Editor: Nghi Nghi

Ba căn nhà gỗ, hai cái khác đều yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở đều đặn, mà một gian nhà khác tối đen như mực, dựa vào bóng đêm mông lung có thể nhìn thấy người đang trùm chăn nằm trên giường bị tiếng ngáy ồn ào bên ngoài làm cho không thể ngủ được.

Vũng máu ngưng tụ thành một con rắn nhỏ, linh hoạt bò dọc theo chân giường lên trên.

Người chơi nữ bỗng cảm thấy lạnh lẽo, nhìn ra cửa, cánh cửa gỗ rách nát, thủng một lỗ rất rộng, gió lạnh ào ào thổi vào. Cô ta quấn chặt chăn, bên tai vẫn là tiếng ngáy của đám súc sinh kia, không khỏi mắng: “Đám súc sinh nửa người nửa chim này, bao giờ ra được khỏi trò chơi nhất định phải rút hết lông bọn chúng.”

Lúc chiều các người chim chở người đều chơi mấy ám chiêu với những người chơi không phải mũ đỏ, nhưng trong tay Trình Lập Phong còn có dao, có thể uy hiếp được, người chim chỉ chọn bóp quả hồng mềm, vì thế người chơi nữ đành chịu xui xẻo, không có chuyện gì lớn, chỉ là lúc đi ngang qua một đàn chim, cố ý làm cho người chơi nữ bị dính chút phân chim, hoặc là bị mổ mấy cái.

Người chơi nữ trách người chim xong, chưa hết giận lại quay sang mắng Nguyên Tinh, “Tên nửa nam nửa nữ chết tiệt kia, tôi đã hạ mình cầu xin rồi mà còn không biết thức thời, loại người này tâm lý nhất định vặn vẹo, biến thái, không phải nữ mà lại cứ thích giả nữ, lại còn cái tên to con kia nữa, tung ta tung tăng, tên nhân yêu kia ngay cả khủng long cũng chơi được, mẹ, khẩu vị nặng vãi …”

Cô ta tự nói tự tưởng tượng ra mấy cảnh tượng, nở nụ cười.

Người chơi nữ nhan sắc bình thường, đẹp hơn người qua đường một chút thôi, trang điểm sửa soạn lên cũng được xem là thanh tú, bởi vì gầy, ngực cũng lớn, hơn nữa da còn trắng, mỗi lần vào trò chơi tuy không phải là người xuất chúng nhất, nhưng cuối cùng đều có thể tìm được một người đàn ông, trở thành đối tượng được chú ý, thuận tay bênh vực, giúp đỡ qua quận.

Một là thức thời, biết nói chuyện, hai là điểm giới hạn thấp, không ngại bán mình, ba là có tâm cơ, có thủ đoạn.

Từ thế giới cấp thấp, cấp trung cho đến thế giới cấp cao, thủ đoạn dẫm đàn ông đi lên của cô ta càng ngày càng tàn nhẫn. Trước đó lấy lòng, khom lưng cúi đầu, sau đó lại đâm sau lưng, kéo người làm bia đỡ, lừa gạt đạo cụ trong tay đám người chơi nam kia, những việc này đã xem như ngựa quen đường cũ rồi. Mãi cho đến khi vấp phải trắc trở ở thế giới này.

Trong trò chơi luôn là nam nhiều nữ ít, đã đi qua nhiều thế giới như vậy rồi, cô ta nhìn người rất chuẩn. Lần này vừa mới vào cô ta đã nhận ra họ Hà là một tên nguỵ quân tử, không khác gì cô ta cả, trên tay cũng dính không ít mạng người. Cô ta vốn muốn kết đội với cái tên dáng vẻ không tệ nhìn thật thà chất phác kia, nhưng kết quả hắn lại quá ngu xuẩn, mới ngày đầu tiên đã vào miệng hoa ăn thịt người rồi.

Cuối cùng có áo choàng và có bản đồ đều chia phe, mỗi người đều có đồng đội, cô ta chỉ có thể chọn Giang Tinh, tuy rằng người này độc miệng, tiểu nhân, nhưng vẫn dễ đối phó hơn tên nguỵ quân tử kia nhiều.

Người chơi nữ cực khổ làm tuỳ tùng đi theo Giang Tinh như thế, lại chỉ có thể nhận được chút xíu chỗ tốt, nhưng lại có người, xinh đẹp, chẳng làm gì cả cũng có đàn ông nghe lời, phục tùng.

