đầu tiên xảy ra, 3 người bình thường bị thương, người làm 3 người kia bị thương là một dị năng giả hệ thủy cấp 3 ở bờ Đông. Tuy rằng không xảy ra án mạng nhưng cũng đã đổ máu, dân chúng là người bình thường trong nước liền đưa tới một hồi khủng hoảng, Thời Kham phải tự mình đi quân khu thẩm vấn dị năng giả kia.
Nguyên nhân của mọi chuyện cũng rất đơn giản, dị năng giả kia liên lạc với bạn bè trước đây, rời bờ Đông đi gặp mặt bạn bè của mình. Mỗi ngày đều có dị năng giả đi ra từ bờ Đông, đó là khu vực được quản lý nghiêm chứ không phải nhà từ, dị năng giả ra khỏi bờ Đông cũng chẳng có gì kỳ quái.
Chỉ là từ khi dị năng giả từng ở ốc đảo an cư lạc nghiệp ở bờ Đông, ở xung quanh khu bờ Đông thường xuất hiện một loại hiện tượng kỳ quái. Một khi ra khỏi bờ Đông, dị năng giả vốn ở ốc đảo liền trở thành tồn tại bị kì thị, có việc Thời Kham giết chết cả ngàn dị năng giả cấp 4 làm uy hiếp, dị năng giả vốn ở ốc đảo khi rời khỏi bờ Đông đừng nói là gây sự, hơi kiêu căng một chút cũng không dám.
Nhưng phần lớn người bình thường ở nước Hoa đều căm hận và có cái nhìn phiến diện về dị năng giả ở ốc đảo, thường xuyên qua lại, sự nhường nhịn và lui bước của dị năng giả ở ốc đảo không những không được đáp lại bằng thiện ý mà còn cổ vũ cho đám người bình thường càng thêm hung hăng kiêu ngạo.
Dị năng giả kia và 3 người kia có chút đụng chạm trong khi trêu đùa cùng nhóm bạn, lộ ra thân phận là dị năng giả, đối phương lại càng trở nên quá đang, mở miệng sỉ nhục chửi bới, dẫm đạp nhân cách, cuối cùng dị năng giả kia không chịu nổi nữa, ra tay thế là tạo thành cục diện không thể cứu vãn như hiện tại.
“Tôi không cố ý, thật sự, tôi không phải muốn giết người…tôi chỉ muốn tự vệ mà thôi.”
Trong phòng thẩm vấn, Thời Kham lạnh như băng đối diện thiếu niên hối hận khóc, đầu ngón tay hắn gõ nhịp lên bàn, trong ánh mắt kia có chút buồn bực.
“Tướng quân, tôi thật sự không phải cố tình…có thể đừng giết tôi không? Tôi không phải dị năng giả sa phái, cho dù lúc ở ốc đảo tôi cũng chưa từng giết ai, tôi chỉ muốn sống thật tốt…” Thiếu niên 17-18 tuổi dường như rất sợ hãi, cậu biết mình là dị năng giả đầu tiên hại người nên chịu chú ý. Rất có khả năng là chính phủ nước Hoa vì bình ổn lửa giận của đại đa số người bình thường mà sẽ giết cậu, cậu hối hận xanh ruột vì lần xốc nổi này từ lâu rồi.
“Rầm!” Thời Kham vỗ lên bàn một cái, “Không có ai chết, cả 3 đều chỉ bị thương nhẹ, không xử tử cậu. Xét thấy cậu là tự vệ đồng thời không cố ý đả thương người, bồi thường ít tiền là được rồi.”
Thiếu tá phụ trách quân khu bộ đội đặc chủng trợn to mắt, nhanh chóng ghé vào tai Thời Kham nói: “Sếp, ngài đừng nói bừa vậy chứ! Chuyện này đang có hàng ngàn hàng vạn con mắt đang nhìn chằn chằm đó…”
Thời Kham hờ hững liếc một cái, “Cho anh vào rồi sao? Cút ra ngoài.”
Thiếu tá bị đuổi ra ngoài, Hạ Thanh Đường vỗ vỗ vai anh ta, cười nói: “Sếp của chúng ta muốn bảo vệ đứa nhỏ này, anh không nhìn ra à? Nhất định muốn đâm đầu vào họng súng mới chịu.”
Sắc mắt thiếu tá trở nên khó xử, “Tôi thì sao cũng được, đứa nhỏ này mới đúng là đang đi trên lưỡi dao này. Trung tá, cô không phải không biết chuyện này có tầm ảnh hưởng thế nào, tôi cũng biết cậu nhóc này vô tội nhưng lần đầu không xử lý tốt, làm cơn giận của đa số người vơi đi thì sau này sẽ nguy.”
Nhiếp Gia nghe vậy cau mày, nghiêng đầu nhìn thiếu tá kia, “Anh muốn dùng mạng của một đứa nhỏ vô tội để bình ổn sự tức giận của dân chúng?”
Ngoài Thời Kham ra, Nhiếp Gia đối với mọi người đều lạnh lùng, mỗi một lần y cùng Thời Kham tới quân khu đều không nói chuyện với người bên cạnh, thiếu ta bỗng nhiên bị y mắng một câu, nhất thời có chút khẩn trương.
“Tôi không có ý này, Nhiếp tiên sinh. Xung đột giữa dị năng giả ở ốc đảo với dân bản địa là chuyện nằm trong dự liệu, nhưng đây là lần đầu tiên xảy ra, ngay lúc mà cơn giận của dân chúng chưa tan, nếu như kết quả xử lý không thỏa mã dân chúng, dư luận là một chuyện, chỉ sợ ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự tin cậy của dân chúng đối với chính phủ.” Thiếu tá nói.
Nhiếp Gia hừ lạnh một tiếng: “Đa số chính là chính nghĩa? Bọn họ tụ lại với nhau nhân danh rồi yêu cầu cái gì, chính phủ phải thỏa mãn cái đó? Giờ tôi tới bệnh viện, giết cả 3 người kia, anh đoán bên ngoài sẽ có bao nhiêu người dám đứng ra yêu cầu chính phủ xử tử tôi?”
Thiếu tá há miệng, á khẩu không trả lời được. Ai dám yêu cầu xử tử Nhiếp Gia chứ, ngay cả tướng quân Kiều Uyên cũng không dám chứ đừng nói gì tới dân thường.
“Các người chỉ biết coi trọng đám người cặn bã chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, uy tín là thứ mà chính phủ cần tạo dựng, các người cần những kẻ đó ỷ lại vào mình, chứ không phải là tin tưởng các người.. Hạ Điềm muốn xây dựng nên một đất nước mà tất cả mọi người đều được sống bình thường, đứa nhỏ này càng không thể giết. Bình đẳng là bắt đầu từ việc đối xử giống nhau, nếu các người giết đứa nhỏ này, người bình thường an tâm, vậy còn dị năng giả thì sao? Chuyện này vừa nhìn liền biết ai đúng ai sai, các người lại chỉ giết dị năng giả, đây không phải là nói dị năng giả ở bờ Đông đều là đám hạ đẳng à?”
Thiếu Tá luống cuống tay chân, không biết nên nói gì.
Phía sau truyền đến một tràng vỗ tay nhẹ nhàng, ba người quay đầu thầy tổng thống Hạ Điềm cùng nhóm bảo tiêu tới. Nhóm bảo tiêu đứng bên ngoài, tổng thống Hạ Điềm bước vào, thiếu tá lập tức nghiêm cẩn chào theo cách quân đội. Hạ Điềm hơi gật đầu, sau đó đối diện Nhiếp Gia cười nói: “Ngài nói rất đúng, nhiếp tiên sinh, ‘đa số’ không đại biểu cho chính nghĩa.”
“Chị, sao chị lại tới đây.” Hạ Thanh Đường đặt ghế.
Hạ Điềm xua tay không ngồi, chỉ là đứng bên người Nhiếp Gia, xuyên qua tấm kính nhìn Thời Kham tự mình thẩm vấn.
Nhiếp Gia cũng chẳng buồn để ý Hạ Điềm, mặt không thay đổi, nghiêng đầu, tiếp tục nhìn Thời Kham.
“Các nghị viên vẫn cảm thấy tôi quá do dự, thiếu quyết đoán, quá mức ngây thơ, ngay cả khi nằm mơ tôi đều muốn thế giới hòa bình, người bình thường và dị năng giả có một vách ngăn, nhưng có thể loại bỏ. Mặc dù bây giờ toàn bộ nhân loại đã thống nhất, nhưng ngăn cách lại càng ngày càng nhiều.” Hạ Điềm ưu thương nói.
Nhiếp Gia hơi cúi đầu, liếc cô một cái, không hề khách khí nói: “Cô dùng tâm thế của Chúa cứu thế lên làm tổng thống, cô thật sự rất ngây thơ.”
Hạ Điềm miễn cưỡng cười, “Đúng đó, chuyện lần này, tôi làm nguyên thủ quốc gia mà cũng không biết phải xử lý như thế nào. Một bên là một đứa nhỏ vô tội và toàn bộ bờ Đông,một bên là lời nói của dân chúng cả nước, đến cùng thì tôi nên chọn như thế nào?”
“Chị, sếp của em hình như định thả đứa nhỏ này, chị đừng khó xử.” Hạ Thanh Đường nói.
Nhiếp Gia ngắt lời Hạ Thanh Đường, xoay người, nghiêm túc nhìn Hạ Điềm, “Cô là tổng thống, người đứng đầu của chính phủ, cô chỉ cần quyết định mà không phải lựa chọn. Kiên trì giữ vững nguyên tắc của cô là được, nếu như cô vì cái gọi là sự tức giận của nhiều người mà lung lay, sau này cô sẽ trở thành con rối của Quốc hội. Đa số không có nghĩa là chính nghĩa, nếu cô cũng đồng ý vậy thì đừng có biết mà còn làm sai.”
“Đúng đó chị, từ nhỏ em đã biết chị hi vọng thế giới hòa bình, nhưng mỗi người đều có tư tưởng riêng của mình, xã hội phát triển mấy ngàn năm, có bao giờ là xã hội loài người thực sự hòa bình? Nếu chị thực sự mong muốn có một thế giới hòa bình hoàn toàn thì còn không bằng chờ Tống thượng úy lên cấp 6, để y thôi miên cả thế giới.” Hạ Thanh Đường nói, chỉ chỉ thiếu niên trong phòng thẩm vấn, “Phải giết đứa nhỏ này để đổi lấy sự yên bình nhất thời, chị thật sự muốn như vậy sao?”
Hạ Điềm há miệng, trầm mặc một lúc mới chậm rãi nói: “Thế giới này thật sự tồn tại chính nghĩa sao?”
Chính nghĩa. Nhiếp Gia nhẩm đi nhẩm lại 2 chữ này trong lòng, sắc mặt lạnh lùng, “Thứ này giống như ma vậy, có người tin, có người không.”
“Ngài tin không?” Trong mắt Hạ Điềm chứa một luồng nhiệt tình nhìn Nhiếp Gia.
Nhiếp Gia trầm mặc một lúc, hờ hững nói: “Không tin.”
Hạ Điềm nhẹ nhàng nở nụ cười, không tiếp tục nói chuyện.”
Nhiếp Gia nhìn cô, cảm thấy cô cực kỳ giống bản thân mình trong quá khứ, mong muốn hòa bình, tốt bụng đến mức không có một chút góc cạnh nào. Hạ Điềm là một tổng thống tốt, nhưng cô không thích hợp là tổng thống. Cho tới giờ, nếu không có Thời Kham nắm quyền cao nhất của quân đội đứng sau lưng cô thì cô đã bị đám chính trị gia đầy bụng âm mưu kia kéo xuống đài.
Cho tới bây giờ Nhiếp Gia cũng không nghĩ ra trong cục diện này ai đúng ai sai, y đã sớm bỏ qua việc suy nghĩ về vấn đề này, bởi vì chiến tranh giữa con người với nhau sẽ mãi mãi không dừng lại, đúng hay sai thì đều không có chút ý nghĩa nào.
Lúc Thời Kham đi ra từ phòng thẩm vấn, không lập tức thả thiếu niên kia đi, ngọn nguồn chuyện này đã tra rõ ràng nhưng muốn phán quyết như thế nào thì phải đi theo quy trình chính quy. Hắn và Hạ Điềm nói với nhau hai câu, Hạ Điềm mời hắn và Nhiếp Gia đi khu Thanh Hải dùng bữa tối, dường như có chuyện muốn lén bàn bạc.
Nhiếp Gia và Hạ Thanh Đường đi phía sau hai người, có vẻ Hạ Điềm rất lo lắng.
Lúc ra khỏi quân khu gặp thượng tướng Kiều Uyên, đây là quân khu của bộ đội đặc chủng, tay của Kiều Uyên không với được tới đây, ông tới đây tự nhiên cũng là vì thiếu niên kia.
Thời Kham không thèm để ý tới Kiều Uyên, trực tiếp mở cửa se để Nhiếp Gia và Hạ Điềm lên xe, để Hạ Thanh Đường ở lại ứng phó.
“Ngài tới đây là có chuyện gì sao tướng quân?” Hạ Thanh Đường tiến tới đón, nụ cười lễ phép nhưng không hề kính cẩn.
Khiều Uyên nhìn xe của tổng thống ra khỏi cổng, trầm mặc suy tư mộ lúc, trực tiếp hỏi Hạ Thanh Đường, “Nhiếp Gia tới đây làm gì?”
Trong trung tâm quyền lực, sau khi Nhiếp Gia gia nhập nước Hoa, y vẫn là đối tượng mà các chính trị gia muốn lôi kéo. Nhưng từ sau khi trở về từ ốc đảo, y không hay lộ mặt, ở trong quân đội cũng không có quân hàm, y quá đặc biệt, cho tới nay chỉ gần gũi với Thời Kham, những người khác- cho dù là tổng thống, muốn nói với y hai câu thì còn phải xem tâm trạng của y thế nào.
Dưới trướng Thời Kham không chỉ có Hạ Thanh Đường cấp bậc cao, chỉ nói Thẩm Tô cùng Tống Noãn Dương, có ai không phải dị năng giả cao cấp, nếu như gn lại đầu quân cho Thời Kham vậy sau này ở khu Thanh Hải không phải Hạ Điềm nói cái gì là cái đó sao?!
“Ha, chị tôi mời Nhiếp tiên sinh và sếp ăn tối, thuận tiện tới đón hai người, không có gì cả.” Hạ Thanh Đường thuận miệng ứng phó, “Ngài tới đây là có việc gì không, Kiều tướng quân?”
Trên mặt Kiều Uyên không nhìn ra được cái gì, cười nhạt: “Không có gì, chỉ là muốn xem chút hồ sơ, chuyện này mặc dù là do Thời Kham toàn quyền xử lý nhưng ít nhất tôi cũng có quyền được hỏi đến đi?”
“Đó là đương nhiên, tôi dẫn đường cho ngài.” Hạ Thanh Đường cười, dẫn đường cho ông ta.
Kiều Uyên vào quân khu, không đi gặp thiếu niên kia, cũng không cố kiếm thông tin từ Hạ Thanh Đường mà thực sự lật sổ ghi chép, xem hết mới nhà nhạt nói: “Đây là ý của tổng thống?”
“Chúng tôi đều làm theo luật, không nghe lời của ai, ngài nói đúng không.” Hạ Thanh Đường nói, nhận lại tập hồ sơ từ tay Kiều Uyên.
