Chương 111- Thế giới 4- Yêu là một tia ánh sáng màu xanh lục (24)

Editor: Nhi

Beta: Min

Nhưng cái bàn quá rộng, Nhiếp Gia cách một cái bàn không thể với tới hắn.

Thời Kham đứng lên một tay vòng ra sau cổ Nhiếp Gia, cúi người hôn y một cái, thấp giọng nói: “Hôn em thì em cũng đừng có mà chạy.”

“Em ở đây với anh nha, sao tự nhiên hôm nay ở lại muộn thế?” Nhiếp Gia cọ cọ hắn, vòng qua cái bàn đi đến cạnh Thời Kham nhìn hắn xử lý hậu kỳ, hơi kinh ngạc mà nhướng mày.

Màn ảnh phân tầng của Thời Kham hoàn toàn giống như hiệu ứng đặc biệt mà Nhiếp Gia mong đợi, vô số nguyên tố chiến đấu nổ mạnh đều bị hắn trộn lẫn vào nhau một cách thô bạo, tất cả đều không có tư liệu quay thực tế, chúng được dựng lên từng lớp một, tuy còn chưa hoàn thành, nhưng đã có thể nhìn thấy được chấn động trong đó.

“Làm vui lắm.” Thời Kham mở hộp giữ ấm ra nếm một miếng cháo, dịch sang bên cạnh ôm sát Nhiếp Gia vào người “Hài lòng không?”

Nhiếp Gia dựa vào người hắn, cười bất đắc dĩ, có lẽ thế giới này không có phòng làm việc nào có thể làm ra được hiệu quả như Nhiếp Gia mong muốn, nhưng để cho trưởng phòng an ninh tin tức của đế quốc tới giúp y làm hiệu ứng đặc biệt cho phim điện ảnh, đây không phải là dùng dao mổ trâu giết gà nữa, đây là dùng đồ long đao.

“Sếp, ngài Nhiếp, Lâm Tiện nổ súng bắn gãy chân Lâm Hạo Nhiên, bây giờ đang đưa đến bệnh viện.” Diệp Anh đi tới nói.

Sắc mặt Thời Kham vẫn như thường, giọng nói có chút lạnh lẽo, “Việc cỏn con như vậy còn cần phải báo sao, cụt chân cũng chẳng chết người.”

Diệp Anh sửng sốt, gãi chóp mũi: “Tôi sợ Lâm Tiện tự ý, nhỡ truyền tới tai lão thái thái…”

“Hắn không tự ý, là tôi bảo hắn làm.” Thời Kham nói: “Bên chỗ lão thái thái phái thêm người canh ở sân, người rảnh rỗi không cho vào, làm sao mà bà ấy biết được.”

“Vâng, tôi lập tức đi làm.” Diệp Anh gật đầu, xoay người ra khỏi văn phòng.

Nhiếp Gia nằm trên vai hắn hiếu kỳ nói: “Nếu anh không để ý lão thái thái, lúc trước thiết lập như thế để làm gì?”

“Anh cần phải trải đường cho thân phận và hành vi của anh một cách hợp lý, nếu không, khi tùy ý bóp méo số liệu sẽ bị tổ công tố chú ý tới.” Thời Kham xoa đầu y, “Bây giờ anh đã khôi phục ký ức, đương nhiên là sẽ không bị ý thức của thế giới khống chế. Ở thế giới này, những người khác đều không là gì cả, em mới là điều quan trọng với anh, đương nhiên, ở hiện thực cũng không ngoại lệ.”

Nhiếp Gia hơi giật mình, miễn cưỡng cười cười.

Tình cảm y dành cho Thời Kham, từ thích đến yêu sâu đậm, quá trình chuyển biến này hình thành trong mấy lần luân hồi. Trước khi Thời Kham tới tìm y, tình cảm trong lòng y đối với Thời Kham chỉ là thích mà thôi. Y yêu Thời Kham, là bởi vì hắn cho y hy vọng, cùng với cảm động việc hắn không sợ gian nguy tới cứu y. Thời Kham vì y mà gánh vác nguy hiểm đang bị che giấu khó có thể tưởng tượng được, nhưng y lại chưa từng làm bất cứ việc gì vì Thời Kham.

Dựa vào điều gì mà hắn lại có tình cảm sâu nặng như thế với mình?

Nhiếp Gia không biết, cũng không dám hỏi.

Ngày hôm sau Nhiếp Gia gặp được Lâm Hạo Nhiên, Thời lão nói muốn đuổi Lâm Hạo Nhiên về Hạ thành vốn là không cho gã thời gian dưỡng thương, sau khi lấy viên đạn ra thì ngày hôm sau đã có người tới bức bách Lâm Hạo Nhiên bảo gã cút đi ngay, Lâm Hạo Nhiên thừa dịp cấp dưới cũ của mình xung đột với người của Thời lão mà chạy thoát, gã không phải là không muốn về Hạ thành, chỉ là Tần thành còn có Nhiếp Gia, mong muốn duy nhất của gã chính là gặp lại Nhiếp Gia.

Tối hôm qua sau khi ở công ty suốt đêm với Thời Kham, hai người cùng đến khu gần đó ăn sáng, đi dạo một lát Thời Kham lại phải về công ty tiếp tục vùi đầu làm việc, bảo Diệp Anh ép Nhiếp Gia về nhà nghỉ ngơi.

Lúc Nhiếp Gia trở về, Lâm Hạo Nhiên râu ria xồm xoàm đang chờ ở sảnh lớn.

Một tháng ngắn ngủi, Lâm Hạo Nhiên từ Thái tử gia hắc đạo, đã biến thành chó nhà có tang nghèo túng. Cánh tay bị Nhiếp Gia vặn gãy của gã còn chưa khỏi, bây giờ lại gãy một chân, miệng vết thương còn đang thấm máu, gầy gò ốm yếu đứng trước mặt Nhiếp Gia, lại không hấp dẫn nổi một ánh mắt của Nhiếp Gia.

“Nhiếp Gia…” Khi Nhiếp Gia lướt qua, Lâm Hạo Nhiên cuối cùng không nhịn được mà lên tiếng gọi y lại.

Nhiếp Gia không dừng bước, đi thẳng về phía thang máy.

Dưới tình thế cấp bách, Lâm Hạo Nhiên muốn kéo tay áo Nhiếp Gia, lại bị Diệp Anh nắm lấy cổ tay, “Bây giờ anh đi ngay, còn có thể sống mà về Hạ thành, nếu không thì chỉ có thể bị khiêng về mà thôi.”

Nhiếp Gia không thèm liếc gã lấy một cái, thang máy tới thì đi thẳng vào.

“Trái tim em cũng thật lạnh lùng…” Lâm Hạo Nhiên nhìn cửa thang máy đóng chặt, giây phút này, mệt mỏi và đau đớn như thủy triều dâng lên quét qua toàn thân gã.

“Anh vẫn chưa tỉnh lại sao.” Diệp Anh cười lạnh một tiếng hất tay Lâm Hạo Nhiên ra: “Hành động của anh đối với ngài Nhiếp đã là hành vi phạm tội, mà y chẳng qua là sau khi chia tay với anh lười gặp anh mà thôi. Trái tim y lạnh lùng cũng không lạnh bằng anh.”

Ánh mắt Lâm Hạo Nhiên đỏ ngầu, nhìn Diệp Anh đang gần trong gang tấc.

“Chuyện anh bảo Thẩm Tư Vũ làm, ngài Nhiếp đã biết từ lâu. Anh đoán xem sau khi y biết đã làm cái gì?” Diệp Anh ghé sát vào gã, thấp giọng nói bên tai gã: “Y giết Thẩm Tư Vũ, một nhát rồi một nhát, chính là bởi vì cậu ta dám tự tiện tiếp cận sếp của chúng tôi.”

Đồng tử của Lâm Hạo Nhiên giãn to hết cỡ, “Không thể nào.” Tính cách của Nhiếp Gia rất dịu dàng, cũng không hiếu thắng tranh đoạt với người khác, y không phải người như vậy.

Diệp Anh vỗ vai hắn, âm trắc trắc* nói: “Đối với anh, anh cho rằng y không để ý anh à? Y đang chịu đựng, nếu không, lỡ mà liếc anh một cái, sẽ không thể khống chế được mà ra tay bẻ gãy cổ anh. Nếu anh còn quý trọng cái mạng nhỏ này, sau này đừng xuất hiện trước mặt ngài Nhiếp nữa.”

*阴测测: phương ngữ Chiết Giang, nghĩa là âm quyệt và xảo quyệt

“Ngài Nhiếp…?” Lâm Hạo Nhiên nhàn nhạt cười thảm, “Nói như vậy thân phận của cô chắc cũng không đơn giản nhỉ?”

Diệp Anh lẳng lặng nhìn gã, ánh mắt không hề có tình cảm.

“Nếu tôi có cách cướp được Nhiếp Gia về, cũng không đến mức phải ra hạ sách này, nhưng những người phái ra trước đây như đá chìm đáy biển, huống hồ với thân phận của cô cũng không có khả năng sẽ đi theo bên người một thương nhân nhỏ nhoi.” Lâm Hạo Nhiên hờ hững nói: “Từ lúc bắt đầu tôi đã thua, tôi thua dưới tay y, chắc Lâm Tiện cũng là một quân cờ của y nhỉ?”

“Anh cũng tự biết thân biết phận đấy.” Diệp Anh nói.

“Được, tôi không đoạt được với y, tôi từ bỏ.” trong mắt Lâm Hạo Nhiên tràn đầy thống khổ, gã lại nhìn cửa thang máy, lúc này ‘đing’ một tiếng cửa thang máy mở ra, có một nhà ba người đi ra, vợ chồng trẻ tuổi tươi cười dẫn con mình đi đến cửa lớn.

Tôi từ bỏ em, Nhiếp Gia.

Lâm Hạo Nhiên đau đớn thở dốc, trong mắt chứa đầy nước mắt tuyệt vọng trần ai lạc định*.

(*) trần ai lạc định: bụi đều rơi xuống đất; chỉ sự việc sau khi trải qua rất nhiều biến hóa cuối cùng cũng xác định kết quả.

Đúng là gã si tình, nếu là người khác thì có lẽ sẽ vì vậy mà bị lung lay, Diệp Anh lại cười lạnh một tiếng, “Ngài Nhiếp là tự rời khỏi anh, không phải bị sếp cướp đi, cho tới bây giờ anh vẫn không hiểu rõ điều này.”

Diệp Anh không muốn nhiều lời vô nghĩa với gã nữa, nhân lúc thang máy còn chưa đóng lại, chậm rãi tiến vào.

Hôm đó Lâm Hạo Nhiên đứng ở sảnh lớn thật lâu mới rời đi, gã liên tiếp quay đầu lại nhìn tầng lầu nơi Nhiếp Gia ở, trên vai đè nặng bất lực mỏi mệt.

Trong ngày hôm đó Lâm Hạo Nhiên đã bị người của Thời lão giám sát trở về Hạ thành, khí phách hăng hái mà tới, thiếu tay thiếu chân trở về.

Lúc này Thời Nghệ Viện vô cùng kiên cường, bà ta tới Tần thành vốn là vì Lâm Hạo Nhiên, bây giờ Lâm Hạo Nhiên đã trở về, bà ta lại không đi. Có lẽ là bởi vì một phát súng kia của Lâm Tiện, bà ta liền hiểu rõ Lâm Hạo Nhiên đã trở nên vô dụng, dứt khoát từ bỏ gã.

Lâm Hạo Nhiên chân trước vừa đi, vợ của Lâm Tiện, Lộ Đóa đã tới Tần thành, một nhà ba người gặp nhau, nhà lớn Thời gia thường xuyên có thể nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ tràn ngập sức sống. Hiện tại Thời lão coi trọng Lâm Tiện, để giữ Lâm Tiện ở lại Tần thành, không chỉ cho anh cổ phần vốn chuẩn bị cho Lâm Hạo Nhiên, bây giờ mọi việc lớn nhỏ của tập đoàn Thời gia đều do Lâm Tiện xử lý, ông cũng rất thích Lộ Lộ, vì thế cũng bắt đầu hoà ái hơn với Lộ Đóa.

Vừa nhìn vào, lại thấy Thời Nghệ Viện trở thành người ngoài không hòa hợp.

Tình huống vị trí hai bên hoán đổi, trước đây Lộ Đóa vẫn không dám nghĩ đến. Từ trước tới nay Thời Nghệ Viện không thích cô, tuy nói sau khi kết hôn bà chưa từng làm khó dễ mình, nhưng mọi hành động đều lộ ra khinh thường. Bởi vì bà là đại tiểu thư Thời gia, mình xuất thân thấp kém, xách dép cho bà còn không xứng, nhưng hiện tại nói một câu sông có khúc người có lúc cũng không xem là thất lễ.

Lộ Đóa chưa từng vì thế mà kiêu căng ngạo mạn, cô vẫn khiêm tốn ân cần thăm hỏi Thời Nghệ Viện như thường, chăm lo cho cuộc sống của Lộ Lộ, phụ đạo cô bé làm bài tập, đưa đón cô bé đi học. Chồng của nàng Lâm Tiện bây giờ đã là người thừa kế chính thức của Thời gia, nắm quyền trong tay, hai vợ chồng vẫn sinh hoạt như trước kia.

Đối với những việc này, Thời Nghệ Viện lòng như lửa đốt, lúc gặp con trai lớn và con dâu thì mặt nặng mày nhẹ.

Từ khi bà bắt đầu có ký ức, Thời gia đã bị bà xem là vật lòng bàn tay, mặc dù tuổi trẻ nhất thời xúc động gả đến Hạ thành cũng không hề từ bỏ, bà sinh hạ Lâm Hạo Nhiên cho Thời gia, tỉ mỉ bồi dưỡng nhiều năm, không ngờ lại bại dưới tay con trai trưởng vẫn luôn bị bà coi là hàng thứ phẩm!

Cục tức này, Thời Nghệ Viện nuốt không trôi!

