Một tầng cương khí mờ mờ dưới không ai chú ý đến thì chậm rãi biến mất, bất quá Vũ Thế Kiệt trong thoáng chốc vẫn nhận ra được dị biến.

Đối với một người chọn tu Thiết Bố Sam như hắn thì không có gì lạ, tầng hai cương khí hộ thể.

"Thì ra cũng cùng tu luyện Thiết Bố Sam, hơn nữa mức độ hơn ta một tầng."

Vũ Thế Kiệt cười nhạt, cánh tay chậm rãi nâng lên thân hình khẽ động, tức khắc bốn đạo chưởng khí nhanh như tên lao vun vút tới chỗ Long Nhật.

Đối diện Long Nhật hơi nhíu mày bất quá phòng hộ thân thể nhanh chóng đánh tan được chưởng khí, hắn hít một ngụm khí rồi nhanh chóng chạy như bay hòng áp sát Vũ Thế Kiệt.

"Muốn cùng ta cứng đối cứng."

Vũ Thế Kiệt lắc đầu, nếu trên phương diện phòng thủ có thể hắn hoàn toàn kém xa đối phương, nhưng về tố chất thân thể cũng có thể đối chọi một hai.

Song quyền lập tức va chạm, một loạt thanh âm trầm đục do xương cốt da thịt cọ xát mà thành, cả hai giao thủ tới mười mấy chiêu rốt cuộc Vũ Thế Kiệt cũng tỏ ra hạ phong, thân thể không tự chủ lùi ra đằng sau mấy bước.

"Lợi hại, lực lượng gần gấp rưỡi ta, hơn nữa phòng thủ trực tiếp gấp đôi."

Vũ Thế Kiệt lạnh rên một tiếng, bất quá bên ngoài lại không như hắn bình tĩnh như vậy.

Chúng nhân đệ tử giờ phút này nổ ra một bầu không khó kinh ngạc tột độ, tưởng tượng như mình đang nằm mơ giống nhau.

"Không phải chứ, tên này mới nhập ngoại môn có chưa đầy một tháng thôi làm sao lại lợi hại như vậy, sư huynh Long Nhật nhập môn hai năm, thậm chí có tu vi thiên nguyên cảnh tam tinh đỉnh phong, tùy thời đột phá lên tứ tinh thành tựu vô lượng."

Nhất thời mọi người hút vào một ngụm khí lạnh, da đầu tê dần, một chút tin tưởng cũng không có nhìn lên khung cảnh trước mặt.

Bất quá hiện thực rõ rành rành trước mặt, không muốn tin cũng bắt buộc phải tin, quả thật Vũ Thế Kiệt phát triển quá mức khủng bố rồi.

Đối ứng Long Nhật mặt mày ngày càng xám tro lại, bên ngoài bàn luận chỉ trỏ thế nào hắn đều biết, hai năm nay đây có lẽ là lần chịu mất thể diện chưa từng có.

"Là ngươi ép ta, đừng có trách."

Long Nhật gầm lên một tiếng, Thiết Bố Sam được vận dụng tới mức tối đa, cương khí vốn gần như vô hình giờ đây đã có thể thấy khá rõ ràng.

Thân hình lao như tên bắn thoáng chốc đã ép sát Vũ Thế Kiệt, cánh tay bao phủ trong cương khí giơ lên cao mà dứt khoát hạ xuống.

Hoàng phẩm đỉnh giai, Thông Thiên quyền.

Tức khắc một cỗ khí tức hùng hổ dậy sóng như hóa thành cột khí xông thẳng trời cao, mang theo loạn lưu bá đạo bao phủ lấy Vũ Thế Kiệt, một quyền này ý vị rõ ràng không muốn hắn sống tiếp, sát cơ hừng hực.

"Uy lực không tệ, bất quá chưa đủ."

Nhãn quang Vũ Thế Kiệt tựa thiên không, sát ý bạo phát nở rộ.

Vũ Thế Kiệt rút ra thiết kiếm, mũi kiếm theo ý đâm ra một kích bộc phát ra âm thanh lôi đình oanh tạc.

Hoàng cấp cao giai, Thanh Phong kiếm pháp.

Kiếm này tốc độ gấp thập bội lần quyền tới của Long Nhật, uy lực dũng mãnh xé toạc mảng lớn không khí điên cuồng gào thét tấn công đối phương.

Trong tích tắc mũi kiếm chạm thông thiên quyền, sóng xung kích theo đó nở rộ, quang mang lan tỏa.

Chúng nhân cảm nhận đến uy lực hai đại sát chiêu mà liên tục thối lui ra đằng sau, có kẻ sợ hãi không dám lui lại quá lâu, có kẻ tỏ ra ánh mắt ngưỡng mộ cũng có kẻ không tự chủ nổi lên sát cơ.

Khí kình tán loạn một hồi lâu rồi tan biến, theo đó hai đạo thân ảnh cấp tốc lùi về phía sau.

Vũ Thế Kiệt lùi bốn bước, Long Nhật lùi ba bước rưỡi, song phương uy lực suýt soát nhau nhất thời không ai làm gì được ai.

Bất quá Long Nhật sắc mặt ngày càng xấu, có thể Vũ Thế Kiệt không làm gì được hắn nhưng đồng dạng hắn cũng không hơn, tuy nhiên hắn còn phải chịu thiên hạ bàn tán còn đối phương thì không, nếu kéo dài thêm một chút nữa chỉ làm cho uy danh kẻ thù lan xa còn mình hạ thấp không phanh.

Bất đắc dĩ Long Nhật quát nhẹ:

"Không tệ, tiềm năng của ngươi rất lớn, có phong phạm của ta ngày nào, hôm nay ta đã nhìn thấy quyết tâm của ngươi hẹn ngày sau tái ngộ."

