Chương 100: Thế giới 4 – Yêu là một tia sáng màu xanh lục (13)
Editor: Hạ Uyển
Beta: Cua


“Không cần.” Nhiếp Gia vỗ vỗ tay. “Tại sao chúng ta phải dọn nhà. Về sau gã đến một lần thì tôi đánh một lần, để em xem mạng gã cứng đến cỡ nào.”

Thời Kham cười kéo Nhiếp Gia vào, đóng cửa lại.

Hai người vừa vào cửa đã nghe thấy điện thoại Nhiếp Gia không ngừng đổ chuông. Thời Kham đeo tạp dề đi vào phòng bếp, Nhiếp Gia nhận điện thoại, đó là một giọng nói già nua tức giận đang chất vấn không ngừng.

“Tôi không quan tâm cậu là ai, cậu muốn cái gì. Nói cho tôi biết cuối cùng thì cậu có chứng cứ xác thực không?”

Âm thanh rất lớn. Nhiếp Gia không mở loa ngoài, mà Thời Kham ở cách đó không xa vẫn nghe được.

“Tất nhiên là có.” Nhiếp Gia đi đến bên cạnh Thời Kham, giống như trước kia dịu dàng dựa vào vai gã xem gã nấu cơm.

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó giọng nói phẫn nộ kia bớt đi vài phần, trở nên bình tĩnh ổn trọng. “Bây giờ tôi sẽ cho người đi tìm cậu, còn cậu, tôi sẽ thỏa mãn tất cả yêu cầu của cậu, chỉ cần cậu biết điều chắc chắn sẽ được báo đáp hậu hĩnh.”

“Tôi không cần báo đáp, tôi chỉ hi vọng bà tạm thời không nhắc đến chuyện này, bây giờ không phải lúc.” Nhiếp Gia hờ hững nói.

“Không thể nào.” Giọng nói trong điện thoại nhiều thêm một tia cường thế.

Thần sắc Nhiếp Gia thay đổi, trong mắt lộ ra tia không vui: “Bà Ôn, tôi hi vọng bà hiểu rõ một điều. Tôi không phải đang cầu xin bà, mà là đang thông báo cho bà, nếu như bà không biết điều mà tới làm phiền tôi, làm hỏng chuyện của tôi, vậy thì đừng trách tôi không khách khí. Bây giờ bà cầm hết chứng cứ trong tay đi báo án đi, dùng hết tất cả thế lực của Ôn gia nhà bà, để xem nếu tôi không giúp bà, thì bà có thể kéo Thời Nghệ Viện xuống ngựa không.”

Bên kia truyền đến tiếng hơi thở nặng nề, suy nghĩ hồi lâu cuối cùng vẫn thỏa hiệp. “Cần bao lâu?”

“Không quá một năm.” Nhiếp Gia hờ hững nói.

“Không được!” Bà Ôn lập tức nói: “Quá lâu!”

“Hơn hai mươi năm bà không biết gì, bây giờ chỉ chờ một năm mà đã chờ không nổi sao?” Nhiếp Gia cười nhạo. “Tự bà liệu mà làm.”

Dứt lời không đợi bà đáp lại Nhiếp Gia đã ngắt điện thoại, ai dám tỏ thái độ với quý bà này chứ, hiện tại những người khác của Ôn gia đã đứng ngồi không yên rồi.

“Thằng nhóc đó thật ngông cuồng!” Ôn Thanh Lâm đập tay xuống tay vịn ghế sô pha.

Diệp Anh đứng sau lưng bà, hờ hững liếc Ôn Thanh Lâm, ánh mắt hơi khinh thường.

“Y có đủ vốn liếng để cuồng ngôn như thế.” Con trai út của bà là Ôn Viễn Phong lên tiếng cắt đứt lời của anh họ mình. Ánh mắt anh ta bình tĩnh rơi trên người của Diệp Anh, khẽ cười một tiếng nói: “Cô Diệp, làm phiền cô về nói với Nhiếp tiên sinh, chỉ cần trong tay y thật sự có đầy đủ chứng cứ, thì bao lâu chúng tôi cũng chờ.”

Diệp Anh mỉm cười, nhìn vị thị trưởng trẻ tuổi biết điều này, mỉm cười nói: “Vậy thì tôi xin phép đi trước.”

Sau khi Diệp Anh đi ra khỏi phòng khách Ôn gia thì một đám châu đầu lại nhau, sắc mặt bà Ôn ảm đạm, ngồi trên ghế sô pha im lặng không nói gì.

Ôn Thanh Lâm nói: “Thằng nhóc kia chỉ là thương nhân, chỗ dựa duy nhất của y là Lâm Hạo Nhiên, ngài nhịn y để làm gì? Trong tay y có cái gì, cháu đều có thể ép y phun ra!”

“Đánh rắm.” Bà Ôn thở mạnh, sắc mặt không vui nhìn thẳng vào mắt Ôn Thanh Lâm.

Ôn Thanh Lâm sợ rồi, không dám lên tiếng nữa.

“Người phụ nữ vừa rồi có lai lịch không nhỏ, có thể khiến cô ta đi làm việc vặt như thế này, thì Nhiếp Gia và Thời Kham không phải quan hệ đơn giản đâu.” Ôn Viễn Phong chậm rãi nói: “Đắc tội với Thời Kham thì coi như xong. Mẹ, nếu Nhiếp Gia đã đứng về phía Thời Kham, thì chắc chắn y đã biết Thời gia cũng chả phải dạng tốt lành gì. Y bảo chúng ta chờ thì chúng ta cứ chờ, y không có khả năng lừa chúng ta. Ôn gia chưa từng đắc tội y, càng không đắc tội Thời Kham, y không hề có động cơ.”

Bà Ôn chậm rãi nhẹ nhàng gật đầu: “Mẹ nghe nói vị kia của Thời gia sắp chịu không nổi rồi?”

“Đúng vậy đó, ngoại trừ chính chủ ra thì đâu ai biết thân phận của Thời Kham, mẹ nói xem thân phận của Thời Kham như vậy, ngày ngày bị cha và chị hắn xem thường, mưu đồ gì nữa đây, chẳng phải hy vọng mẹ của hắn đi nhanh hơn một chút hay sao.” Ôn Viễn Phong nói.

Bà Ôn im lặng, bà nhìn chiếc nhẫn hơi cũ kĩ trên ngón tay mình, vành mắt hơi đỏ.

“Vậy thì chờ đi.”

————————————

Trong căn hộ, Thời Kham hơi kinh ngạc, cười cười rồi xoa đầu Nhiếp Gia, hỏi: “Tôi còn đang tự hỏi tại sao Diệp Anh không có ở đây, thì ra là đi làm chân chạy vặt cho em. Em tìm lão thái thái Ôn gia làm gì?”

“Đánh rắn thì phải đánh bảy tấc chứ.” Nhiếp Gia đặt điện thoại xuống, ôm Thời Kham từ sau lưng, thân mật cọ xát.

Thời Kham để mặc y ôm, kéo y đi tới đi lui trong phòng biếp. “Bảy tấc của Thời Nghệ Viện… ở chỗ nào?” Thời Kham nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có Lâm Hạo Nhiên, nhưng trên thực tế thì Lâm Hạo Nhiên vẫn không đủ điều kiện.

Chị của hắn là Thời Nghệ Viện và cha hắn cũng giống nhau thôi, con cái đối với họ mà nói, chẳng qua chỉ là công cụ mà thôi. Hợp ý thì được yêu thương sủng ái, không hợp ý thì thẳng tay bỏ đi. Giống như Lâm Tiện, giống như hắn.

“Anh biết lúc còn trẻ Thời Nghệ Viện đã giết người đúng không, anh đoán xem là giết ai?” Nhiếp Gia nói.

“Con gái của bà Ôn?” Thời Kham kinh ngạc nói.

Đối với những việc nhỏ linh tinh của Thời gia thì Thời Kham không biết nhiều, hắn không có hứng thú, đương nhiên sẽ không có hứng đem những chuyện nhỏ nhặt này đến làm phiền hắn. Chỉ là Ôn gia thuộc giới chính trị, hơn hai mươi năm trước có con gái bị chết, việc này ít nhiều thì Bạch Lộ cũng đã nhắc đến với hắn.

Nghe nói Ôn Tình bị bệnh ngoài ý muốn mà chết, nếu như thật sự là Thời Nghệ Viện giết, cũng khó trách Ôn lão thái thái sẽ nóng lòng gọi điện đến cho Nhiếp Gia để xác minh.

Đợi Thời Kham đoán xong, Nhiếp Gia lại thần thần bí bí lắc đầu, phủ nhận.

“Ôn Tình thật sự là bị bệnh mà chết, huống hồ hơn hai mươi năm trước cho dù Ôn gia không có quyền thế lớn như bây giờ, nhưng Thời gia cũng vậy thôi, sao Thời Nghệ Viện dám giết Ôn Tình chứ?” Nhiếp Gia nhảy lên nằm sấp trên lưng Thời Kham, lấy một củ cà rốt rồi nhai nhai.

Thời Kham đang muốn nói chuyện, bên ngoài bỗng nhiên “rầm” một tiếng, Diệp Anh vội vàng đá cửa xông vào, nhìn thấy hai người đang ở trong phòng bếp, lúng túng nói: “Tôi thấy khóa cửa hình như bị hỏng…”

“Lâm Hạo Nhiên phá đấy, không sao, tìm người thay khóa mới đi.” Nhiếp Gia nhảy xuống nói.

Diệp Anh ‘aiii’ một tiếng, không dám nhìn sắc mặt của Thời Kham, vội vàng đi tìm đồ để thay ổ khóa.

Lại nói sau khi Lâm Hạo Nhiên bị Nhiếp Gia đánh ngất trong thang máy thì được vệ sĩ đưa đến bệnh viện, cánh tay bị gãy còn chưa lành, thì đến sống mũi gãy. Cũng may tỉnh lại nhanh, không để vệ sĩ nói chuyện này cho Thời Nghệ Viện.

Hắn còn đang lo lắng cho Nhiếp Gia, nếu để Thời Nghệ Viện biết Nhiếp Gia lại đánh hắn vào viện, có thể bà sẽ vác súng tới cửa giết chết Nhiếp Gia.

Trên mạng tràn ngập tin tức về quan hệ của Nhiếp Gia và Thời Kham, điện thoại của Lâm Hạo Nhiên cũng kêu vang suốt cả ngày không ngừng nghỉ, phần lớn là đời thứ hai ở Tần thành, trêu chọc trên đầu gã có cái nón xanh, lại không nghĩ tới sẽ chọc giận Lâm Hạo Nhiên, khiến gã đập điện thoại một lần nữa.

Cứ như vậy bị Nhiếp Gia đuổi ra, còn không kịp nói mấy câu đàng hoàng, hiển nhiên là Lâm Hạo Nhiên không cam tâm.

Nhưng lần này đừng nói là phá cửa vào, Lâm Hạo Nhiên còn chưa vào được tiền sảnh, đã bị một thanh niên có gương mặt trẻ con mặc áo ngắn tay màu đen chặn ở ngoài.

“Chỗ mà tôi xuất hiện, chính là ranh giới của Nhiếp tiên sinh. Anh đừng nghĩ đến việc có thể lại gần ngài ấy nửa bước.” Trong giọng nói của Thập Lý tràn ngập cảnh cáo nhưng lại chẳng ăn nhập gì với gương mặt trẻ con non nớt muốn giả vờ già dặn đáng yêu.

Một lời không vừa ý đã muốn động tay động chân, ngay cả một sợi tóc của mặt trẻ con còn chưa động tới, thì tất cả vệ sĩ của gã đã bị đánh nằm rạp xuống.

Lâm Hạo Nhiên đừng nói là mang Nhiếp Gia đi, bây giờ lại gần đã là mơ mộng hão huyền, nhìn y một chút cũng rất khó khăn. Mặc cho gã làm gì đi nữa, đem theo nhiều hay ít người, nhiều lần làm khó dễ công ty của Thời Kham, cũng chả hề hấn gì.

Gã có tâm mà không có sức, tùy tiện đến chỗ nào đó chơi một tẹo, thì tất cả đều có bóng dáng của Nhiếp Gia và Thời Kham. Bọn họ nắm tay, hôn nhau thân mật, xuất hiện ở trên màn ảnh còn có trong giấc mơ của gã nữa.

Tần Hòa bị chấn động não đã được chữa khỏi, cổ cũng hoạt động bình thường, lúc hắn ta và Phí Anh đến tìm Lâm Hạo Nhiên đã là nửa đêm. Cũng không phải hai người cố ý chọn lúc này để quấy rầy giấc ngủ của người ta, mà là do nửa tháng nay Lâm Hạo Nhiên biến mất không chút tung tích, cũng không liên lạc với bọn họ qua điện thoại, hắn ta tìm đến chung cư, biệt thư hay thậm chí là nhà cũ Thời gia cũng không thấy người đâu, vượt qua bao trắc trở mới tìm được chung cư mà Lâm Hạo Nhiên đang ở, nên mới nửa đêm đã mò đến cửa.

Mở cửa, căn phòng tối đen như mực, sau đó là hơi rượu nồng nặc đập thẳng vào mặt.

“Hạo Nhiên?” Phí Anh mò mẫm nửa ngày cũng không tìm được công tắc đèn, đành phải đá đá mấy chai rượu rồi đi về phía trước.

Tần Hoài đi theo Phí Anh với gương mặt lạnh lùng, hai người đi đến phòng khách, cuối cùng cũng thấy được Lâm Hạo Nhiên đang say khướt ngồi trên ghế mây ngoài ban công. Phí Anh vấp phải chai rượu trên mặt đất, may được Tần Hoài đỡ mới không bị ngã.

“Lâm Hạo Nhiên, mày đang làm cái gì vậy?” Tần Hoài đi qua, ánh mắt sắc như dao nhìn thẳng về phía Lâm Hạo Nhiên.

Lâm Hạo Nhiên không có phản ứng gì, vẫn ngồi uống rượu như cũ, Tần Hoài giật lấy chai rượu quăng xuống đất.

“Ấy hai người đừng có đánh nhau nha!” Phí Anh hoảng hốt, chạy tới chạy lui tìm công tắc đèn, cuối cùng đã tìm được công tắt đèn dưới đất rồi bật lên, bóng tối đều bị ánh sáng nuốt chửng.

Trong phòng đầy vỏ chai rượu, có cả rượu đỏ lẫn rượu trắng, Lâm Hạo Nhiên râu ria xồm xoàm để chân trần ngồi trên ghế mây, mắt bị ánh sáng chiếu tới khó chịu phải nheo lại, nhưng gã không nhắm mắt, mà tiếp tục nhìn xa xăm.

“Hạo Nhiên, mày làm gì vậy?” Phí Anh vội vàng. “Mày uống nhiều như thế sẽ bị ngộ độc cồn! Tần Hoài nhanh lên, mau giúp tao kéo nó đến bệnh viện.”

“Giúp cái gì mà giúp, nó không có chân à?” Tần Hoài lạnh lùng quát Phí Anh, rồi nhìn Lâm Hạo Nhiên, tràn đầy tức giận: “Lâm Hạo Nhiên, mày thật quá đáng, để cho tao và cha tao chờ cả một ngày, mày thì giỏi rồi, vì thất tình mà không kí hợp đồng với tao và Tần gia, trông hệt như chó nhà có tang, để tao xem mày nói chuyện này với ông ngoại mày như thế nào!”

Vì cái hợp đồng này với Tần Gia mà Thời gia và Thời Nghệ Viện đã hối thúc Lâm Hạo Nhiên gần nửa năm, yêu cầu gã phải xử thật cẩn thận, nhất định phải khiến Tần gia đồng ý, Lâm Hạo Nhiên nghĩ rằng sẽ ký thành công, ai ngờ đến thời khắc quan trọng lại đứt xích giữa chừng, gã bị Nhiếp Gia làm cho đau lòng, phải mượn rượu tiêu sầu liên tiếp mấy ngày.

Lúc này bị Tần Hoài mắng, Lâm Hạo Nhiên mới nhớ tới, nhưng gã không quan tâm chỉ nhìn phía đối diện mà ngẩng người.

“Hạo Nhiên, mày nhìn cái gì đấy?” Phí Anh dùng tay lắc lắc trước mặt gã.

Lâm Hạo Nhiên khàn giọng nói với bọn họ: “Đèn nhà y vẫn sáng, y vẫn chưa ngủ, gần đây y rất khuya mới đi ngủ, chắc chắn là công ty có rất nhiều việc.”

Phí Anh bị chặn họng, đương nhiên hắn ta biết Lâm Hạo Nhiên đang nói đến ai.

Tần Hoài cười lạnh một tiếng: “Làm sao cậu biết y bận rộn mà thức khuya chứ, nói không chừng y đang cùng cậu của mày lăn lộn trên giường đấy!”

Hai mắt Lâm Hạo Nhiên đỏ au, trừng mắt với Tần Hoài. “Mày câm miệng.”

“Chỉ vì Nhiếp Gia, con mẹ nó, mày còn để cha tao bị cho leo cây, quên đi, con mẹ nó, mày có biết trong nhà mày bây giờ có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm cái vị trí này của mày không, mày không giống bọn tao, mày không phải họ Thời có biết không hả!” Tần Hoài tức giận gào thét.

“Tao yêu y…” Nói rồi chợt Lâm Hạo Nhiên day day trán mình, tuyệt vọng và kiềm chế mấy ngày nay khiến giọng nói của gã trở nên nghẹn ngào. “Taoyêu y, tao hối hận… vì tao chưa hề nhận ra rằng tao yêu y nhiều như đến vậy…”

Tần Hoài nhíu chặt mày.

Phí Anh lúng ta lúng túng nói: “Lúc nãy mày làm gì rồi.”

Hết chương 100.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play