“Người hầu, sát thủ, vệ sĩ trong nhà nhiều như vậy, sau này lúc Lộ Lộ đi học tan học thì giao cho bọn họ đi làm đi.” Lập thu, thời tiết chuyển lạnh, Thời Nghệ Viện khoác áo khoác đứng dưới mái hiên nhìn Lộ Đóa nắm tay Lộ Lộ tay nói nói cười cười đi tới.

“Không có việc gì đâu mẹ, trường học cũng không xa.” Lộ Đóa cười xoa đầu Lộ Lộ: “Lộ Lộ, gọi bà nội đi con.”

Lộ Lộ đội mũ màu vàng của trường tiểu học, khuôn mặt vì thế mà càng trắng nõn, rõ ràng là trẻ con không hiểu sự đời, biểu cảm trên mặt lại có chút lạnh lùng phiền phức. Cô bé tùy ý liếc nhìn Thời Nghệ Viện, yên lặng nắm tay Lộ Đóa, nhưng vẫn không nói lời nào.

Thời Nghệ Viện vốn đã không thích Lộ Lộ, cơ bản là không thèm để ý con bé, chỉ nói với Lộ Đóa: “Không phải tôi xót chị đưa đón con vất vả. Chân cẳng ba không tốt, sau này chị chú ý chăm sóc ba nhiều vào, người già lớn tuổi, bình thường nhìn thì có vẻ ngang ngược khó tính, bỗng nhiên sẽ có ngày suy sụp.”

“Người hầu, sát thủ, vệ sĩ trong nhà nhiều như vậy, không tới lượt mẹ hầu hạ đâu.” Âm thanh non nớt của Lộ Lộ vang lên, không đợi Thời Nghệ Viện phát hỏa đã kéo Lộ Đóa đi mất.

Lộ Đóa liên tục xin lỗi, Thời Nghệ Viện mặt vô cảm nhìn bóng dáng hai mẹ con đi xa, nhẹ nhàng hừ cười một tiếng, “Ba không nói sai, thật ra con rất giống mẹ, chẳng trách ba thích con như vậy.”

Lâm Tiện đúng là một quân cờ của Thời Kham, anh biểu hiện xuất sắc như thế, thật ra đều là vì Thời Kham phái người hộ tống, cái chính là để hấp dẫn tầm mắt của Thời Nghệ Viện và Lâm Hạo Nhiên. Bây giờ cái đuôi Lâm Hạo Nhiên đã bị đuổi về Hạ thành, người thừa kế của Thời gia thay đổi chỉ trong một đêm, chuyện này đến bây giờ còn ồn ào huyên náo trong xã hội thượng lưu ở Tần thành.

Mà Lâm Tiện đúng là hấp dẫn hết toàn bộ hỏa lực của Thời Nghệ Viện, Lâm Hạo Nhiên đi rồi, Thời Nghệ Viện không tập trung chú ý, phía Nhiếp Gia ngay lập tức thuận buồm xuôi gió.

Ôn gia còn bị Nhiếp Gia nắm trong tay, về rạp chiếu phim có Ôn gia ra mặt giải quyết, không bao giờ bị Lâm Hạo Nhiên từ giữa cản trở nữa.

Chẳng qua thời gian của Nhiếp Gia có hạn, thời gian tốt lại không thể bỏ lỡ, đừng nói là Tết Âm lịch, ngay cả nghỉ đông y cũng không có, nếu không lúc nhận được tiền cũng đã qua thời hạn đánh cược của hợp đồng, y vẫn phải bồi thường.

Thời Kham xử lý hậu kỳ cho y xong, Nhiếp Gia dùng tiền còn thừa đi PR, giữa mùa thu là phim điện ảnh có thể chính thức công chiếu.

Sau khi tất cả công việc liên quan được xử lý xong, Nhiếp Gia bị Thời Kham cắp đi nước ngoài nghỉ ngơi thả lỏng, Diệp Anh nói nếu trong nước không có chuyện gì ngài vẫn nên trở về tổng bộ xem thử, kết quả Thời Kham còn chưa thèm nói với đoàn vệ sĩ của mình, ngày hôm sau đã cùng Nhiếp Gia bay đến New Zealand.

Nơi này Nhiếp Gia rất quen thuộc, trước đây từng tới quay MV với Thời Kham, cảm giác thăm lại chốn xưa rất mới lạ.

“Thời Kham, anh có nhớ cái… Anh đi nhanh như vậy làm gì?” Nhiếp Gia bị hắn túm suýt nữa ngã nhào.

“Nếu không nhanh thì nhân viên tan tầm mất, chỉ còn có mười lăm phút, thủ tục anh đã chuẩn bị xong hết rồi, chúng ta phải đăng ký kết hôn kịp trong hôm nay!”

“…”

Hết chương 111.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play