Chương 83- Thế giới 3- Nhân vật chính nhất định phải chết (28)
Edit:Ami
Beta:Min
Trên dưới thành Khải Toàn đều hoan hô nhảy nhót khi biết quốc vương đánh hạ Lộc Đài, ngoại trừ Quân Trường Duyệt đang bị giam lỏng.
Mấy ngày qua, Quân Trường Duyệt không nhận được bất kì tin tức nào liên quan tới việc vương huynh muốn gặp hoặc là muốn xử trí mình, điều đó khiến Quân Trường Duyệt thấp thỏm bất an không ngừng, ở trong phòng đi qua đi lại. Một mặt Quân Trường Duyệt nôn nóng không biết phải thoát thân thế nào, một mặt lại lo lắng cho Tư Không Hàn ở Trác Lộc xa xôi, không biết huynh ấy hiện nay thế nào, tin tức có linh thông không, không biết bên cạnh mình còn ai có thể dùng nữa hay không?
Quân Trường Duyệt tay trói gà không chặt, bị nhốt ở vương phủ Tây Bắc, luôn muốn âm thầm đào tẩu nhưng đến leo tường còn không leo nổi, huống chi vẫn còn quân tinh nhuệ dưới trướng Cơ Giai Dung đang canh chừng bên ngoài, Quân Trường Duyệt sốt ruột đến phát điên, lại không có biện pháp gì.
Rốt cuộc đến nửa tháng sau, một Huyền Giáp tự mình lại đây, mang Quân Trường Duyệt đến Lộc Đài.
Quân Trường Duyệt vẫn luôn cảm thấy vương huynh đến hôm nay vẫn chưa giết mình là vì ở trong lòng y ít nhiều gì vẫn còn niệm tình thủ túc, Quân Trường Duyệt đã sớm chuẩn bị sẵn một bản sớ nhận tội trong đầu, hy vọng rằng có thể tranh thủ cho mình chút thời gian để truyền tin tức đến Trác Lộc. Nhưng không nghĩ tới, sau khi tới Lộc Đài thì Huyền Giáp một tay ném Quân Trường Duyệt đến nhóm quân y dưới trướng Vân Huy tướng quân, Quân Trường Duyệt căn bản không có cơ hội gặp vương huynh.
“Ta muốn gặp vương huynh!” Trong lòng Quân Trường Duyệt lo sợ đi tìm Vân Huy tướng quân- người này luôn dễ nói chuyện, hơn nữa còn rất trung thành với hoàng quyền, Quân Trường Duyệt tin tưởng người này ít nhất sẽ không làm khó dễ mình.
Vân Huy tướng quân đang chỉnh đốn quân lính nhưng thật ra ông cũng không vội lắm, dù vậy thì ông cũng không thèm phản ứng với Quân Trường Duyệt, chỉ nói: “Bệ hạ gần đây rất bận, đến vi thần cũng không gặp được mấy lần, điện hạ vẫn không nên quấy rầy bệ hạ.” Bệ hạ không phế đi tước vị của Quân Trường Duyệt, vì vậy Vân Huy tướng quân vẫn tuân theo tôn ti nói: “Tĩnh Vương điện hạ, lần này bệ hạ gọi ngài trở về là muốn mang ngài theo bên người. Ít ngày nữa, đại quân sẽ nhổ trại tiến ra Bắc khi đó thương vong sẽ rất lớn, ngài nên biểu hiện thật tốt đừng khiến Quốc vương thất vọng.”
Quân Trường Duyệt không được Vân Huy tướng quân đáp ứng yêu cầu đành hậm hực trở vềlều lớn của binh lính.
Nơi này khắp nơi đều là mùi máu tươi nồng nặc, đừng nói Xích Dương cung, ngay cả so với sương phòng ở Tây Bắc vương phủ cũng kém xa, Quân Trường Duyệt nghẹn một bụng lửa giận.
Liên tiếp mấy ngày Quân Trường Duyệt đều cùng quân y xem xét tình huống thương binh dưới sự giám thị, trước kia Quân Trường Duyệt là Tĩnh Vương điện hạ mọi người đều kính yêu, hiện tại rất ít khi có người để ý tới, tuy rằng không bị làm khó dễ, nhưng không còn người nào xem Quân Trường Duyệt là Tĩnh Vương nữa, miệng thì gọi tôn danh nhưng quân y trưởng thậm chí còn sai Quân Trường Duyệt đi làm chân chạy vặt.
Dù cho Quốc vương không xử trí Quân Trường Duyệt, nhưng không ai quên lúc trước là Quân Trường Duyệt đem ôn dịch vào quân doanh! Quân Trường Duyệt không xứng làm một đại phu!
Quân Trường Duyệt bị giam giữ rất lâu, thẳng đến khi trong quân doanh ở đâu cũng vấp phải trắc trở, mới trần trụi cảm nhận được từ trên mây ngã xuống là một loại cảm giác tuyệt vọng như thế nào.
Không đến mấy ngày,quân Yến lại lần nữa khai chiến với quân Tề, trống trận như sấm, quần ẩu dưới Bạch Nhai Cốc.
Tề Vương trăm triệu lần không nghĩ tới bạo quân Yến quốc lại là một kẻ điên như vậy, đánh hạ Lộc Đài chưa tới một tháng lại lần nữa muốn đem binh tiến đánh Bạch Nhai Cốc, binh lực dưới trướng y đến tột cùng là cường đại cỡ nào mới dám tiến công không ngừng nghỉ, liên tục gây khó dễ cho lão như vậy?!
Thái tử cùng Triệu Vô Thương chết ở Lộc Đài đã khiến Tề Vương đại thương nguyên khí, nghe tin trận chiến ở Bạch Nhai Cốc nổ vang, lão tức tốc ban hành mười một ngự lệnh, lệnh đại tướng ở tiền tuyến bằng mọi giá phải bảo vệ Bạch Nhai Cốc.
Tử trạng thê thảm của Lộc Đài sau khi quân Yến đi qua đã lưu truyền rộng rãi, khi quân Yến tiến đánh, bá tánh Bạch Nhai Cốc tức khắc hoảng loạn vô cùng,bỏ nhà đào vong, chỉ sợ sau khi bạo quân công chiếm Bạch Nhai Cốc lại lần nữa ra một đạo lệnh giống vậy thì những dân chúng như bọn họ nhất định đầu rơi xuống đất.
Nhiếp Gia vẫn giống như lần trước: đầu tiên là kêu hàng, kết quả đương nhiên là bị quân Tề trào phúng một hồi, sau đó hai bên khai chiến.
Địa thế Bạch Nhai Cốc không được tốt lắm, khó thủ, thêm ba vạn thiết kỵ được Nhiếp Gia trang bịnỏ, một lần bắn được mười phát, hơn nữa ba vạn thiết kỵ sau khi chinh phạt Nam Di lại được Thời Kham trực tiếp huấn luyện, cơ hồ có thể càn quét chiến trường.
Cuối cùng không đến hai ngày, Bạch Nhai Cốc bị chiếm, bên tướng lãnh quân Tề sau khi chiến bại, thật ra có tiên phong đại tướng quân đã quỳ xuống đất xin hàng, nguyện xuất quân quy thuận Yến Vương, thế nhưng Yến Vương chỉ nói một câu “Đồ thành”.
Bạo quân Yến quốc đã liên tiếp đồ sát hai thành, làm chấn động năm nước, bá tánh ở vương đô Tề quốc đều hoảng sợ không thôi, chỉ sợ sáng hôm sau vừa mở mắt, bạo quân đã đánh tới dưới thành.
Bạch Nhai Cốc bị chiếm, Tề quốc lại mất một thành, Tề Vương ở triều đình nổi trận lôi đình,quần thần liên tiếp đưa ra mưu kế nhưng đều không làm nên chuyện, bạo quân là kẻ không chấp nhận đàm phán, người đưa tin vừa đi qua đảo mắt cái đã bị giết. Không màng đạo nghĩa, dầu muối đều không ăn thực sự khiến người ta đau đầu.
Tề Vương cũng không có cách nào ứng phó lại không dám ngự giá thân chinh nên đành phải hủy tường đông bổ tường tây*, điều đại tướng đóng giữ Nam cảnh đang canh phòng quân Di đến chiến tuyến ở Du Môn Thành, chỉ hy vọng có thể ngăn lại bạo quân, giành được một hơi thở dốc. Lần này khiến Nhiếp Gia trực tiếp bật cười, Nam cảnh là cửa khẩu quan trọng, sao y có thể dễ dàng buông tha, vào ban đêm truyền lệnh xuống cho quân Di xuất binh, y trước đó không nghĩ tới một nước chư hầu còn có công dụng thế này.
(*) hủy đông tường bổ tây tường: lấy quân bên này đắp qua quân bên kia.
Đến thành Du Môn, Nhiếp Gia không phí một binh một tốt nào đã chiếm được.
Trước khi xuất binh, Nhiếp Gia lệnh Cơ Giai Dung cùng Vân Huy tướng quân trở về thành Khải Toàn, hai người đều cả kinh thất sắc, quỳ xuống đất chờ lệnh hy vọng có thể tiếp tục đi theo Quốc vương chinh chiến Tề quốc.
“Nội loạn ở Yến quốc còn chưa bình ổn, không ai trông coi sao được.” Nhiếp Gia không đồng ý, khăng khăng lệnh hai người xuất binh trở về thành Khải Toàn.
Cơ Giai Dung thoáng chốc hiểu được, đêm đó liền cùng Vân Huy tướng quân suốt đêm hành quân quay về thành Khải Toàn.
Thời tiết nóng bức, Nhiếp Gia liền rót một chén nước ô mai do Thời Kham nấu, uống một ngụm lập tức nước mắt lưng tròng, sai Cơ Giai Dung nhanh chóng đi tìm Thời Kham.
Hai ngày nay, hắnxuất quỷ nhập thần vừa rồi còn thấy hắn ở bên cửa sổ, nháy mắt đã biến mất tăm.
“Cục cưng ơi!” Nhiếp Gia đang đi ở hành lang, bỗng nhiên nghe thấy một thanh âm trong trẻo trên mái hiên, y vừa ngẩng đầu, Thời Kham từ hành lang gấp khúc trên mái nhà nhảy xuống, trong tay nắm chặt trứng gà nóng hầm hập đưa cho Nhiếp Gia.
“Đây là cái gì?” Nhiếp Gia ngốc nửa ngày, trứng gà này vẫn còn nóng muốn phỏng tay.
Thời Kham vẫn đứng bên cạnh liền đem trứng gà lấy về đập lên trán một cái, hai ba lượt lột vỏ, xong hết lại đưa tới bên môi Nhiếp Gia, “Con gà tuyết mà Trương Tiểu Khang nuôi đẻ trứng nên anh đi trộm,mới vừa luộc chín đấy. Ở đây không có gì ăn ngon cả, cầm đi, cho em bồi bổ.”
“Anh, anh trộm trứng của người ta?!” Nhiếp Gia cũng không biết Trương Tiểu Khang là ai, chắc là đầu bếp nào đó,không nghĩ tới Thời Kham mỗi ngày không thấy bóng dáng chính là đang đi nhìn chằm chằm con gà của người ta đẻ trứng !
Y quả thực không biết nên nói cái gì cho phải, vừa định mở miệng nói chuyện đã bị hắn nhét trứng vào miệng.
“Đã để lại cho gã nén vàng rồi.” Thời Kham cười tủm tỉm thuận mạo cho Nhiếp Gia, “Ăn từ từ, đừng để nghẹn.”
Gương mặt Nhiếp Gia đỏ bừng, đôi mắt sáng ngời nhìn hắn không nói lời nào.
Cơ Giai Dung cùng Vân Huy tướng quân mới vừa trở lại thành Khải Toàn không bao lâu, liền nhận được tin Trác Lộc xuất binh đánh quan Thanh Hào, họ thậm chí còn chưa chuẩn bị gì cả. Hai người một thân mồ hôi lạnh, may mắn Quốc vương đoán trước được nên mới ra lệnh cho bọn họ trở về, nếu không đều bị người ta chặn hết đường lui.
Yến quốc cùng Tề quốc đại chiến vừa mới bắt đầu đã khiến ai ai cũng nghẹn họng trân trối, đệ nhất mãnh tướng Triệu Vô Thương chết một cách quá qua loa, Tề Vương mất hai thành sau đó thì bại lui.
Sự tàn bạo của Yến vương làm kinh sợ các nước, khi quân Yến tiến đến dưới thành Du Môn, còn chưa kịp khai chiến, thì cửa thành đã mở rộng, binh lính cùng bá tánh trào ra,tự động dâng lên đầu của chủ tướng lấy đó bày tỏ thành ý quy hàng. Cả thành quỳ lạy Yến Vương, hy vọng Yến Vương có thể buông tha thành Du Môn, không cần tàn sát dân trong thành.
Nhiếp Gia ngồi trên lưng ngựa, nhìn vương kỳ của Tề quốc trên tường thành bị đốt, cùng một loạt đầu chiến tướng máu chảy đầm đìa trên mặt đất, chậm rãi câu môi cười, chỉ huy quân tiến vào thành – chính thức chiếm lĩnh Du Môn Thành.
Y lần này đích xác là không tàn sát dân trong thành nữa, một thành trì thuận theo như thế, y đâu cần phải xuống tay.
Du Môn Thành bị chiếm, vương thành Tề quốc thoáng chốc tràn ngập nguy cơ.
“Quân Trường Sinh lúc trước đồ sát hai thành hiển nhiên là cố ý, sát khí y khiếp người, Lộc Đài cùng Bạch Nhai Cốc phản kháng kịch liệt đều bị y giết sạch sẽ, thành Du Môn không chiến mà bại chủ động quy hàng tránh được một kiếp… Quốc vương, tình huống giống thành Du Môn chỉ sợ sẽ xuất hiện ngày càng nhiều!”
“Nếu không thể khiến bạo quân bại trận một lần để chấn chỉnh quân tâm, thì y một đường đánh tới vương thành bất quá cũng chỉ là chuyện tầm một tháng.”
“Nam cảnh cũng không an phận, đâu ra binh lực chống đỡ đại quân của Yến Vương?”
Trên triều đình quần thần cãi cọ không thôi, đầu Tề Vương như sắp lớn thêm hai vòng, lập tức xốc ngự án ở bảotọa nổi giận một hồi, “Có phải muốn bổn vương cũng giống đám Nam Di kia không, cúi đầu xưng thần dưới tên tiểu tử miệng còn hôi sữa kia để đại quốc lớn mạnh như ta đi làm một tiểu quốc chư hầu?”
“Các ngươi còn nhớ rõ Thái tử và Triệu tướng quân chết như thế nào không? Là bị tên tiểu tử kia làm thịt giống như súc sinh vậy!”
“Nỗi hận này, bổn vương nuốt không trôi, không giết Quân Trường Sinh khó mà an ủi vong linh hoàng nhi của trẫm!”
Tề Vương tức giận chửi ầm lên, mặt già đỏ cả, đám quần thần tức khắc im lặng.
“Quốc vương, Trác Lộc đã xuất binh đánh tới Thanh Hào Quan, nếu Đỗ Vũ Hiền có thể chiếm được thànhKhải Toàn, như vậy bạo quân sẽ luống cuống. Yến Vương tuy công chiếm ba thành, nhưng hai thành kia đều bị y giết sạch chỉ lưu lại binh lực của một thành, binh lực trong tay y hữu hạn, đến lúc đó chúng ta cùng Đỗ Vũ Hiền cùng nhau bọc đánh Du Môn Thành thì bạo quân dù có bản lĩnh thông thiên cũng nhất định thua.”
“Đỗ Vũ Hiền nếu thực sự có bản lĩnh này, chỉ cần có thể giết Quân Trường Sinh, bổn vương nguyện trợ giúp gã đăng cơ, hai nước ngừng chiến.” Tề Vương hận đến nghiến răng nghiến lợi, ngã ngồi ở trên ngự tòa, giống như con sói già rụng hết răng nanh.
Với Du Môn Thành, Nhiếp Gia là kẻ xâm lấn, lần này bởi vì bá tánh Du Môn Thành thông minh, y không sát phạt tứ phương, chỉ cường thế đem cả tòa thành trì vào chung địa bàn của mình, đại quân vào thành trì một tấc đất cũng không động, đã khiến cho bá tánh Du Môn Thành liên tục kích động quỳ lạy.
Buổi tối Nhiếp Gia đứng ở trên tường thành nhìn vạn ngọn đèn dầu biểu thị sự phồn vinh ở thành trấn, trong mắt y lại không có nửa điểm cảm xúc.
Một con bồ câu đáp xuống trước mặt Nhiếp Gia, là Cơ Giai Dung từ thành Khải Toàn truyền đến thư tín chỉ có một dòng chữ ngắn ngủn:
Binh lính của Đỗ Vũ Hiền đã đến quan Thanh Hào.
Hết chương 83.
Tiêu có lời muốn nói: Hai chương 84 + 85 mình sẽ chỉ đăng trên wordpress. Mình sẽ dẫn link và ghi gợi ý ở mục chương 84 và 85 trên watt. Có chút bất tiện nhưng mong các bạn hiểu cho.
Hoặc có thêm xem gợi ý pass ở mục “Mã vạch” trên WordPress