Editor: Royan

“Ngoan, Tiểu Cửu giỏi quá!”

Trần Thải Tinh khen một câu, cậu nhóc lập tức vui vẻ thỏa mãn hẳn lên, tíu ta tíu tít kể lại toàn bộ nội dung vừa được nghe kể lại: “Bọn họ nói trước khi tế thánh nữ phải thỉnh linh, lần nào mấy người lớn cũng đều không cho bọn họ xem, nhưng mà em cho hai viên kẹo có người biết về việc này đã kể lại.”

Tế Thánh Nữ cũng không phải tế một ngày là xong, yêu cầu phải tế ba ngày. Đây là thời gian  quan trọng nhất, căn cứ theo lời Gia Đề nói với người chơi hôm trước thì sau mười ngày, tới thời điểm chín muồi, chờ đợi bọn họ chính là kết cục thảm thiết.

Ba ngày trước Tết Trung Nguyên sẽ bắt đầu tuyển Thánh Nữ. Ngày đầu tiên dựa trên tuổi tác mà tuyển ra các cô gái thích hợp, lúc chạng vạng, mặt trời xuống núi, bắt đầu thỉnh linh. Dựa theo nguyên văn lời Tiểu Cửu nói thì lời bé trai kia kể là:“ Cứa một đường trong lòng bàn tay các cô gái đã chọn, lấy máu bôi lên lá cây, sau đó đưa mấy cô gái đến từ đường ở một đêm.’, Cảnh này đáng lẽ không dành cho tụi con nít xem, chẳng qua là cậu bé kia tò mò nhìn lén được, sau đó kể lại cho nên cậu ta được cho nhiều kẹo nhất.

Ngày thứ nhì mở cửa từ đường. Trong số đó, chỉ một cô gái có vết thương trong lòng bàn tay đã hoàn toàn lành lại. Vết thương lành lại tượng trưng cho sự ‘thuần khiết không tì vết’ và sự tán thành của ‘linh’ đối với thánh nữ. Cũng trong cùng ngày, Thánh Nữ sẽ được trang điểm chải chuốt, mặc trang phục đẹp đẽ rồi bỏ đói cả ngày, cũng vào lúc chạng vạng, toàn bộ người dân trong thôn đều quỳ lạy, đưa Thánh Nữ vào từ đường.

‘Buổi tối sẽ có tiếng gào khóc kêu la, mẹ nói là chị ấy đã lên đường theo tổ tông rồi’. Hôm sau, vào lúc gà gáy, cửa từ đường rộng mở, ở xà ngang trên cao lại xuất hiện thêm một chiếc đèn lồng, ngoại trừ những vết máu thì Thánh Nữ biến mất tăm không thấy đâu nữa. Như vậy nghĩa là đã tế Thánh Nữ thành công.

Ngày thứ ba bắt đầu mở tiệc linh đình, ăn suốt từ sáng đến đêm.

“Vậy thì chỉ có tổng cộng sáu ngày thôi.” Trần Thải Tinh hơi nhíu mày lại.

Vẫn may là thời gian trôi bình thường.

Hai người trên đường trở về gặp bà lão chân nhỏ, đối phương liếc mắt nhìn Trần Thải Tinh, như là cố ý trốn tránh vận xui từ cậu đang đi qua bên cạnh, bàn chân nhỏ bước đi thật nhanh. Trần Thải Tinh vừa thấy bỗng nắm tay Tiểu Cửu dạo bước nhanh hơn.

Đi theo sau bà lão chân nhỏ, chỉ cách có hai, ba bước.

Bà lão chân nhỏ sợ dính vận xui, đi càng mau hơn, nhưng mà vẫn trốn không thoát Trần Thải Tinh, một trước một sau hệt như đang thi đi bộ. Trần Thải Tinh chân dài, Nguyên Cửu Vạn tuổi trẻ sức sống dồi dào nhảy nhót nhiều cũng chẳng biết mệt, ngược lại bà lão càng đi càng nhanh thì càng mệt mỏi bắt đầu thở hồng hộc. Lúc bị đuổi tới cửa nhà do chân không vững mà ngã nhào, bà lão ngồi dưới đất  đau đớn kêu la ôi chao.

“Bà ơi, sao bà lại phải vội vàng thế? Bà xem, đi nhanh quá ngã luôn rồi.” Trần Thải Tinh vẻ mặt thiện lương, “Nào, để cháu đỡ bà lên nhé.” Nhưng chân cậu lại chẳng động đậy.

“Ngươi là thứ đen đủi, đừng bước vào cửa nhà ta.” Bà lão lom khom bò dậy, tức muốn hộc máu khập khiễng đi vào nhà, quát con dâu: “Muốn chết à, còn không mau đóng cửa!”

Trần Thải Tinh lí nhí, đứng ở cửa yếu đuối đáng thương nói: “ Cháu có lòng tốt muốn giúp đỡ vậy mà bà nỡ lòng nào quát mắng. Tiểu Cửu ơi, chị thật là khổ quá đi mà. Làm người tốt đúng là không dễ.”

Rõ ràng là người chơi ấu trĩ, cố ý đuổi theo. Nguyên Cửu Vạn nghĩ, nhưng mà ấu trĩ một cách chính nghĩa như vậy thì sao? Mình thích người thế đó.

Nghe được câu chuyện về Tiểu Nha bị treo cổ, làm cho bà ta té ngã như vậy cũng chỉ là để xả đi cơn giận trong lòng mà thôi.

Trở lại nhà Gia Đề, vẫn có thế nghe được thoang thoảng tiếng bà lão kêu la đau đơn như bị chọc tiết lợn. Trần Thải Tinh tinh thần rất tốt, ngồi ở trên ghế cùng Nguyên Cửu Vạn cắn hạt dưa, tiếng hạt dưa canh cách hòa với âm thanh bên vách tường cứ như đang diễn tuồng. Nhưng mà trò vui cũng chẳng kéo dài lâu, Lư Châu đã lảo đảo trở lại, vừa vào cửa kêu: “Có người chết rồi.”

“Ai chết vậy?” Cánh tay Trần Thải Tinh cầm hạt dưa vừa đưa đến bên mép ngừng lại.

Lư Châu: “Tôi không biết. Không phải người của chúng ta mà là người trong thôn”

Trần Thải Tinh vừa nghe là người trong thôn, gật đầu đáp lại, tiếp tục cắn hạt dưa, nói: “Ăn hạt dưa không? Bình tĩnh lại rồi kể rõ sự tình đi.”

Lư Châu lắc đầu không ăn, nhưng mà nghe âm thanh hai người một lớn một nhỏ cắn hạt dưa hắn cũng chậm rãi bình tĩnh lại.

“Sáng nay ăn cơm xong hai người vừa đi thì Lý Hiên lập tức tới, nói là có hỏi thăm được một chuyện. Ba của Hổ Tử nói rằng dưới sông có quỷ nước. Có lần hắn đi qua bờ sông, bị rớt xuống, nước sông lúc ấy khá cạn, thế nhưng dường như bị thứ gì đó quấn lấy kéo xuống, dưới sông hình như có quỷ nước, bọn họ không nên đến gần. Lý Hiên cảm thấy dưới sông hẳn là có vấn đề đã muốn đi xem thử. Tôi, tôi vốn nhát gan nên không dám làm gì, nhưng bọn họ nói nếu không tìm manh mối, thì dù có thoát ra cũng không được thưởng tiền vàng và đạo cụ, nếu vậy thì ở mấy màn chơi sau sẽ càng nguy hiểm hơn.”

Ba oldbie kia là người thông minh, nói vậy cũng không có gì sai cả.

Phân tích lợi hại rõ ràng để người mới tự đi tìm manh mối, cũng có nghĩa khí.

“Sau đó thì sao?” Trần Thải Tinh thấy Lư Châu không lên tiếng liền nhắc nhở.

“Lúc chúng tôi tới thì chẳng thấy thứ gì, mặt sông phẳng lặng. Chúng tôi chia nhau ra tìm, cuối cùng chúng tôi phát hiện phía hạ lưu có một thi thể.” Lư Châu nói đến đây thì run cầm cập, “Thân thể nằm úp sấp vào trong nước, nước lại nông, thế nhưng người đó lại chết đuối. Rõ ràng là có quỷ.”

Trần Thải Tinh cắn hạt dưa có hơi khát, nhấp một ngụm nước rồi mới nói: “Ở đây có quỷ là bình thường.” Bằng không bọn họ đối đầu với cái gì.

Sau một hồi mấy người Lý Hiên cũng đã trở lại,  ba cô gái người mới sợ tới mức run bần bật sắc mặt trắng bệch, chân dính đầy bùn đất, quần cũng ướt nhẹp bẩn thỉu. Nhìn thấy Trần Thải Tinh ngồi cạnh bàn nhàn nhã cắn hạt dưa uống trà, Chu Tử Hàm bỗng thấy khó chịu, chỉ vào Trần Thải Tinh nói: “Chúng tôi sáng sớm vội trước vội sau, cô cứ ngồi ở đây thoải mái uống trà sao? Thai phụ thì ghê gớm chắc, tới đây rồi thì có bầu hay trẻ con đều phải làm việc, dựa vào cái gì các người ở đây hưởng thụ.”

Trần Thải Tinh:???

“Em gái này…”

“Đừng gọi là tôi em gài, tôi và loại con gái như cô không quen biết.” Chu Tử Hàm giọng the thé nói.

Trần Thải Tinh: Cậu là loại con gái nào???

“Đừng cho là tôi không nhìn ra, ngày đầu tiên tôi đã biết cô là trà xanh tâm cơ lẳng lơ rồi, bụng to như thế rồi còn muốn câu dẫn anh Hiên. Con gái hiểu rõ nhất con gái, trẻ thế mà đã có thai, ai biết đời tư sinh hoạt thác loạn cỡ nào.” Chu Tử Hàm nói nhanh như chớp.

Trần Thải Tinh ế chỏng ế trơ từ trong bụng mẹ nghe mà tủi thân muốn bật khóc.

Cậu cũng muốn yêu yêu đương đương này nọ lắm chứ, nhưng cuộc đời có cho phép đâu!

Còn nữa em gái ơi, con mắt nào của cô thấy tôi câu dẫn Lý Hiên hả, rõ ràng là Lý Hiên đang câu dẫn tôi mà. Đều là con gái với nhau, vì cái gì mà đối với cậu nhiều ác ý như vậy!

“Được rồi, đừng nói bậy.” Lý Hiên lên tiếng ngăn lại tình huống nảy lửa trước mặt.

Trần Thải Tinh liếc mắt nhìn Lý Hiên, lời Chu Tử Hàm muốn nói cũng đều nói xong, anh bây giờ mới mở miệng. Từ khi vào trò chơi đến bây giờ, Lý Hiên tự động trở thành đội trưởng, hiện tại quần chúng đối với bà bầu đáng thương cậu có vài câu trách mắng, dù sao bụng to phế vật không hỗ trợ được gi, bị chỉ trích vài câu cũng không đáng gì.

Bang.

“Chị ấy là cô gái tốt bụng nhất, cô đừng nói bậy.” Nguyên Cửu Vạn thở phì phò phản bác.

Cô gái tốt bụng – Trần Thải Tinh: Tiểu Cửu ngoan quá, được đấy, nhưng mà không cần thiết phải nói vậy. Thật đó.

Tự nhiên bị mắng mỏ vô cơ, Trần Thải Tinh cũng không muốn đôi co. Hỏi lại: “Các người chạy qua chạy về sớm giờ, có tra được manh mối gì không?”

Chu Tử Hàm cảm thấy Trần Thải Tinh nhằm vào mình, cả giận: “Tra được dưới sông có quỷ, thì sao?”

“Trong sông có quỷ không phải là chuyện rõ như ban ngày sao, cha Hổ Tử không phải đã nói rồi sao, vậy cũng coi như các người tra được manh mối à?”

“Cô!” Chu Tử Hàm dậm chân.

Hạ Đình lạnh giọng nói: “Nguyên Tinh, cô cái gì cũng không làm, đừng có mà mở miệng châm chọc, buổi sáng xác nhận dưới sông có quỷ, đây đều là bọn tôi vất vả tìm ra.”

“Tôi châm chọc cái gì? Điều tôi nói không phải sự thật khách quan sao?” Trần Thải Tinh lười cùng mấy người này đánh tranh luận, nói thẳng: “Tôi cùng cậu nhóc tra ra cách tế Thánh Nữ rồi.”

Mọi người ở đây đều sửng sốt. Đặc biệt Chu Tử Hàm sắc mặt chợt đỏ lên, giận dỗi nói: “Tôi không tin, cô nói dối.”

Nhưng mà lần này không ai giúp cô, từ ngày đầu tiên ở nhà Gia Đề đã đề cập đến lễ tế Thánh Nữ, đây là từ mấu chốt nhất trong trò chơi, bọn họ đã thăm dò tất cả mọi người trong thôn, nhưng không nghe được một nửa chữ.

“Nguyên Tinh, xin lỗi chuyện vừa nãy nhé. Cô có thể nói manh mối ra không? Lần sau bọn tôi có được manh mối gì cũng sẽ chia sẻ cho cô.” Hạ Đình nhận lỗi thẳng.

Lý Hiên đứng cạnh Tử Hàm nói: “Nếu em không thoải mái thì đi nghỉ trước đi.”

“Các người!” Chu Tử Hàm dậm chân, tức giận nói: “Đi thì đi.”

Lý Hiên biểu lộ vẻ mặt ‘tôi làm thế để cô bớt giận’ nhìn về phía Trần Thải Tinh.

Trần Thải Tinh: Tôi đúng thật là cảm ơn anh.

Nhưng mà cậu chẳng thèm để bụng đám người này, nhanh chóng nói một lần manh mối sáng nay có được. Mặc kệ mấy người tin hay không, mở miệng đuổi người: “Tôi đói bụng rồi, muốn ăn cơm, các người mau trở về đi thôi.”

Sau đó mấy người Lý Hiên rời đi.

Lư Châu cùng Mai Thanh ngồi ở bàn bát tiên bên cạnh, Mai Thanh liếc trộm nhìn Trần Thải Tinh. Trần Thải Tinh phát hiện nhưng không thèm để ý, cùng Tiểu Cửu nói: “Đừng ăn quá nhiều kẹo, rửa tay đi còn ăn cơm.”

“Chị thiệt là tốt.”

Trần Thải Tinh đưa Nguyên Cửu Vạn đi rửa tay.

Hai cha con Gia Đề cũng đã trở lại, sọt tre chứa mấy thứ đồ khô, thằng cả trong tay còn xách một con cá, ở trong bếp nói với anh trai: “Buổi tối ăn canh cá.”

“Em biết rồi.”

Quan hệ của hai anh em nhìn qua cũng khá là thân thiết.

Giữa trưa cơm được sắp lên bàn, như cũ vẫn là bốn món chay mặn một bát canh. Trần Thải Tinh rất thích món ăn thôn quê nấu bằng bếp củi ở đây, đồ ăn rất thơm, thường thường gắp đồ ăn vào chén của Tiểu Cửu. Lư Châu cùng Mai Thanh nhìn quá đã không buồn ăn, hai người buổi sáng mới thấy thi thể trương phình gớm ghiếc.

Nghĩ thôi đã ghê tởm buồn nôn.

Ăn cơm xong, chén bát được thu dọn sạch sẽ.

Bỗng ngoài sân vang tiếc bước chân, từ căn nhà bên cạnh vang lên tiếng nói ầm ĩ: “Chúng ta đều là hàng xóm, Tang Ba nhà tôi đã mất, có thể cho Trát Lặc sang giúp một tay không? Hồn của nó vẫn còn ở bên ngoài……”

“Không cho là không cho, Trác Lặt, con mà dám đi ta sẽ treo cổ lên cây. Không được đi.” Bà lão chân nhỏ kêu la.

Âm thanh nhà bên rất lớn, bà lão chân nhỏ gân cổ lên mà kêu gào, mọi người bên này đều nghe thấy hết. Trần Thải Tinh chú ý thấy cha con nhà Gia Đề đều dừng tay lại, trong mắt anh em Tô Nhạc hiện lên vô vàng cảm xúc.

“Bà mau đi đi, đừng tìm cháu nữa. Tang Ba đã chết rồi. Đi ra ngoài đi.” Bà lão chân nhỏ đuổi người ta đi.

Hai nhà là hàng xóm, những người kia nhanh chóng đi sang đây.

Một bác gái cùng một phụ nữ trẻ tuổi, người phụ nữ đỡ bác gái. Vừa vào cửa, bác gái đã khóc than: “Gia Đề các ngươi nhất định phải giúp nhà tôi, cầu xin mấy người giúp nó mượn đèn lồng, bằng không hồn hắn không thể trở về.”

“Cầu xin mấy người.”

Bình bịch, bác gái trực tiếp quỳ xuống, dập đầu, nước mắt tràn trề đầy mặt. Người phụ nữ trẻ tuổi bên cạnh cũng quỳ xuống theo, vẻ mặt chết lặng.

“Tô Đạt Tô Nhạc, các cháu chơi với Tang Ba từ nhỏ đến lớn, là anh em tốt, các cháu không thể để Tang Ba chết ở bên ngoài như vậy được, người chết đuối linh hồn sẽ bị nước sông ngáng chân, khó lòng đầu thai, cầu xin các cháu giúp nó, đến từ đường lấy đèn lồng đưa hồn nó về……”

Nước sông vướng hồn, có thể dùng đèn lồng dẫn hồn.

Trần Thải Tinh nghĩ tới thi thể phát hiện buổi sáng ở sông, hẳn là Tang Ba.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play