"Đáng tiếc, ý chí mạnh vậy rốt cuộc vẫn thua ở bước cuối cùng."
Giọng nói tuy không to nhưng tại không gian này lan truyền như giang hà chi thủy ầm ầm chảy đến lỗ tai mỗi người.
Tại thời khắc thi thể Cao Lãnh khô héo lại ngã trên mặt đất, một ánh kiếm mang theo quang mang chói lọi siêu việt thị giác mỗi người tái hiện, như mặt trời ban trưa tỏa ra thứ ánh sáng khủng bố.
Phốc một tiếng Huyết Lệ hét thảm, hắn chưa kịp phản ứng lại thì cánh tay nắm lấy thi thể Vô Thiên bị chém đứt đôi, cứ như thế tay ôm vết thương cả người đau đớn lùi xa.
Tầm mắt vặn vẹo biến đổi nhìn thấy một bóng người.
Không tự chủ đồng tử Huyết Lệ co rụt, miệng lắp bắp nói:
"Từ khi nào?"
Chỉ thấy Vũ Thế Kiệt một mình ngồi thấp quan sát thi thể Cao Lãnh đang không ngừng lạnh ngắt lại, ánh mắt âm u thoáng qua một tia lạnh lùng.
Cánh tay đứt đoạn rơi xuống nền đất cũng là lúc toàn trường bừng tỉnh, không khí lấy một tốc độ phá lệ phun trào mãnh liệt.
Chúng nhân đệ tử hít một hơi lạnh ngắt mà không tin vào mắt mình.
"Cao Lãnh sư huynh thiên nguyên cảnh ngũ tinh dùng cả mạng sống cũng không phải đối thủ của tên Tây viện đó, vậy mà tên kia nhìn qua khí tức không bằng sao có thể phát ra kiếm nhanh đến vậy."
Rất nhiều người nghi hoặc nhìn về Vũ Thế Kiệt, đại đa số đều không nhận ra hắn, dù sao gần như toàn bộ thời gian Vũ Thế Kiệt tại tông môn đều cố thủ trong tiểu viện tu luyện, lí lẽ này vẫn có thể chấp nhận được.
Chỉ là rất nhanh có người nhận ra hắn mà kinh hô lên:
"Là Vũ Thế Kiệt, hơn nữa hắn chỉ là ngoại môn đệ tử tam tinh, lí nào lại mạnh như vậy."
Người người thắc mắc, người người không hiểu, đương nhiên Vũ Thế Kiệt không có bận tâm đến, lực chú ý của hắn lúc này dồn về Huyết Lệ.
Không hổ là thiên tài Tây viện, đối phương dù cho mất một cánh tay nhưng biểu hiện sau đó vẫn vô cùng bình tĩnh, Vũ Thế Kiệt đánh giá Huyết Lệ, đồng dạng Huyết Lệ cũng đang thăm dò trở lại.
Song phương trầm ngâm một hồi lâu, chợt Huyết Lệ nhếch miệng cười lạnh:
"Kiếm này của ngươi quả thực rất nhanh, thậm chí còn làm ta nhớ tới một tên chết tiệt trong quá khứ, hắn cũng chém đứt một cánh tay của ta bất quá kết cục lại rất thảm."
Chợt Vũ Thế Kiệt đứng hẳn dậy, quanh thân khí thế không chút nào ép buộc mà ầm ầm tỏa ra bên ngoài.
"Mới thiên nguyên cảnh tam tinh."
Huyết Lệ nhíu mày thật sâu, nếu đối phương cảnh giới trên hắn thì không lấy làm lạ, chí ít là ngang bằng, nhưng chỉ mới mức này đã có thể phát động đòn tấn công khủng bố như thế, từ trước tới nay đúng là kì lạ nhất một người.
Vũ Thế Kiệt chậm rãi đứng thẳng, cước bộ không nhanh không chậm tiến về phía Huyết Lệ, mỗi một bước tương ứng với một từ mà lạnh lùng vô cùng.
"Tây viện xem ra rất mạnh, xử lí ngươi xong ta sẽ trực tiếp diện kiến nơi đó."
Rít vào một tiếng Huyết Lệ mặt mày biến sắc, đây là lần đầu tiên hắn gặp được nguy cơ áp bức đến nhường này, quả thật trước nay chưa từng có cảm giác này.
"Nói nhảm."
Huyết Lệ quát nhẹ, hắn không có chần chừ lập tức phát động sát chiêu.
Dù cho Vũ Thế Kiệt cảnh giới không có bằng hắn nhưng đối phương chủ động khiêu chiến thì này vẫn hợp quy cách, không cần thiết phải nương tay ít nhất là trên lí thuyết như vậy.
Trong một sát na này Huyết Lệ chuẩn bị di chuyển thì một ánh kiếm lại lóe lên, nhanh đến nỗi tựa thiên lôi hạ xuống rồi đi, hoàn toàn không theo kịp chuyển động.
Phốc một tiếng, chân trái Huyết Lệ bị chém đôi, cả người mất đà không tự chủ ngã ra nền đá hai mắt vẫn còn tỏ ra kinh ngạc chi sắc, hắn lắp bắp nói không ra tiếng:
"Nhanh!!!"
Vũ Thế Kiệt vẫn từng bước lại gần, kiếm trong tay lại hơi động tức khắc đem chân phải của Huyết Lệ gọt đi, toàn bộ thời gian chưa đến một cái tích tắc.
Một kiếm này là kích sát kiếm pháp được sử dụng toàn lực tức ở xuất thần nhập hóa cảnh giới, hơn nữa lực đạo không chút nào lưu thủ.
Trên sân truyền tới từng tiếng bước chân, tại trong tai mà khuếch tán ra siêu việt mức độ bình thường.
Huyết Lệ thảm không tả xiết, giờ phút này hắn duy còn đúng một cánh tay phải là lành lặn, hai mắt huyết tơ chằng chịt bốc lên một cỗ sát khí pha chút kinh dị chi sắc.
Huyết Lệ gầm lên:
"Vũ Thế Kiệt, ngươi thực sự muốn cùng Tây viện là địch, thực sự muốn cùng toàn bộ tinh anh Tây viện là địch."
Trong thời khắc mấu chốt Vũ Thế Kiệt hơi ngưng lại, hai mắt thoáng qua một tia do dự.
Đúng là hắn không sợ đối phương uy hiếp, nhưng hắn sợ phiền phức liên tục quấn thân làm ảnh hưởng tới thời gian tu luyện.
Bất quá tại Vũ Thế Kiệt ngưng lại một khắc này, Huyết Lệ cười lạnh mà tay phải nhanh thoăn thoắt hướng đến túi trữ vật tại bên hông, động tác mười phần gấp rút vô cùng.
Khoảng cách tới túi trữ vật càng gần, Huyết lệ cười càng đậm nhưng chỉ vài giây sau đó hắn trợn tròn mắt hoàn toàn không tin vào hiện thực.
Ánh kiếm lại lóe lên, tốc độ viễn siêu tốc độ của tay hắn đem tay còn lại trực tiếp đoạn mất.
Huyết Lệ hai mắt đỏ đậm gầm lên giận dữ:
"Ngươi điên rồi."
Đáng tiếc Vũ Thế Kiệt đã đến nơi, ánh mắt tỏa ra âm u chi sắc nhìn xuống bên dưới Huyết Lệ đang không ngừng rên rỉ vì đau đớn, một chút thương cảm toát ra cũng không có hoàn toàn lạnh lùng một dạng.
Huyết dịch vẫn ầm ầm chảy ra mang theo một mùi tanh nhẹ thoáng lan tỏa.
Song phương ánh mắt xẹt qua nhau, nhưng trong đồng tử Huyết Lệ giờ đây sợ hãi nhiều hơn là sát cơ, dù sao hắn bây giờ không chút nào phản kháng được, bản thân không khác cá nằm trên thớt.
Kể cả có đem bối cảnh ra dọa nạt nhưng vạn nhất chỉ sợ đối phương không nghe lọt tai, là một kẻ điên thì sao.
Quả nhiên điều Huyết Lệ lo sợ nhất cuối cùng cũng đến.
Vũ Thế Kiệt tuy không điên nhưng ngay từ ban đầu hắn đã không có ý định lưu lại cho đối phương một con đường sống, chỉ thấy chân phải giơ lên thật cao rồi tàn nhẫn hạ xuống lực đạo phải nói là khủng bố vô cùng.
Đầu Huyết Lệ bị dẫm bạo, máu thịt hỗn tạp theo đó bắn tung tóe khắp nơi, một cỗ tanh hôi theo đó lan tỏa rộng chưa từng thấy.
Đem túi trữ vật bên hông của đối phương thu lại, Vũ Thế Kiệt trực tiếp rời đi.
Đương nhiên không khí tại đây lúc này triệt để phun trào, chúng nhân đệ tử bao quát toàn bộ người có mặt đều chứng kiến trước nay điều chưa từng có tiền lệ xảy ra.
Dù sao một vị thiên nguyên cảnh tam tinh mới gia nhập Âm Phong tông không lâu thế mà lại chỉ cần bốn kiếm đem một cường giả thiên nguyên cảnh ngũ tinh có tiếng bên Tây viên phế bỏ hoàn toàn.
Thậm chí đối phương lộ ra một chút phản kháng cũng không có, đây là hoàn toàn bị treo lên đánh một dạng.
"Ta cảm thấy, Vũ Thế Kiệt sư huynh thật sự quá mức anh tuấn rồi."
"Đây là thiên tài trong thiên tài sao, chỉ mong được huynh ấy liếc nhìn mình một lần."
"Chỉ sợ đại hội toàn tông mấy tháng sau sẽ có thay đổi thứ tự rồi."
Chúng nữ lần lượt từng người ôm lấy ngực mà rên rỉ trong tưởng tượng, bọn họ chỉ hận lúc đấy không hét lên cổ vũ khích lệ cho Vũ Thế Kiệt, nếu có thể biết đâu lại cùng đối phương gây dựng lên quan hệ thì sao.
Đương nhiên toàn bộ không biết rằng sở dĩ đệ tử cao tầng trong Đông viện không có ra can ngăn, giúp đỡ Cao Lãnh cũng bởi vì kiêng kị áp lực đệ tử cao tầng bên Tây viện đè lên.
Điều này Vũ Thế Kiệt hiểu rõ trong lòng, bất quá nhìn đến đồng môn bị người ngoài khi dễ chà đạp, thậm chí là cả cái Đông viện này hắn quả thực không nhịn được trong lòng, ít nhất là hắn tin tưởng thực lực của mình rất mạnh.
"Trong thời gian ngắn nên tập trung đề cao tu vi, đến khi ta đạt đến thiên nguyên cảnh ngũ tinh cũng là thời khắc Tây viện không xong rồi."
Hai mắt tỏa ra âm u chi sắc, thậm chí trên vẻ mặt lạnh lùng có thể loãng thoáng thấy được tà khí quẩn quanh.
Tiếp đó Vũ Thế Kiệt một mực bế quan bên trong tiểu viện, đối với thông tin ngoại giới lan truyền đều không hề quan tâm mảy may.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT