Xem xong thông tin về vụ rối loạn trong Hoàng Triều, Khải Minh giao cho Dương Như Ý lo chỗ ở cho họ, còn mình thì về phòng đánh một giấc cho tới sáng.
Sáng hôm sau Khải Minh thức dậy sớm, hắn đến trước mũi thuyền suy tư về việc gì đó, có lẽ rằng hắn đang nhớ nhà, nhớ gia đình cha mẹ, hắn nhớ về những ngày khổ cực, chật vật kiếm từng đồng tiền ở những nơi phồn hoa, đô thị, về những người từng khinh thường hắn, bôi nhọ chê bai hắn, vì lí do hắn chỉ có một thân phận thấp hèn ở cái xã hội đầy bon chen, luôn sống vì vật chất và đồng tiền này.
Hắn nhớ lại về cô bạn gái đầu tiên của mình, hắn và cô ấy yêu nhau gần 6 năm, hắn rất yêu cô ấy, yêu bằng một trái tim chân thành không thể tả được, nhưng hắn lại mắc một sai lầm mà từ đó hắn vĩnh viễn mất cô ấy.
Chuyện là lúc trước hắn có yêu một cô gái học cùng trường, đến năm hắn 19 tuổi, hắn thấy ở quê làm việc cực nhọc mà tiền kiếm được thì chả bao nhiêu, cho đến khi một số bạn cũ của hắn từ thành phố về khoe rằng, nơi đô thị phồn hoa rất dễ dàng kiếm tiền, thế là hắn quyết lên thành phố lập nghiệp dù được cha mẹ hắn khuyên rằng, "Chốn thành đô phức tạp lắm con trai à!" nhưng hắn lại không nghe mà nhất quyết đi, hắn muốn đổi đời, hắn dẫn theo cô ấy, vì không muốn rời xa cô ấy, nhưng hắn lại sai lầm, nơi thành đô quả thật rất phức tạp, muốn kiếm ra đồng tiền ở đây thì phải có thế lực, hoặc là tiền và sự thông minh gian xảo, còn nếu không có gì thì phải trả bằng máu, mồ hôi và nước mắt.
Sai lầm lớn nhất trong đời mà hắn luôn hối hận đó chính là dẫn theo nàng, nàng từ một cô gái dễ thương, lanh lợi, ngây thơ.
Nhưng từ khi lên được chốn thành thị này, cô ấy đã thay đổi hoàn toàn, nàng chuyển sang ăn diện, chơi bời,..... nhiều lần hắn khuyên mà nàng không nghe, cho đến một hôm, nàng bỏ hắn đi theo một đại gia nào đó mà gấp đôi tuổi của nàng.
Từ đó hắn hối hận, nếu hắn không dẫn nàng lên đây thì đâu mất nàng, nếu hắn không dẫn nàng lên đây thì hắn và nàng đã có một gia đình hạnh phúc rồi.
Hắn trầm tư suy nghĩ về cuộc đời kiếp trước, lúc này hắn có cảm giác nhớ nhà, nhớ cha mẹ, nhớ em trai của mình, hắn thật sự muốn trở về.
"Hệ Thống, hiện giờ ta có thể trở về Trái Đất không?" hắn hỏi Hệ Thống, Hy vọng tìm được một con đường trở về.
< Có thể, nhưng,...> Hệ Thống ấp úng làm Khải Minh nóng lòng hỏi.
"Nhưng gì, chỉ cần trở về được nhà, gì ta cũng có thể làm."
< Hệ Thống khuyên ký chủ hãy quên đi kiếp trước, sống một cuộc sống mới ở đây đi.
Lí do là vì thời kì 10 ngàn năm trước xảy ra một cuộc Đại chiến, gây ảnh hưởng đến pháp tắc vũ trụ, từ đó chương trình xuyên Ngân Hà đã bị khóa, vì thế Thần hay Tiên hiện tại chỉ có thể đi xuyên không gian trong khu vực Hệ Ngân Hà đó thôi, không thể xé rách không gian đến Ngân Hà khác được, muốn đi tới Ngân Hà khác thì phải sử dụng tốc độ thường, đó chính là tốc độ ánh sáng đấy ký chủ.
Mà tinh cầu này cách Trái Đất 156 dãi Ngân Hà, khoảng 1 tỷ tỷ tỷ tỷ,..... năm ánh sáng, ký chủ có thể sử dụng phi thuyền bay với tốc độ gấp đôi tốc độ ánh sáng, hoặc tốc độ của một vị Thần Cảnh, thì cũng phải mất thời gian khá lâu, đến được Trái Đất thì nó đã là một Hành Tinh chết rồi.>
Hệ Thống giải thích làm Khải Minh bỏ đi hy vọng về Trái Đất, hắn cười khổ.
