Chương 144:Thế giới 5- Thế giới săn giết (25)
Edit: Kem
Beta: Cua
Đến nay, toàn bộ đảo chính của ốc đảo đã bị phá tan hết, người điều khiển dị năng của ốc đảo dường như tuyệt nhiên không hề biết một loạt hành động của Ninh Lãng đều là do Tạ Chân điều khiển, những cựu thành viên của Kẻ săn giết cũng không biết An Nguyên sắm vai diễn gì trong chuyện này.
Trận đấu này của Nhiếp Gia và Ninh Lãng đánh nhanh thắng nhanh, đại đa số người điều khiển dị năng của ốc đảo còn chưa kịp đuổi đến thì Ninh Lãng đã thua trận, bị chế ngự, đảo chính cũng mất luôn.
Dưới góc nhìn của họ, trước đó những người điều khiển dị năng dưới trướng tướng của Thời Kham thuộc quân đội sát thương đặc biệt của nước Hoa đến bàn hòa. Nhưng tối cùng ngày, đảo chính lại bùng nổ chiến tranh, người đứng đầu mới của bọn họ – Ninh Lãng bị giam giữ, những người điều khiển dị năng ở đảo chính lúc đó đều chết không toàn thây. Hàng loạt biến cố xảy ra quá đột ngột khiến người ta không kịp trở tay.
Sau khi mọi chuyện xảy ra, đoàn tàu chiến của nước Hoa rất nhanh đã đến trước tiếp quản ốc đảo, Ninh Lãng dù chưa chết nhưng lại bị Nhiếp Gia chặt đứt xương sống, hoàn toàn tê liệt, Tống Noãn Dương bóp méo trí nhớ của Ninh Lãng để tiện cho việc khống chế tất cả đảo thuộc sở hữu của ốc đảo, tránh việc tất cả chìm trong biển lớn, một lần ngập này phải chết đến ngàn vạn người, không thể sơ suất.
Ốc đảo mất đi Ninh Lãng cũng như phần lớn nhân viên tầng cao, trong chốc lát như rắn mất đầu, chính là thời điểm tốt để nước Hoa ra mặt. Nhưng dù sao ốc đảo cũng là một trung tâm đóng quân của Sa phái, đối với hành vi mượn danh nghĩa đàm phán hòa bình để xuống đao giết người, giam giữ Ninh Lãng của Thời Kham, có vô số người lên tiếng phản kháng, từ chối sáp nhập vào nước Hoa.
Sau khi Hạ Thanh Đường nhận lệnh công khai tất cả hành động của Tạ Chân với công chúng ốc đảo xong, vẫn có không ít người điều khiển dị năng phản kháng nước Hoa, thậm chí xảy ra vài cuộc xung đột với quân đội nước Hoa.
Trên thực tế thì không chỉ ốc đảo như vậy, ngay cả nội bộ nước Hoa sau khi biết rõ chính phủ có ý muốn sáp nhập với ốc đảo, chứ không phải thừa nhận ốc đảo tồn tại độc lập cũng lên tiếng phản đối không ít. Lúc biết chính phủ không chỉ muốn sáp nhập ốc đảo mà còn muốn đưa hơn một ngàn vạn người điều khiển dị năng từ ốc đảo đến biên giới quốc gia, tất cả sự phẫn nộ và phản đối đều bùng nổ ngay tức khắc.
“Bọn họ là người điều khiển dị năng sa phái! Đưa hơn một ngàn vạn người điều khiển dị năng Sa phái đến biên giới nước ta, sinh sống với chúng ta, người điều khiển dị năng Đồn phái còn có thể đọ sức với họ, người thường như chúng tôi làm sao đảm bảo được mạng sống an toàn?”
“Nếu quân đội là chỗ dựa của người bình thường, chính phủ chắc chắn sẽ bảo vệ chúng tôi, vậy xin hãy lắng nghe tiếng nói của chúng tôi! Ngăn chặn triệt để bất cứ người điều khiển dị năng Sa phái nào bước vào biên giới quốc gia, đe dọa đến cuộc sống của chúng tôi!”