Kiều Uyên thở dài: “Tổng thống và Thời tướng quân đây là không muốn để ý đến sống còn của người bình thường có phải không?”
“Tướng quân, lời này của ngài quá nghiêm trọng rồi.” Hạ Thanh Đường có chút khó chịu, “Có phải ngài nhất định muốn sếp tôi hạ lệnh giết đứa nhỏ kia để bình ổn con tức giận của dân chúng? Nếu làm như vậy các dị năng giả ở bờ Đông sẽ nghĩ như thế nào?”
Kiều Uyên cắn răng, hung tàn nói: “Sao phải quản bọn họ nghĩ như thế nào, bọn họ là quân xâm lược! Đã từng coi việc săn giết chúng ta như súc sinh để tìm niềm vui!”
Hạ Thanh Đường lạnh nhạt nói: “Ốc đảo có hình thức thống trị theo kiểu phong kiến, giờ đã kết thúc, quân sa phái cực đoan cũng đã bị sếp tôi xử tử toàn bộ, dị năng giả có thể đi vào biên giới đều là đồng bào của chúng ta.Ngài nói như vậy thì có khác gì nhóm sa phái cực đoan? Theo sa phái thì dị năng giả là cao cấp nhất, ngài thì người bình thường là cao cấp nhất, so sánh với nhau thì cũng kẻ tám lạng người nửa cân thôi. Tôi cũng là dị năng giả, đã từng bị đồn phái lẫn sa phái xếp vào danh sách phải giết chết, tôi vào sinh ra tử vì cái đất nước này, có phải nếu có một ngày tôi làm sai chuyện gì đó cũng sẽ phải vì cái thân phận là dị năng giả này mà nhận án tử?”
Đầu ngón tay Hạ Thanh Đường khẽ động, khói đỏ nguy hiểm tản ra, nhét hồ sơ về tủ đựng trong nháy mắt.
Kiểu Uyên vẫn chưa bị cô nói vậy mà tức giận, “Trong cái xã hội này tồn tại ‘sự hi sinh tất yếu’ thì mới có thể phát triển càng tốt, nếu tổng thống có thể hiểu được điều đó mà không phải theo đuổi cái gì mà thế giới hòa bình, đó mới là một hòa bình chân chính.”
Ông ta hờ hững nói xong, nhấc chân rời khỏi quân khu.
Hạ Thanh Đường về tới khu Thanh Hải, lúc ngồi ăn, cô nói lại lời Kiều Uyên đã nói.
“Hi sinh tất yếu?” Hạ Điềm không vui nhíu mày.
“Có chút đạo lý.” Nhiếp Gia nhàn nhạt phụ họa một câu.
Thời Kham cùng Hạ Điềm đều nghiêng đầu nhìn y, Hạ Thanh Đường trừng hai mắt nói: “Nhiếp tiên sinh, ngài nói cái gì?”
“Giết sạch toàn bộ những kẻ không chịu ngồi yên mà không phải hi sinh một phần nhỏ vô tội để đi ổn định đám phần tử không chịu an phận, thế giới đúng là sẽ hòa bình rất nhiều.” Nhiếp Gia nói: “Nếu không cái mà gã ta gọi là hòa bình chỉ là địa ngục được tạo nên từ sự hi sinh của người khác.”
Hạ Thanh Đường há miệng, ‘A’ một tiếng, trên lý thuyết là vậy nhưng mà rất khó làm.
Thời Kham cười cười, cái chân dưới bàn lại không đứng đắn mà cọ cọ cẳng chân của Nhiếp Gia.
Bên ngoài khu Thanh Hải, dân chúng còn đang biểu tình thị uy, yêu cầu xử tử dị năng giả. Rất nhanh, chuyện này cũng làm theo pháp luật, trải qua quy trình thẩm phán của tòa án, phán là đánh nhau, xét thấy 3 người bị thương kia cố tình khiêu khích, dị năng giả chỉ cần bồi thường tiền thuốc, sau đó kết án.