Không sai, là Nguyên Tinh.

Người chơi nữ vừa vào đã thấy ghen ghét, nhưng mà cô ta lại nghĩ, những thế giới trước cũng không phải không có người chơi nữ xinh đẹp, kết quả thì sao? Còn không phải bị cô ta đạp dưới lòng bàn chân sao? Chơi trò chơi này phải có đầu óc, có thể làm cho đàn ông chỉ xoay quanh mình mới là bản lĩnh.

Giang Tinh tranh cãi với Nguyên Tinh, cô ta còn vui vẻ, nhưng kết quả lại nhìn đến thực lực của Nguyên Tinh, cảm giác ghen ghét lại tăng lên gấp bội, sau đó âm thầm chờ thấy họ Nguyên kia gặp xui xẻo. Vậy mà Nguyên Tinh lại cấu kết với con khủng long đẹp trai kia. Bởi vì chuyện này, người chơi nữ thật ra còn chạy đến trước mặt Trình Lập Phong châm ngòi ly gián nói thêm mấy lời.

Ban đầu cô ta tưởng Trình Lập Phong là bánh xe dự phòng, một tên thiểm cẩu của Nguyên Tinh.

Trình Lập Phong đương nhiên là chẳng thèm để ý đến cô ta.

Nguyên Tinh là nữ, cô ta vừa hâm mộ vừa ghen tị, lại còn hận, hâm mộ Nguyên Tinh xinh đẹp, ghen ghét đối phương đã xinh đẹp còn có thực lực mạnh mẽ, hận đương nhiên là vì ghen ghét mà ra. Sau đó khi biết Nguyên Tinh là đàn ông, cô ta cuối cùng mới tìm được đường để phát tiết.

Là cái tên này quá biến thái.

Chứ không phải thủ đoạn và mị lực của cô ta có vấn đề.

Bên ngoài quá ồn khiến người chơi nữ không thể ngủ được, dứt khoát nằm tưởng tượng, nghĩ đến cảnh mình đạp lên đầu Nguyên Tinh, đổi thành Nguyên Tinh quỳ dưới đất cầu xin cô ta …

Không hề nhận ra được một cái dấu vết màu đỏ bò dọc theo chân cô ta, chui qua khe hở len lỏi vào ổ chăn.

“Phụt.”

Người chơi nữ tự tưởng tượng, cười ra tiếng, nhưng lại chỉ cảm thấy càng ngày càng lạnh, ổ chăn không có chút hơi ấm này, cô ta lại quấn chặt chăn hơn nữa.

“Lạnh quá đi mất, cái chỗ mẹ gì thế này?” Người chơi nữ lẩm bẩm. Nhưng dù có quấn chặt cỡ nào cũng không có tác dụng gì, vẫn lạnh, lại còn càng lúc càng lạnh hơn, luồng gió lạnh đó giống như trơn trượt dán lên chân cô ta, người chơi nữ cảm thấy không ổn lắm, theo bản năng nhấc chăn trùm lên đầu, vừa lúc đối diện với một khuôn mặt bị lột da, máu chảy đầm đìa.

Quỷ!!!!

Nhưng cô ta lại không thể phát ra một tiếng động nào, người chơi nữ cứng đờ tại chỗ, không thể nhúc nhích được, nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo, lập tức nhìn thấy cái người máu me nhầy nhụa kia nhe hàm răng trắng cười với cô ta một cái, một gương mặt máu thịt mơ hồ chậm rãi rướn đến.

Cô ta nhận ra được đó là Giang Tinh, dù cho không có da, nhưng cô ta cũng có thể nhận ra được.

Cái thân người đầy máu kia rướn lên, dán lên mặt người chơi nữ, vết máu tí tách rơi lên mặt người chơi nữ, thậm chí còn rơi vào miệng cô ta.

Tanh hôi ghê tởm.

Ánh mắt người chơi nữ mê mang nhìn thẳng, suy nghĩ đi vào trong rừng rậm, sương trắng mênh mang rừng rậm, cây cối rất cao, cô ta biến thành Cô bé quàng khăn đỏ, xách một cái rổ trên tay, nhảy nhót đi vào phía sâu trong rừng rậm, sau lưng có tiếng dặn dò của mẹ.

‘Khăn đỏ, nhớ mang bánh kem và rượu cho bà ngoại, trên đường không được la cà, cũng đừng làm rơi vỡ bình rượu, cẩn thận sói xám, trước khi trời tối phải đến được nhà bà ngoại đấy.’

Người chơi nữ muốn kêu cứu, muốn nói cô ta không phải mũ đỏ! Cô ta không phải mũ đỏ!

Nhưng lại vô ích, cả khu rừng rậm chỉ có một mình cô ta.

Cây cối cao lớn xung quanh, hoa ăn thịt người ven đường há miệng để lộ hàm răng cưa sắc bén.

Giống như muốn cắn rớt đầu cô ta vậy.

Dọc theo những lùm cây cao hơn thân người, cô ta càng đi càng sâu, dường như có bóng đen thoáng ẩn thoáng hiện trong lùm cây.

Sương mù càng ngày càng dày đặc, người chơi nữ xách cái rổ càng lúc càng sợ hãi, cô ta có một cảm giác, nếu cứ tiếp tục đi nữa thì cái chết sẽ ập đến. Cô ta biết việc gõ cánh cửa nhà bà ngoại của Khăn đỏ ở sâu trong rừng rậm sẽ có kết cục thế nào, cô ta muốn chạy trốn, muốn kêu cứu, hoặc là xem thử có thợ săn hay không, nhưng không được, đôi chân vẫn nhảy nhót, cô ta vẫn vui vẻ bước đi, bởi vì sắp đến nhà bà ngoại rồi.

Cái chết có lẽ không phải là đáng sợ nhất, mà là biết được cái chết sắp sửa ập đến nhưng lại không thể làm được gì, thậm chí còn từng bước đẩy bản thân mình đến gần với cái chết.

‘Cộc cộc cộc’.

Người chơi nữ gõ vang cánh cửa.

‘Ai đó?’

Cô ta nghe thấy giọng của mình thật non nớt, giống như trẻ con, nhưng lại mang theo vẻ sợ hãi nồng đậm, ‘Con đây ạ, bà ngoại, con là Khăn đỏ đây, con đến thăm bà.’

Cửa gỗ mở ra.

Dưới ánh sáng tối tăm của rừng rậm, một cái đầu sói vô cùng lớn thò ra cửa, mở cái miệng như chậu máu, hàm răng sắc bén, nước miếng tanh hôi chảy ròng ròng, cẩn thận ngừi còn có mùi máu tươi, con sói này mới vừa ăn bà ngoại.

Bây giờ con quái vật khổng lồ này đối diện với bóng dáng thấp bé của người chơi nữ, cúi đầu, ‘rắc’.

Máu tươi văng khắp nơi.

……

Phòng im ắng, vết máu dọc theo giường uốn lượn bò hạ, như là ăn no nê thoả mãn quá, chậm rì rì bò lên trên cửa sổ luồn qua khe cửa trốn đi.

Hai cái áo choàng khác lần lượt biến thành vết máu chảy vào nhà.

Nguyên Haruhi là một con quỷ, thứ kia mới vừa vào đã bị nhận ra. Nhóc không thể sử dụng ảo cảnh với súc sinh chưa mở linh trí, nhưng cái con tối nay thì không phải thế, dù cho nó đã bị lột da, thành một vũng máu loãng thì Nguyên Haruhi vẫn nhận ra nó là một người chơi nam có mũ đỏ.

Áo choàng đỏ còn chưa kịp bò lên giường chui vào chăn để tạo ra cảnh trong mơ đã bị một cái ảo cảnh vây lại tại chỗ rồi.

?

Căn nhà ở giữa lại không tàn nhẫn như thế, vẫn rất khách sáo.

Trần Thải Tinh dựa vào Nguyên Cửu Vạn, rất nhanh đã ngủ, cũng không biết có chuyện gì xảy ra, dường như mơ hồ nghe được tiếng Đản Đản ở dưới giường vỗ móng, nghĩ thầm có lẽ là con trai ngứa móng thôi, sau đó lại nghe thấy một tiếng hét thảm, tiếng kêu thảm thiết này rất quen thuộc, hình như là một trong đám người chơi, cậu còn chưa kịp mở mắt ra thì Nguyên Cửu Vạn đã hôn lên mặt cậu, nói: “Không sao, ngủ đi.”

Trong cơn mơ màng, Trần Thải Tinh nghe đến tiếng của Hà Chính Lâm, nhưng nụ hôn của Nguyên Cửu Vạn giống như thuốc ngủ vậy, không tỉnh được.

Sáng hôm sau vừa tỉnh lại, Trần Thải Tinh đã nhớ đến chuyện buổi tối, cúi đầu nhìn dưới giường.

Hắc Đản mất tiêu rồi, Trần Thải Tinh bị doạ nhảy dựng, sau đó lại nhìn thấy Nguyên Cửu Vạn xách Hắc Đản đẩy cửa đi vào.

“Dậy rồi à? Thằng nhóc này một hai đòi anh tắm cho nó, anh lôi nó ra bờ sông mới vừa tắm xong.”

Trên người Hắc Đản còn vương giọt nước, vừa thấy ba mình đã dậy thì vẫy cánh phành phạch, bay thấp cũng phải bảy vặn tám gánh rơi vào lòng Trần Thải Tinh, nặng như cái quả cân vậy.

“Gào gào ~” Hắc Đản mở mắt to lấp lánh sáng, giọng nói cũng uy vũ hơn rồi.

Trần Thải Tinh nghe hiểu, “Đản Đản giỏi quá, biết bay còn biết nói nữa.”

Mới sinh mấy ngày đã biết bay, tuy là giống như người uống rượu lái xe, nhưng đã là rất giỏi rồi, Trần Thải Tinh hôn con trai một cái, ngẩng đầu nhìn Nguyên Cửu Vạn, nói: “Hôn chào buổi sáng.”

Hai người hôn một cái.

“Tối hôm qua có chuyện gì đấy?”

Nguyên Cửu Vạn: … Tinh càng ngày càng giỏi dùng mỹ nhân kế, nhưng mà cũng không có gì không thể nói được.

“Có mũ đỏ đến, không cẩn thận đụng trúng Hắc Đản, bị Hắc Đản vỗ cho một cái.” Cả người bị bắn dính đầy máu, cho nên trời còn chưa sáng đã đòi đi tắm. Nguyên Cửu Vạn muốn đạp Hắc Đản một cái lắm nhưng vẫn phải nhịn xuống, xách cái cục xanh xanh này ra bờ sông.

Tắm xong rồi học bay, vừa về đã khoe khoang.

Nguyên Cửu Vạn xách một chân Hắc Đản lên, nói: “Con xem, người con ướt nhẹp này, để cha giũ sạch cho con.”

Hắc Đản mềm mại làm nũng với Trần Thải Tinh.

Trần Thải Tinh đập tay Nguyên Cửu Vạn một cái, ôm Hắc Đản vuốt lông, ờ, Hắc Đản không có lông, chỉ có lớp vảy trơn bóng xinh đẹp.

Nhưng xúc cảm vẫn rất tốt.

Sau đó cậu lại nghĩ đến chuyện hôm qua, người chơi có áo choàng đỏ bây giờ đã hoàn toàn biến thành áo choàng rồi sao? Hợp lại thành một ấy?

Không bao lâu sau, Trình Lập Phong và Haruhi đến, trao đổi chuyện xảy ra vào tối hôm qua.

“Nếu chúng ta là thợ săn thì hôm nay phải đi tìm manh mối cứu người à?”

“Không cứu, phiền phức.” Trần Thải Tinh quyết đoán. Ai nói thợ săn nhất định phải có lòng tốt cứu người? Thợ săn chỉ phụ trách săn thú, giết hết ‘sói’ trong thôn là được rồi.

Không bao lâu sau có người chim đến đưa cơm.

Mọi người nhìn ‘bò bít tết’ chảy máu đầm đìa trên cái khay gỗ, chiên sơ hai mặt, còn đang chảy máu, bên cạnh có một chén canh thịt lớn, dưới đáy màu đỏ nhạt, bên trong có mấy viên màu trắng, bị nấu nên xuất hiện một chỗ màu đen làm người ta liên tưởng đến tròng mắt, dù sao cũng thấy ghê tởm muốn chết.

Hắc Đản che mũi chê thối.

Người chim khó chịu nhìn Hắc Đản, không nói gì rồi rời đi.

Cửa vừa đóng.

“Mấy thứ này …” Trình Lập Phong không nói thẳng nhưng đã tỏ ý rõ ràng.

Là người, có thể là người chơi. “Có một dị bản, sói xám làm thịt bà ngoại Khăn đỏ thành ‘bò bít tết’, dụ Khăn đỏ ăn. Bây giờ đổi thành thợ săn ăn thịt Khăn đỏ.” Trần Thải Tinh nghĩ đến tiếng hô của Hà Chính Lâm, cậu nhìn sang Đản Đản.

Đản Đản theo bản năng rụt móng, biểu cảm ấm ức.

Người ta đang ngủ ngon, ai mà biết sẽ có thứ đó xuất hiện đâu, còn bò dưới chân của nó nữa? Mới vừa vỗ có một cái, ai biết …

Trần Thải Tinh cũng không nói nhiều, không trách con trai, muốn trách thì trách tên mũ đỏ muốn hại cậu!

Con trai chỉ đang vì dân trừ hại!

“Phải rồi, người chơi nữ kia đâu?”

Bây giờ đã không còn sớm nữa mà người chơi nữ kia lại không có động tĩnh gì, tám chín phần là dữ nhiều lành ít rồi, dù sao mọi người cũng sẽ không ăn bữa sáng này, dứt khoát đến nhà gỗ của cô ta. Cửa gỗ đóng chặt, Trình Lập Phong mở cửa sổ nhìn vào, nói: “Ở trên giường, hình như còn ngủ.”

Yên tâm ngủ lâu vậy hả? Không ai tin cả. Hơn nữa lão Trình chỉ nói là ‘hình như’.

Gõ cửa mấy cái, không có ai đáp lại.

Trình Lập Phong lấy dao nhỏ ra nhét vào kẹt cửa xoay một cái, cửa mở. Mọi người đi vào, bên trong không có mùi gì kì lạ, người chơi nữ kia nằm trên giường, nhắm mắt lại, khoé miệng còn hơi cong lên, giống như là đang mơ thấy một chuyện gì đó rất vui vẻ, nhưng động tĩnh của bọn họ lớn như thế mà cô ta còn có thể tiếp tục ngủ, rõ ràng là có vấn đề.

“Chủ nhân, hình như cô ta đang ngủ, trên người có âm khí, nhưng lại không có hồn.” Nguyên Haruhi cũng rất nghi hoặc.

Trần Thải Tinh đưa tay xốc chăn lên, vừa mới động vào một góc thì người chơi nữ đang nhắm mắt nằm trên giường đột nhiên mở to mắt, trong mắt đều là sợ hãi, giống như trước khi chết đã hò hét kêu cứu, cùng lúc đó, đầu của người chơi nữ phồng lên, lăn từ trên giường xuống đất, thi thể bị cắt rời nhưng kì lạ là lại không có nửa giọt máu.

Đầu rơi xuống đất, trừng mắt nhìn lên trần nhà, nếu nhìn kỹ lại còn có thể nhìn thấy ảnh ngược trước khi tử vong từ trong con ngươi.

Một cái đầu sói thật lớn và hàm răng sắc bén.

“Đi thôi.” Người đã chết rồi, Trần Thải Tinh nói.

Bọn họ đi ra ngoài dạo một vòng trong làng Mộc, nơi này không lớn, đa số là người chim đã thành niên, rất ít thấy người già. Nhân số cũng không nhiều lắm, khoảng hơn hai mươi người, nhưng mà thân cao 2 mét đã bị xem là lùn, hầu như đều cao khoảng 3 mét, nhìn rất mạnh mẽ. Mãi cho đến một nơi, nơi đó gần như không có ai, là một nhà gỗ nhỏ nằm trong đình viện, mấy người Trần Thải Tinh gặp được ba người mũ đỏ, miệng lẩm bẩm chào buổi sáng với thầy Phù thủy.

Chỉ còn ba người.

Cửa gỗ ‘kẹt’ một cái mở ra, Phù thủy Mộc bước ra, trên mặt treo một nụ cười từ ái, lần lượt vỗ đầu các mũ đỏ trước mặt.

“Xin chào.”

Ánh mắt xuyên qua các mũ đỏ nhìn thấy mấy người Trần Thải Tinh.

Vẫn là vẻ tươi cười hiền từ, khách sáo như cũ, “Chư vị khách quý có chuyện gì sao?”

“Tôi định hỏi xem hiến tế là gì? Hiến tế cái gì?” Trần Thải Tinh mở miệng.

Phù thủy Mộc ngẩng đầu nhìn trời, giọng điệu nhàn nhạt nói: “Đương nhiên là bái tế Quả Sinh Mệnh, các mũ đỏ đã mạo hiểm hái Quả Sinh Mệnh về, thì chúng ta phải cảm ơn các vị thần chúc phúc, phù hộ Làng Mộc của chúng ta có một năm sung túc, giàu có, không gặp tai ương.”

Các mũ đỏ kích động cảm ơn, hận không thể quỳ bái Phù thủy Mộc.

“Chúng tôi cũng phải tham gia sao?” Trần Thải Tinh cười tủm tỉm, khiêu khích nói: “Chúng tôi không phải là mũ đỏ, cũng không mang Quả Sinh Mệnh về.”

Nụ cười trên mặt Phù thủy Mộc phai nhạt vài phần, nói: “Tất cả chỉ có thể nghe chỉ thị của thần linh.”

Không nói được hay không, tự tin rằng bọn họ không thể sống qua được hiến tế?

Nghe ra được ẩn ý trong lời nói, Trần Thải Tinh cười hỏi: “Người tới là khách, chắc Phù thủy Mộc sẽ không ngại cho chúng tôi tham quan chỗ ở của ngài chứ? Tôi rất tò mò.”

“Ta thích yên tĩnh, không muốn bị quấy rầy cho nên không thể mời các vị vào nhà, các vị vẫn nên đi nghỉ ngơi đi.” Phù thủy Mộc nói xong thì xoay người vào, đóng cửa lại.

Trần Thải Tinh bị người ta đóng cửa trước mặt cũng không tức giận, mà ba vị mũ đỏ kia lại hung tợn trừng cậu.

Giang Tinh và hai người chơi nam. Không có Hà Chính Lâm.

“Sao Phù thủy Mộc lại quay vào? Vì chê các người không đủ thành tâm, phải quỳ xuống dập đầu mới được.” Trần Thải Tinh thuận miệng nói bậy, nói xong cũng chẳng muốn nói thêm gì với ba kẻ đã chết kia, quay đầu đi, vừa đi vừa nói với lão Trình: “Lão già kia không cho chúng ta đi vào, hoặc là bên trong có giấu gì đó, hoặc là có thiết lập mê trận.”

“Cả hai đều có thể, thời gian của chúng ta không nhiều lắm.” Trình Lập Phong nói.

Chuyện hiến tế bỏ qua một bên đi. Lão Trình cũng nghe ra lời Phù thủy Mộc mới nói, các thợ săn không cần phải tham gia hiến tế.

Bởi vì không có mạng để tham gia.

“Thợ săn sẽ bắn chết sói, vậy thì súng là gì đây?” Ánh mắt Trần Thải Tinh nhìn về phía Nguyên Cửu Vạn.

Nguyên Cửu Vạn: …

Đừng nhìn anh, không có kết quả đâu, thật, không nói được.

Thật ra cũng không nghĩ đến việc sẽ dụ được hắn nói ra cái này, trong trò chơi cậu đã như mở hack rồi, Trần Thải Tinh sẽ không dụ dỗ nữa, mà là nói: “Haruhi, em tìm cơ hội vào xem thử, mở thần thức.” Cậu cũng có thể nhìn thấy được thông qua mắt của Haruhi, cuối cùng dặn dò, “Chỉ xem tình hình thôi, có nguy hiểm thì lập tức chạy ra.”

“Vâng.” Nguyên Haruhi rất vui vẻ, cuối cùng cũng có chỗ dùng đến nhóc.

Mấy người về đến nhà gỗ nhỏ, những thứ trên bàn cơm vẫn còn, canh đóng mỡ vàng, con ngươi và tròng mắt đen đọng lại trên mặt nước, lạnh rồi sẽ không che giấu bản chất nữa.

Nguyên Haruhi rất nhanh đã bay vào nhà gỗ của Phù thủy Mộc.

Ba tên mũ đỏ bên ngoài đúng thật là quỳ xuống dập đầu. Nguyên Haruhi chui vào qua kẹt cửa, căn nhà hình tròn, đen như mực, rất lớn, trên vách tường treo một bộ xương khô, khung xương, tất cả đều là xương người, mỗi một bộ xương khô khoác một cái áo choàng đỏ, treo cách đều nhau, ít nhất có hơn mười bộ, lực lượng của các áo choàng tề tụ lại, mà tên Phù thủy Mộc kia lại ngồi trên đệm ở chính giữa.

“Có thứ gì đó đến.”

Phù thủy Mộc mở bừng mắt, con ngươi xanh biếc, chính giữa là màu vàng, giống như một con sói đói. Nguyên Haruhi rõ ràng là đang ở hình thái quỷ, nhưng Phù thủy Mộc chỉ cần liếc mắt một cái đã xác định vị trí, vừa mới nói xong, áo choàng trên vách tường bắt đầu lay động, xương khô bị đè bên dưới áo choàng bắt đầu nhảy lên, cặp mắt tối om lộ ra quang mang, đồng loạt tụ lại một chỗ.

Trần Thải Tinh nhận thấy được nguy hiểm, lập tức dùng kỹ năng triệu hồi.

Dưới bất kì tình huống nào, chỉ cần chủ nhân triệu hồi thì thức thần sẽ lập tức truyền tống đến.

Áo choàng đồng loạt bay đến, còn chưa kịp thi triển thì Nguyên Haruhi đã biến mất.

“Mấy thứ đáng chết khốn kiếp đó.”

Trên gương mặt của Phù thủy Mộc hiền từ hoà ái lộ ra vẻ hung ác, vung tay lên, mở cửa nhìn ba người ở ngoài, gương mặt một lần nữa nở nụ cười hiền từ, “Ta có một chuyện cần các ngươi làm giúp …”



“Chủ nhân, em không thấy được thứ gì hữu dụng cả, trận pháp ở đó rất mạnh.” Nguyên Haruhi cúi đầu nói: “Em có thể thử mấy cái áo choàng đó, sẽ không nguy hiểm đâu.”

“Không đáng.” Trần Thải Tinh vừa nhìn Haruhi đã biết đối phương đang nghĩ gì, còn không phải là muốn liều mạng ngươi chết ta sống, không tin không chơi chết lão già kia sao? Nhưng mà thật sự là không có lời đâu, “Em là thức thần của tôi, hắn thì đáng bao nhiêu chứ? Em không thể so sánh mình với hắn được, sẽ làm giảm giá trị của em đấy.”

Nguyên Haruhi cảm động, trong mắt mang theo hơi nước nhàn nhạt.

Trần Thải Tinh không thích lừa gạt tình cảm, nói chính sự: “Mà, cũng không phải là chưa phát hiện được gì, tôi cảm thấy mình đã tìm được rồi.”

“Mấy bộ xương khô dưới áo choàng đó?” Trình Lập Phong cũng đoán được.

Mũ đỏ trước khi tham gia hiến tế sẽ hợp làm một với áo choàng, mà trên vách tường của Phù thủy Mộc lại tách riêng ra, áo choàng đỏ như máu đè lên xương khô, mà đám xương khô đó lúc còn sống đều là người chơi, một khi tách khỏi áo choàng, xương khô nhất định sẽ hận không thể lột da lão già đó cho xem.

“Trò chơi này ngay từ đầu đã không cần thợ săn cứu mũ đỏ.” Trần Thải Tinh tổng kết lại.

Thợ săn không thể tham gia hiến tế, mà muốn cứu vớt người chơi mũ đỏ tách ra khỏi áo choàng chỉ có thể làm sau hiến tế, nhưng sau buổi hiến tế người chơi sẽ lập tức trở thành một bộ xương khô. Tử cục.

“Lần đầu tôi thấy một tử cục như thế đấy.” Trình Lập Phong nói.

Dù có là thế giới cấp cao, cơ hội sống rất nhỏ, trước bọn họ hẳn là cũng có người chơi trở thành thợ săn, nhưng lại sẽ căn cứ theo manh mối muốn cứu vớt mũ đỏ, kết quả thì sao? Chờ đến khi hiến tế, chia cũng chia được, mà thứ chờ ở cuối cùng chỉ có thể là cái chết.

Trần Thải Tinh nhìn Nguyên Cửu Vạn, vừa đến lúc tiết lộ thì giả chết, đang ra vẻ phụ từ tử hiếu yêu thương Đản Đản, nhưng Đản Đản lại không thích bị lão cha xoa đầu, vẫy chân cầu cứu, nhưng lại bị Nguyên Cửu Vạn kéo trở về.

“Thật ra trò chơi tạo độ khó rất cao cho người chơi, nói là không thể giết người chơi khác, nhưng một trăm đồng vàng trong mắt người chơi ở thế giới cao cấp không là gì cả. Đám người chơi đó sẽ không xem mạng người ra gì, khiêu chiến quy tắc và giới hạn của trò chơi, hoặc là cố tình tìm lỗ hổng, dù sao chỉ cần không chính tay giết người chơi khác là được, chẳng có xử phạt gì cả, nhưng trò chơi đều ghim kỹ. Thế giới này là báo ứng.”

Có người chơi muốn kiếm lời từ trò chơi? Nguyên Cửu Vạn giàu nứt đố đổ vách ngay cả một trăm đồng vàng cũng không định cho rác rưởi.

“Vậy cậu…” Trình Lập Phong nhìn Trần Thải Tinh rồi lại nhìn Nguyên Cửu Vạn, cảm thấy nói lời này có lẽ sẽ chia rẽ tình cảm của hai người, nhưng hắn lại không có ý này, mà tại sao Nguyên Cửu Vạn lại cho Trần Thải Tinh vào thế giới này?

Nguyên Cửu Vạn xách chân con trai, vội vàng nói: “Bảo bối à, anh không biết.”

“Đúng vậy, anh ấy lười quản.”

Ngoại trừ ra quảng trường khắc bức tượng hoa hoè loè loẹt kia thì bình thường Nguyên Cửu Vạn đúng thật là rảnh rỗi không để tâm đến bất cứ chuyện gì khác. Trò chơi không bị sập có thể là vì vận khí của Nguyên Cửu Vạn rất tốt.

Trần Thải Tinh nghĩ thế.

Nguyên Cửu Vạn liếc mắt một cái là nhìn ra được, kịp thời vãn hồi lại tôn nghiêm, nói: “Vì anh mạnh.”

“Vậy thì phải vỗ tay cho anh hả? Còn nữa, buông tay ra, chân của Đản Đản sắp rụng rồi kìa.” Ánh mắt Trần Thải Tinh lộ vẻ lạnh lẽo.

Hắc Đản kêu ‘ngao ngao’, Nguyên Cửu Vạn thả lỏng tay, nghĩ thầm Hắc Đản quá yếu ớt, tay lại xoa chân Hắc Đản, nói: “Anh xoa cho nó, không rụng đâu, tốt xấu gì cũng là Dạ Long.”

Chưa từng nghe nói bị nắm rụng chân.

Trần Thải Tinh lười nói, tìm được súng săn rồi, nhưng mà lấy như nào mới được?

“Chủ nhân, em có thể …”

“Không được.” Trần Thải Tinh chặn lại quyết tâm muốn đánh một trận liều chết của Haruhi, nở một nụ cười xinh đẹp, lấy một cái con dấu trong túi tiền ra, nói: “Để cho mũ đỏ tự mang đến cửa đi.”

Lão già kia không thể dùng được, không những không thể đánh dấu, mà chỉ cần kéo áo choàng, mấy bộ xương khô không ở trong tay thợ săn thì uy lực sẽ không lớn, lão ta còn chưa kịp đi ra thì đám người chim đã phát hiện rồi. Nhưng đám mũ đỏ mới thì không giống vậy, bọn họ nhận được sự tín nhiệm của lão già kia và đám người chim, giấu hai ba bộ xương dưới áo choàng cũng không thành vấn đề, còn có thể ngăn chặn lệ khí muốn trả thù của đám xương khô.

Dù có đi trộm, áo choàng và áo choàng là đồng loại, cũng sẽ không lập tức cáo trạng với lão già kia.

Đúng là ngốc phát mừng!

“Chủ nhân, em có thể đi đóng dấu.” Nguyên Haruhi lại lần nữa xin ra trận.

Trần Thải Tinh còn do dự, cửa gỗ bị gõ vang, ngoài cửa vang lên giọng cửa Giang Tinh: “Có người ở trong đó không?”

“Lần đầu tiên thấy có kẻ tự vác xác đến cửa tìm chết.” Trần Thải Tinh nở nụ cười, thù mới hận cũ, quyết đoán vui vẻ nói: “Không cần đâu, tôi tự đóng dấu được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play