“Ngăn chặn triệt để người điều khiển dị năng Sa phái!”
Mỗi ngày, từng khu vực của nước Hoa đều có vô số người dân biểu tình kháng nghị, bao gồm một bộ phận trong cấp cao của chính phủ cũng có ý kiến phản đối, dù sao thì điều này cũng có liên quan đến chuyện sống còn, mỗi người đều có lý do chính đáng để đấu tranh.
Để làm yên lòng người dân trong nước, Thời Kham ra tay tàn nhẫn, giết hết sạch toàn bộ những người điều khiển dị năng theo chủ nghĩa Sa phái phản kháng nước Hoa, bọn họ chính là những quả bom hẹn giờ trong xã hội hiện nay, tất cả một nghìn người chôn thây trong biển lớn, ốc đảo hoàn toàn bình ổn trở lại. Thế nhưng, đây hoàn toàn không phải là giết gà dọa khỉ, mà là giết để cho những người bình thường đang lo lắng cho an toàn của bản thân thấy rằng chính phủ hoàn toàn không lộng quyền, độc đoán, sẽ mãi mãi đặt quần thể có xu thế yếu hơn lên hàng đầu.
Tuy nhiên, hành động lần này có hiệu quả rất nhỏ, đoàn người biểu tình chỉ tăng chứ không giảm.
Hạ Điềm là đại biểu phản chiến, sau khi sự việc xảy ra đã phát biểu vô số lần về việc sắp xếp ổn thỏa những người điều khiển dị năng ở ốc đảo, cũng như sử dụng tất cả lực lượng quân đội để bảo đảm an toàn cho nhóm người bình thường.
Mặc dù hiện giờ sự phản đối càng ngày càng lớn, Hạ Điềm cũng kiên quyết không chịu thỏa hiệp. Từ lúc nhậm chức tổng thống đến nay, cô vẫn luôn tận sức làm lắng xuống chiến tranh giữa người bình thường và người điều khiển dị năng, hiện nay ốc đảo đã bị thu phục, hòa bình đang ở ngay trước mắt, không ngờ rằng tảng đá chặn đường lại chính là người của mình.
Bởi vì cô khăng khăng mệnh lệnh sáp nhập ốc đảo, dẫn đến phần lớn người dân bình thường không hài lòng, trong buổi biểu tình gần đây, thậm chí đã xuất hiện một vài người yêu cầu Hạ Điềm thoái vị, nhường vị trí cho người tốt hơn.
“Thời Kham thật sự không nên nghe lệnh của Hạ Điềm, giết một ngàn người điều khiển dị năng đó. Chính phủ nhượng bộ sẽ khiến cho một số người được nước tiến tới, hiện nay mấy người ồn ào kêu gọi Hạ Điềm xuống chức càng ngày càng lớn, tôi xem cô ta làm thế nào.” Nhiếp Gia hơi tức giận, ném “bốp” một phát đôi đũa trong tay xuống bàn cơm.
Tất nhiên y chả buồn quan tâm tổng thống Hạ Điềm ra sao, y tức giận là vì Hạ Điềm đẩy Thời Kham lên đầu sóng ngọn gió. Vốn dĩ việc Thời Kham đi đến ốc đảo đã làm y vô cùng bất mãn với Hạ Điềm rồi, hiện nay một nghìn người kia chết đi, không chỉ người của ốc đảo ghi nhớ mối thù này, mà rất nhiều người nước Hoa cũng sẽ coi Thời Kham là nanh vuốt của Hạ Điềm. Chức tổng thống này của Hạ Điềm nếu như không ngồi vững, giai đoạn sau này xảy ra chính biến gì đó, Thời Kham sẽ là người đầu tiên bị cô ta liên lụy.
Tống Noãn Dương và Thẩm Tô hôm nay bị Thời Kham chỉ thị đến nấu cơm cho Nhiếp Gia, nửa tháng gần đây hắn vẫn luôn ra vào cửa Thanh Hải, không có nhiều thời gian và tinh lực đến chăm sóc Nhiếp Gia như thế.
“sếp Thời đứng trên cùng một lập trường với tổng thống thì cũng không thể nói như vậy được mà.” Thời tiết càng ngày càng lại, ăn cơm xong Tống Noãn Dương kéo Nhiếp Gia ra ban công phơi nắng, Thẩm Tô thì đã tự giác vào phòng bếp rửa chén.
Tống Noãn Dương tiếp tục nói: “Hiện nay nhà cầm quyền các khu vực đều phản đối việc đưa những người điều khiển dị năng của ốc đảo vào biên giới, người đứng sau ủng hộ tổng thống chỉ còn lại sếp Thời là nắm trong tay nhiều quyền lực nhất. Hơn nữa, tổng thống và sếp Thời đều làm việc dựa trên sự hiểu biết về thế giới, bọn họ khác những người biết rõ tình hình thật sự như chúng ta. Anh có thể thờ ơ cười xem chiến tranh chủng tộc bùng nổ, là bởi vì cậu biết tất cả đều là giả, bọn họ thì lại không hề biết.”
“Đã mấy hôm tôi không được gặp Thời Kham rồi.” Nhiếp Gia ghé vào lan can, bỗng nhiên nói: “Tôi nhớ anh ấy rồi.”
“Vậy thì đi cửa Thanh Hải tìm anh ấy đi.” Tống Noãn Dương nghẹn một lúc rồi mới nói tiếp: “Nhưng mà bây giờ cửa Thanh Hải rất hỗn loạn, anh không thích cách làm việc của tổng thống thì cũng đừng nói ra suy nghĩ của mình, thăm sếp Thời thôi là được rồi.”
Gần đây, do sự việc ốc đảo, lãnh đạo các khu vực đều tập trung về cửa Thanh Hải để bàn bạc, đối với việc này, tỉ lệ ủng hộ Hạ Điềm không chống đỡ được, âm thanh phản đối thật sự quá lớn.
Nhiếp Gia vốn chỉ định yên tâm ở nhà chờ Thời Kham về, mấy ngày không gặp, thậm chí ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có, y thật sự rất nhớ Thời Kham. Tống Noãn Dương vừa khuyến khích, Nhiếp Gia lập tức nhịn không nổi, buổi chiều trực tiếp đến cửa Thanh Hải.
Tòa nhà quốc hội được bảo vệ nghiêm ngặt, dù vậy cũng sẽ không ngăn cản Tống Noãn Dương, càng không ngăn Nhiếp Gia, hai người gặp Hạ Thanh Đường ở hàng lang.
Hạ Thanh Đường mang một đôi mắt thâm như ba ngày ba đêm không ngủ, xách theo túi giấy mơ màng nhìn Nhiếp Gia: “Nhiếp tiên sinh? Sao cậu lại ở đây? sếp còn dặn tôi đi đưa bánh tart trứng cho cậu đây này.”
“Tôi tới tìm Thời Kham, anh ấy đâu?” Nhiếp Gia nói.
Hạ Thanh Đường có vẻ cực kỳ mệt, dựa vào tường, chậm rãi ngồi xổm trên mặt đất, ngáp một cái nói: “Đang họp đó, tôi lẻn ra ngoài lười biếng chút…”
Nhiếp Gia đi tới ấn vai cô một chút, giúp cô khôi phục tinh lực, hơi đau lòng nói: “Hai ngày nay có phải Thời Kham cũng không nghỉ ngơi tốt hay không?”
Hạ Thanh Đường nhảy cái vèo từ mặt đất dậy, thanh sinh lực lập tức đầy ắp đến mức hai mắt sáng lên, vậy mà cô lại quên mất, Nhiếp Gia và Mạnh Giai chính là suối nguồn phục sinh biết đi!
“Gần đây vì chuyện ốc đảo dẫn đến việc đến ồn ào náo động, cậu cũng biết rồi đó.” Hạ Thanh Đường tinh thần mệt mỏi vẫy vẫy tay.
Thân phận của Nhiếp Gia cực kỳ đặc thù, không có bất cứ quân hàm hay thậm chí là chứng minh thân phận gì, nhưng vẫn có thể tự do ra vào những nơi như tòa nhà quốc hội ở cửa Thanh Hải này, tổng thống và lãnh đạo các khu mở cuộc họp, Hạ Thanh Đường vẫn có thể trắng trợn, táo bạo dẫn y vào phòng họp.
Thời Kham chỗ ngồi đối diện cửa, vừa thấy Nhiếp Gia tiến vào thì đầu tiên là ngây ra một lúc, đang muốn đứng dậy, Nhiếp Gia nhẹ nhàng xua xua tay ý bảo không quấy rầy hắn, đến cạnh tường dự thính. Tống Noãn Dương cũng trực tiếp đi theo, ngồi ở bên cạnh Nhiếp Gia, Hạ Thanh Đường cười hì hì sáp lại gần, chia bánh tart trong túi giấy Thời Kham bảo mang cho Nhiếp Gia ra ăn luôn.
Đại sảnh hội nghị nghiêm túc, trang trọng lập tức tràn ngập mùi sữa của bánh tart trứng.
Chúng nghị viên và lãnh đạo: “…”
Hạ Điềm bất đắc dĩ mà liếc mắt nhìn ba người họ một cái, lắc lắc đầu, không để ý đến bọn họ, tiếp tục bài phát biểu của mình.
Thời Kham thì bỗng nhiên lại hơi mất tập trung, một tay chống má nghiêng đầu nhìn Nhiếp Gia, một tay nghịch bút vẽ nguệch ngoạc trên tài liệu.
Hạ Điềm tiếp tục nói: “Các đảo thuộc ốc đảo bị phân tách, sự sống còn hiện giờ hoàn toàn là xây dựng trên cơ sở kiểm soát của Ninh Lãng, một khi Ninh Lãng thoát khỏi sự khống chế thượng úy Tống, hoặc là chết ngoài ý muốn, mấy chục hòn đảo nhỏ của ốc đảo cộng thêm hai ngàn vạn mạng người điều mạng người đều sẽ chôn vùi dưới biển. Hiện tại dân cư toàn cầu không đủ năm trăm triệu, tính mạng của hai ngàn vạn người tên ốc đảo này, dù thế nào nước Hoa cũng không thể ngồi yên mà không quan tâm.”
“Bọn họ là người điều khiển dị năng, tự có cách chạy thoát, chúng ta chỉ là đứng ngoài quan sát, chứ cũng không bắn mấy trăm tên lửa đạn đạo đến như ốc đảo!” Thượng tướng Kiều Uyên ngồi ở ghế đại biểu lên tiếng kiên quyết phản đối.
Thời Kham gấp lại tờ giấy mình vẽ nguệch ngoạc bỏ vào trong túi, tiếp đó mới thong thả ung dung nghịch bút, nói: “Không phải tất cả người trên ốc đảo đều là người điều khiển dị năng, người bình thường cũng chiếm hơn một nửa, kết quả thống kê các ông cũng đã được xem từ sớm, ít nhất cũng có một trăm vạn người. Hơn nữa, những người khác đại đa số đều là người điều khiển dị năng cấp hai – ba, năng lực không lớn, để cho bọn họ chạy ra biển rộng mênh mang, ông cho rằng người điều khiển dị năng là thần tiên à?”
“Chú ý ngôn từ của mình, Thời, Kham, thiếu, tướng!” Tròng mắt Kiều Uyên đỏ bừng trừng mắt nhìn Thời Kham.
“Tôi không cần ông phải nhắc nhở quân hàm của tôi thấp hơn ông.” Sắc mặt Thời Kham chợt thay đổi, sự lười biếng bất cần trên mặt đột ngột biến mất, thay vào đó là sự tức giận rõ ràng, “Ông ngầm thêm dầu vào lửa tổ chức biểu tình, thổi phồng sự uy hiếp của ốc đảo, tạo nên khủng hoảng trong quốc gia, muốn lợi dụng dư luận cách chức tổng thống. Tôi cũng lười điều tra rốt cuộc ông muốn làm gì, vậy tôi hỏi ông, ông có biết hai ngàn vạn mạng người là khái niệm gì không? Bọn họ một người chảy một giọt máu là có thể khiến ông chết đuối!”
Thời Kham đứng lên ném một chồng báo cáo điều tra tràn ngập thông tin Kiều Uyên âm thầm điều khiển dư luận, tổ chức biểu tình thúc đẩy việc bãi miễn tổng thống trước mặt ông ta, vang một tiếng “ầm”, gió quét qua mặt Kiều Uyên, như là tát ông ta một bạt tai cứng rắn, “Ông tự mình xem đi!”
Kiều Uyên nắm chặt hai tay, ấn trên đầu gối, gắng sức hô hấp đến mức cả người đều run lên.
Hạ Điềm nhíu mày: “Tướng quân Kiều Uyên, nếu ông có gì không hài lòng với tôi, cứ việc đề cập trên quốc hội, thậm chí có thể thông qua bỏ phiếu chính thức để bãi miễn tôi. Ai có thể làm tốt chức tổng thống, không khơi mào chiến tranh, nghiêm túc phát triển quốc gia, tôi rất vui lòng thoái vị nhường người đó. Nhưng ông tuyệt đối không thể lấy hai ngàn vạn mạng người và sự bất an của dân chúng trong nước ra để chơi loại trò chơi này.”
Những lãnh đạo và nghị viên khác không nghĩ tới Thời Kham có thể đột ngột móc ra một phần báo cáo điều tra như vậy, trong chốc lát cảm thấy khiếp sợ, sững sờ, ngơ ngác nhìn nhau, lén bàn bạc ý kiến vài câu.
Kiều Uyên vỗ bàn đứng lên, sự tức giận trong mắt bùng lên, “Tôi muốn làm gì? Tôi chỉ muốn đảm bảo an toàn cho quốc gia của tôi! Ngược lại là tôi muốn hỏi các người, tổng thống Hạ Điềm, thiếu tướng Thời Kham, rốt cuộc là các người muốn làm gì? Đưa hai ngàn vạn người điều khiển dị năng Sa phái vào biên giới, các người điên rồi à! Đùa cợt với tính mạng hơn trăm triệu dân chúng của nước ta!”
“Cấp cao của ốc đảo trừ Ninh Lãng ra thì tất cả đều đã chết sạch rồi, quốc gia của tôi vẫn luôn cố gắng hết sức với việc phản chiến, còn loại người phân biệt chủng tộc như ông, luôn miệng nói hai ngàn vạn dân cư ốc đảo tất cả đều là Sa phái thì bọn họ sẽ thật sự là Sa phái sao?” Thời Kham và Kiều Uyên đối chọi gay gắt.
“Nhưng nếu đón tất cả người điều khiển dị năng của ốc đảo tới biên giới với quy mô lớn như thế, cũng thật sự là tồn tại tai họa ngầm cho vấn đề an toàn, điều này là không thể tránh được. Sau này, một khi giữa dân chúng trong nước và người điều khiển dị năng của ốc đảo xảy ra xung đột ảnh hưởng đến mạng người, ai có thể gánh vác được trách nhiệm này.” Một nhà cầm quyền nói.
Thời Kham không thể tưởng tượng nổi nhìn gã: “Ông thân là lãnh đạo một khu vực, vậy mà lại sợ gánh vác trách nhiệm? Thế nào, ông cho rằng, nước Hoa lần này ngồi yên không làm gì, mặc cho hai ngàn vạn người điều khiển dị năng kia lưu vong bên ngoài thì lãnh thổ nước ta sẽ an toàn?”
“Thiếu tướng, cậu đừng quá trớn!”
“Tôi cảm thấy thiếu tướng nói đúng, nếu lần này chúng ta ngồi yên không làm gì, hai ngàn vạn người điều khiển dị năng của ốc đảo cũng không có khả năng chết đuối toàn bộ, bọn họ sống sót và lưu vong bên ngoài, uy hiếp đối với chúng ta càng lớn hơn! Chờ bọn họ thăng cấp, không chừng lại trở thành Nhiếp Gia thứ hai!” Dứt lời, người nọ mới đột nhiên nhớ ra Nhiếp Gia cũng đang ở trong phòng hội nghị, vẻ mặt lập tức hơi xấu hổ, quay đầu lại liếc mắt nhìn Nhiếp Gia một cái.
Nhiếp Gia xua xua tay, không để bụng.
Kiều Uyên cả giận nói: “Uy hiếp? kẻ địch như bọn chúng thì lấy đâu ra uy hiếp, giết là xong, nếu như cho bọn chúng vào biên giới như người một nhà thì mới là chân chính mối nguy thật sự!”
“Nói đi nói lại ông vẫn muốn giết người xong việc, hai ngàn vạn người, ông nói giết là giết?”
Mọi người ồn ào cãi nhau, tình huống này làm Nhiếp Gia xem hơi bị mệt, y thấp giọng hỏi: “Cãi nhau rồi, không sao chứ?”
Hạ Thanh Đường uể oải nói: “Hai ngày nay vẫn luôn cãi nhau như vậy, ồn ào đến mức nội tiết tố của tôi cũng mất cân bằng luôn rồi mà vẫn chưa ra cái kết quả gì. Tướng quân Kiều Uyên vẫn luôn không chịu nhượng bộ, cũng không chịu thỏa hiệp, dù thế nào ông ta vẫn khăng khăng muốn người của ốc đảo chết mới cam tâm, nhìn ông ta là thấy phiền.”
“Hai vạn người lận đó…” Tống Noãn Dương lẩm bẩm nói.
Lần đầu tiên cậu dự thính hội nghị cấp bậc này, mọi người đều là nhân viên chính phủ cấp cao của quốc gia, còn tưởng rằng không khí sẽ vô cùng nghiêm cẩn trang trọng, không ngờ lại nóng nảy như vậy… Thiếu điều động chân động tay luôn.
Vẻ mặt Hạ Điềm lạnh lùng, “Chuyện này không thể kéo dài thêm, bỏ phiếu đi.”
Cô vừa dứt lời, cả phòng họp yên lặng trong chớp mắt.
Nhiếp Gia nhướng mày, bỏ phiếu là phương pháp cuối cùng, tỉ lệ ủng hộ quyết định của Hạ Điềm vốn đã rất thấp, bỏ phiếu hiển nhiên là bất lợi với cô. Chỉ là nếu lại kéo dài, dân chúng trong nước bất an là một chuyện, ốc đảo thấp thỏm chờ đợi bố trí cũng là một chuyện, sự việc nếu tiếp tục trở nên gay gắt thì không biết lại sẽ phát sinh ra điều gì. Thân là tổng thống, Hạ Điềm rất công bằng công chính, dù ở bất kỳ chuyện gì cũng đều không có suy nghĩ tư lợi, tuy rằng Nhiếp Gia còn vẫn luôn canh cánh trong lòng việc cô cho Thời Kham đến ốc đảo, nhưng lúc này lại hơi bội phục dũng khí và sự kiên trì của cô.
“Các vị, bỏ phiếu rất thiêng liêng, cho dù kết quả như thế nào tôi cũng sẽ tuân theo, mong mọi người cũng vậy. Cũng hy vọng các vị nghiêm túc suy xét đến hai mặt hậu quả, cân nhắc cẩn thận rồi mới đưa ra quyết định.” Hạ Điềm đứng lên cúi mình với mọi người, giọng nói hơi âu sầu.
“Trung tá.” Thời Kham liếc mắt nhìn Hạ Thanh Đường một cái.
Hạ Thanh Đường lập tức đứng lên đi chuẩn bị việc bỏ phiếu.
Tiếp theo, Thời Kham quét mắt một vòng đại sảnh, nhíu mày nói: “Số người là số chẵn, có khả năng bằng phiếu.”
Kiều Uyên hừ lạnh nói: “Vậy thì để cho công bằng, bỏ phiếu của tổng thống đi.”
Hết chương 144.