"Thôi thì đã vậy, cứ thuận theo Vũ Trụ đi, ta ở đây cũng được."
Hắn ngồi suy tư trên mũi Thuyền mà không hề phát hiện rằng Thuỳ Dương đã nhìn hắn được một lúc lâu rồi, hắn choàng tỉnh phát hiện ra nàng liền nở một nụ cười mỉm nhìn Thuỳ Dương.
Thuỳ Dương thấy hắn phát hiện ra mình, khuôn mặt liền ửng đỏ, rồi nàng vội vàng hỏi hắn.
"Ta nghe ngươi muốn đến Đế Đô, vậy ngươi đến đó làm gì?"
"Ta đến cầu hôn!" Khải Minh thản nhiên nói.
"Cầu hôn, là nhà nào vậy?" lúc đầu nàng còn kinh ngạc, nhưng lại chuyển sang tò mò.
"Là nàng, nhưng ta nghe nói rằng nàng sắp gả cho Trần gia rồi mà." Thuỳ Dương thấy lạ, dùng ánh mắt soi mói nhìn Khải Minh, chả nhẽ hắn lừa ta.
"Ta mặc kệ, nàng là của ta!" Khải Minh cười khổ, không cứu nàng, còn phải lấy nàng nữa, trừng phạt của Hệ Thống không nhỏ à.
"Thôi được rồi, đến Đế Đô ngươi nhớ đến Hoàng Thành đấy nhé, ta, ta,... ta là Tam Công Chúa đấy." Nàng tỏ vẻ ấp úng.
"Ta biết rồi!" Khải Minh trả lời lạnh nhạt.
"Hứ!" Nàng hậm hực giận dỗi bỏ vào trong, khiến Khải Minh một mặt mộng bức, hắn nghĩ hắn đã làm gì mà để nàng giận, thật ra Thuỳ Dương cứ tưởng Khải Minh bất ngờ hay gì đó, không ngờ hắn đã biết từ lâu mà không nói.
Khải Minh lắc đầu rồi tiến vào không gian Hệ Thống, tại đây hắn đi đến chỗ linh hồn và cơ thể của Như Ý lúc trước, hắn say mê nhìn linh hồn của nàng đang ngủ, chợt hắn giật mình, tại sao hắn lại say mê lo lắng với nàng thế chứ, chả nhẽ hắn đã yêu nàng rồi.
Qua một lúc suy nghĩ, hắn cũng xác nhận rằng hắn đã yêu nàng, hắn nhất định phải cứu sống nàng bất kể kẻ nào ngăn cản.
"Hệ Thống, những dược liệu còn lại để luyện chế Hồi Sinh Đan ở đâu, có thể cho ta biết được không?"Hắn buồn bã hỏi Hệ Thống.
< Đinh, Hồi Sinh Đan có tất cả 12 loại linh dược dùng để luyện chế ra nó gồm.
Kim Nhất Lan Thảo -> Thảo Nguyên La Mã.
Mộc Hoàn Thảo -> đã có.
Thuỷ Long Thảo -> Đông Hải Sâm Lâm.
Hoả Viêm Thảo -> đã có.
Thổ Hoàng Tinh Thảo -> Hoàng Thất Nam Việt Quốc.
Phong Thạch Lam Thảo -> Nam Việt Tông.
Băng Liên Tuyết Thảo -> đã có.
Quang Kim Ngân Thảo -> Hoa Trung Đế Quốc.
Ám Tinh Thảo -> Ma Linh Tông.
Lôi Không Thảo -> Hà Nam Tông.
Sinh Mệnh Hoàn Linh Thảo -> Nam Việt Tông.
Không Gian Chiến Thảo -> Không xác định được vị trí.>
Khải Minh thắc mắc, tại sao linh dược cuối cùng lại không xác định được vị trí chứ, sau đó Khải Minh tâm trạng trở thành lo lắng, muốn thu hoạch đầy đủ tất cả 12 loại linh dược này cần một thời gian rất dài.
Khải Minh thề với lòng mình, dù có 10 năm, 100 năm, 1000 năm,.... cho dù thời gian lâu đến bao nhiêu, nhưng chỉ cần hắn còn một hơi thở, hắn nhất định phải cứu sống nàng.
Qua thêm hơn một ngày, cuối cùng bọn người Khải Minh cũng đã thấy được Đế Đô, Khải Minh dừng Thiên Hải ở một khu vực không xa lắm, rồi đám người tiếp tục cuốc bộ về Nam Việt Thành.
Nam Việt Thành, là thành trì lớn nhất Nam Việt Quốc, có tuổi đời trên 2000 năm, được Hoàng Đế Lê gia đời đầu tiên xưng làm Đế Đô và đến nay đã gần 500 năm.
Dân số của Nam Việt Thành ước chừng khoảng 3 tỷ người,đây cũng là thành trì có dân số lớn nhất Nam Việt Quốc.
Từ phía ngoài cổng thành, Khải Minh nhìn thấy một hàng dài người, xe ngựa, đang được chờ để vào thành, sự nhộn nhịp, đông đúc khác hẳn ở Thanh Dương Thành.
Khải Minh cùng đám người chờ đợi khoảng hai canh giờ mới được vào thành, lần này Dương Như Ý cũng đi theo, ở Đế Đô chuyện mang theo một Thú Nhân Tộc là chuyện bình thường.
Trên đường đi, Khải Minh cảm nhận sự phồn hoa, nhộn nhịp nơi đây rất giống với đô thị thời hiện đại mang phong cách cổ trang.
Đi được một lúc, Khải Minh cùng với đám người Thuỳ Dương li khai, Khải Minh đi về phía Tây thành, còn ba người kia thì hướng phía trung tâm thành, nơi ngự trị của Hoàng Triều Lê gia.
Đi không bao lâu, Khải Minh cùng Zed, Tiểu Phong và Dương Như Ý cũng đến được Liễu gia, Khải Minh bước vào trong thì có hai tên lính gác ngăn lại.
"Ngươi là ai, đến Liễu gia ta có việc gì?"
"Ta" Khải Minh định nói gì đó,thì bất chợt ngừng lại suy nghĩ. "Ủa mà ta tìm lí do gì để đến đây nhỉ, ta có quen ai ở Liễu gia đâu trời!"
Thật sự Khải Minh chả quen biết một ai, hắn đến đây vì nhiệm vụ, thậm chí hắn còn không biết tiểu thư Liễu gia là mập hay ốm, xấu hay đẹp nữa là, nhưng vì nhiệm vụ, vì tương lai hậu cung sau này, nhiệm vụ này nhất định phải làm.
Sau một lúc suy nghĩ, hắn chợt nhớ đến Liễu gia là gia tộc chuyên về Đan Dược, mà hiện tại thì đang thiếu Luyện Đan Sư.
"Ta đến để ứng cử vị trí Luyện Đan Sư."
"Ngài chờ ta một lát, để ta bẩm báo cho gia chủ!" Nghe Khải Minh trả lời mình là Luyện Đan Sư, thái độ hai tên lính gác liền thay đổi, giở giọng nịnh nọt với Khải Minh.
Cả bọn được mời đến một phòng khách, một lát sau có vài người đi đến.
"Xin thứ lỗi bọn ta không tiếp đón đàng hoàng, mong ngài Đan Sư đây bỏ qua cho!" Một vị nam tử tuổi trung niên nhìn về phía Zed chấp tay cung kính.
"Nà ní, ta mới là Luyện Đan Sư, ngươi không chào, đi chào tên Chúa Tể Bóng Tối đó làm cái gì?" Khải Minh một mặc mộng bức nghĩ, ta đây không có giá trị trong mắt các ngươi à.
"Ta không biết Luyện Đan là gì?" Zed trả lời với một giọng nói cứ như là từ địa ngục truyền đến, khuyến cho người nghe có cảm giác khiếp sợ.
Cả đám người đó sững sốt, sau đó tên đó lại tiếp tục nói, hắn tên là Liễu Thiên, đệ đệ của gia chủ Liễu gia.
"Thế Đan Sư là vị nào?"
"Là ta!" Khải Minh hậm hực trả lời.
"Ngươi, ngươi là Đan Sư, không thể nào, ta thấy ngươi còn trẻ thế mà." Liễu Thiên kinh ngạc nhìn Khải Minh, ánh mắt còn có một tia nghi ngờ.
"Ông không tin!" Khải Minh khuôn mặt lạnh băng nói, nếu tên này không tin thì ta về, méo thèm chơi nữa.
"Không phải, là ta thấy ngươi tuổi còn trẻ, à mà ngươi là Đan Sư cấp mấy?" Ông ta có vài phần vui mừng, không còn nghi ngờ nữa.
"Đan Sư Tam Phẩm." Khải Minh suy nghĩ một lúc liền trả lời.
"Tam, tam phẩm, ngươi bao nhiêu tuổi." Liễu Thiên lắp bắp cùng hoảng sợ.
"16 tuổi, ngươi không tin." Khải Minh thấy vẻ mặt nghi ngờ của Liễu Thiên liền cao giọng nói.