Nói rồi hắn tức khắc ly khai chỗ này mặc cho người khác chết lặng vì bất ngờ, chỉ hận lúc này không nhanh thêm được nữa để rời khỏi càng sớm càng tốt.

Chỉ là kiếm trong tay Vũ Thế Kiệt không có dừng lại.

Kiếm thế lóe lên như cuồng phong bão táp bủa vây lấy Long Nhật, uy thế bá đạo sinh sinh đem hắn ngăn trở lại.

Tức thì kích thích nộ khí của Long Nhật bộc phát.

"Khốn khiếp, cút ngay cho ta."

Long Nhật đồng tử co rụt, bị đánh bất ngờ gần như phản ứng không kịp, may mắn kinh nghiệm chiến đấu sinh tử lâu năm vẫn giúp hắn thời khắc quan trọng gọi ra Thiết Bố Sam phòng hộ.

Kiếm thế gặp cương khí hộ thể tức khắc bị bão hòa biến mất, hoàn toàn không gây lên được nguy hiểm nào, chỉ là Vũ Thế Kiệt thành công giữ chân đối phương.

Tiếp theo đó song phương nổ ra hỗn chiến, ròng rã kéo dài đến nửa canh giờ không phân thắng bại.

Bất quá trên gương mặt Long Nhật không dấu nổi vẻ hoảng sợ, theo thời gian biểu cảm càng rõ rệt.

Vũ Thế Kiệt quả thật không khác quái vật, ban đầu Long Nhật còn dùng nhục thân phòng hộ làm ưu thế mà đè ép đối phương, nhưng dần dần mỗi kiếm sau của Vũ Thế Kiệt lại tinh xảo cô đọng hơn trước gấp bội lần, mũi kiếm kéo đến là nhằm chỗ phòng ngự yếu nhất, cương khí hộ thể cũng ẩn ẩn có chút không chịu được áp lực nữa.

Oanh một tiếng, kiếm thứ hai mươi trực tiếp đem cương khí hộ thể cho phá tráo môn, xuyên thủng phòng hộ mà khoét sâu xuống lồng ngực của Long Nhật khiến hắn một trận đau nhói.

Bất quá kiếm chưa có dừng lại thì đằng xa lao đến một cỗ kình khí đem mũi kiếm cứ như vậy rút ra, thậm chí tiếp tục đẩy Long Nhật lùi sâu về phía sau hơn chục bước.

"Lập tức dừng lại."

Người đến là một trung niên nam tử, toàn thân y phục xám bạc có phần hơi cũ kĩ, hắn ta nâng lên cánh tay đem tinh thần hai người ổn định lại, không khí nhất thời trùng xuống một ít.

Người tới là Diệp Vấn, ngoại tông trưởng lão, phụ trách cai quản trật tự của khu vực này nên đối với hai người gây ra náo loạn vẫn rất không hài lòng, bất quá nhìn đến Vũ Thế Kiệt biểu hiện ra thiên phú kinh người thì nộ hỏa bị xoa dịu đi không ít.

Diệp Vấn nhàn nhạt nói ra:

"Trật tự của tông môn không phải đám đệ tử các ngươi có thể phá vỡ, hai người ngày hôm nay cho ta về phòng của mình mà định thần nghĩ lại tất cả những gì đã diễn ra, khi nào nội tâm bình ổn mới được rời đi, còn những người khác không phận sự cũng lui hết đi."

"Vâng, Diệp trưởng lão."

Chúng đệ tử nhao nhao cung kính đáp lời, thần sắc vẫn còn lưu lại một ít kinh ngạc tột độ, ngày hôm nay bọn họ chứng kiến quá nhiều kì tích rồi.

Long Nhật hừ lạnh một hồi rồi tức giận rời khỏi.

Vũ Thế Kiệt nhẹ kính ý rồi cũng theo sau đó đi mất.

Bất quá Diệp Vấn nhanh chóng nói:

"Biểu hiện của ngươi hôm nay không tệ, tuy nhiên tông quy là thiên định, không một ai được phép làm trái kể cả tông chủ, nên nhớ kĩ điều này để sau tránh tái phạm."

Vũ Thế Kiệt hơi nhíu mày, tuy vậy vẫn gật đầu:

"Đa tạ trưởng lão chỉ bảo, chỉ là..."

Diệp Vấn ngay lập tức ngắt lời khoát tay, ý vị thâm lường:

"Ta đã biết."

Ngay tức khắc hắn điểm một chỉ lên hư không nhằm hướng Triệu Hổ đang ngồi xe lăn trước đại môn.

Triệu Hổ chỉ cảm thấy một tia nguy hiểm vô hình chung ngày càng gần hắn, bất lực dãy dự trong vô vọng rồi trái tim nổ tung xuất huyết mà chết.

"Phế vật luôn không tồn tại trong tông quy."

Diệp Vấn thu lại tay, hắn liếc nhìn một ít đệ tử gần đó rồi lăng không đi mất, để lại hiện trường Vũ Thế Kiệt nội tâm dao động.

Đối phương luôn nói tông quy không thể phạm phải nhưng thực chất là đang ám chỉ thực lực hắn không đủ, dù biết rõ chẳng có tác dụng.

Lắc nhẹ đầu một cái, Vũ Thế Kiệt tiến nhập tiểu viện mặc kệ thế sự bên ngoài.

Tức khắc sự kiện hắn đánh bại sư huynh Long Nhật, thiên nguyên cảnh tam tinh cường giả bỗng chốc lan truyền khắp khu vực ngoại môn, nhất thời Vũ Thế Kiệt được liệt vào hàng ngũ tân binh thiên tài cùng hàng với Lăng Thanh Trúc các loại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play