"Xin lỗi, không phải ta không tin mà do khó tin quá!" Hắn thấy ngại liền trả lời.
"À mà ngươi là đến đây ứng cử vị trí Đan Sư à."
Liễu Thiên nhớ gì đó liền hướng Khải Minh hỏi, thấy Khải Minh gật đầu hắn lại nói tiếp.
"Hai ngày nữa sẽ có cuộc thi Đan Sư của Đế Đô, ngươi có đồng ý tham gia không?"
"Ta đến đây vì việc này, ta sẽ thay mặt Liễu gia tham gia Đại Hội lần này, giờ thì ta có thể trở thành Luyện Đan Sư của Liễu gia chưa, nhưng nhớ chỉ là tạm thời thôi nhé, qua Đại Hội Đan Sư ta sẽ rời đi."
Nói xong Khải Minh trổ tài Luyện Đan Sư trước mặt Liễu Thiên, hắn xem xong liền sợ hãi nhìn Khải Minh, một lát sau liền vui mừng.
"Cảm ơn ngươi trước, các ngươi từ nay hãy ở lại đây đi, có cần gì cứ gọi ta." Liễu Thiên nói xong liền vui mừng hướng phía trung tâm Liễu gia bước đi.
Bọn Khải Minh ở lại phòng, Dương Như Ý thì chơi đùa với Tiểu Phong, Zed thì,... à chắc là chơi đùa với bóng tối nhỉ, Khải Minh chuẩn bị xem thông tin Đại Hội Đan Sư thì lại có tiếng thông báo của Hệ Thống.
< Đinh, kích hoạt nhiệm vụ phụ, giải vây và tiêu diệt Thú Triều tại Thăng Long Thành, thời gian một tháng.
Thành Công: Một lần triệu hoán ngẫu nhiên, Một trứng Thần Thú bí ẩn, Một lần quay thưởng Vũ Khí cấp Thánh ngẫu nhiên.
Thất Bại: Hạ một Đại Cảnh Giới, Phạt 33 đạo thiên kiếp cấp Địa.>
< Đinh, kích hoạt nhiệm vụ, Gia nhập Nam Việt Tông.
Thành Công: Một combo công pháp + vũ khí + sáo trang, phẩm chất Thiên cấp Hệ Nguyên Tố Băng Hệ.
Thất Bại: Không trừng phạt.>
Khải Minh nghe xong liền kinh ngạc, Thú Triều à, hắn mở Bản Đồ kiểm tra thì phát hiện Thăng Long Thành nằm ở khu vực miền bắc của Nam Việt Quốc, nơi thường xuyên bị Thú Triều từ phía bắc tràn xuống.
Hắn tắt Bản Đồ, xem thông tin Nam Việt Tông.
Nam Việt Tông -> Tông Môn lớn nhất và mạnh nhất Nam Việt Quốc.
Toạ Lạc -> Nam Việt Thành
Tông Chủ -> Nạp Lan Thiên Bảo, tu vi Thuế Phàm Cảnh Cửu Tầng.
Số Lượng -> 300 000 người, cả đệ tử và Trưởng Lão, Hộ Pháp.
Khải Minh tiếp tục xem về Đại Hội Đan Sư.
Đại Hội Đan Sư, bốn năm được tổ chức một lần, được Nam Việt Tông chủ trì, Đại Hội này là để tìm ra những Đan Sư giỏi nhất, phục vụ cho Hoàng Triều và các Gia tộc lớn, điều kiện tham gia Đại Hội thì bất cứ ai, từ Đại diện cho các gia tộc đến những Võ giả, tán tu có năng lực luyện đan đều có thể tham gia, độ tuổi tham gia không được quá 20 tuổi.
Khải Minh suy nghĩ một chút, hắn thật cũng muốn tìm một ít Luyện Đan Sư cho Đại Việt Tông.
Hắn lại bỏ điểm tích lũy mua thông tin về Liễu gia.
Liễu gia, gia chủ là Liễu Thiên Kinh, một Luyện Đan Sư Thất Phẩm, Luyện Đan Sư cấp cao nhất của Liễu gia chỉ có Lão Tổ Liễu gia với Luyện Đan Sư Bát Phẩm, và cả Liễu gia chỉ có 11 vị Luyện Đan Sư, với cấp cao nhất cũng chỉ có một Ngũ Phẩm, nhưng về độ tuổi dưới 20 thì chỉ có 3 Luyện Đan Sư với cấp cao nhất cũng chỉ Nhị Phẩm.
Nhị Tiểu Thư Liễu Gia cũng là một Luyện Đan Sư Nhất Phẩm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT