Trong vương cung, tấm màn lửa sớm đã tiêu tán, nhưng Quốc Vương vẫn giống như một pho tượng, đứng lẳng lặng tại đó."Khụ khụ... Vương tử vẫn còn trẻ tuổi nóng tính a." Một lão giả đứng tại bên phải Quốc Vương nói, hắn chính là vị ma pháp sư vừa thi triển thuật hỏa diễm truyền tin, ở quốc gia này, cũng chỉ có người có địa vị như hắn mới có thể tùy ý nói chuyện như thế bên cạnh Quốc Vương.

"Ai, là ta thiếu nợ hai người bọn hắn a." Quốc Vương thở dài. "Phiền phức ngài." Dứt lời, hắn hướng về phía lão giả ôm quyền.

"Không có gì, không có gì, lão hủ đã lớn tuổi, không thể lên trận giết địch, có thể vì ngài phục vụ lão hủ cũng đã thật cao hứng." Lão ma pháp sư nói.

"Ừm, đưa đại sư trở về tháp." Quốc Vương hướng về phía người hầu nói.

"Vâng." Một người hầu đi ra, đỡ lấy lão ma pháp sư rời đi. Tại Faustin, sau khi một vị ma pháp sư học đồ cao cấp phục vụ cho vương quốc được số năm nhất định, vương quốc đều sẽ bỏ vốn xây dựng một tòa tháp Ma pháp cho vị ma pháp sư đó, tháp Ma pháp là mộng tưởng suốt đời của mỗi một vị ma pháp sư học đồ.

Sau khi lão ma pháp sư rời đi, trong cung điện to lớn, trừ người hầu cùng cung nữ bên người Quốc Vương, thì chỉ còn lại một mình Quốc Vương."Sophia, ta chỉ có thể làm đến mức này." Vị Quốc Vương Faustin này mới vẻn vẹn bốn mươi tuổi, là một vị quân vương vừa mới đến tuổi tráng niên, nhưng lúc này hắn lại như một ông lão, lộ vẻ tiều tụy thở dài. Sophia là tên của Vương Hậu đời trước, người mà Quốc Vương yêu suốt đời chính là nàng, nàng cũng là mẹ của Angelina và Kensell.

"Bọn nhỏ đều trưởng thành." Quốc Vương nhớ lại lúc vương tử nổi giận vừa rồi, một đoàn binh sĩ cùng nhau chen vào, bảo hộ bên người vương tử, dùng kiếm chỉ vào các tướng lĩnh. Nhìn cảnh tượng như vậy hắn biết rõ đứa con trai này của mình chí ít đã hoàn toàn khống chế được quân đoàn Hùng Sư.

Quân đoàn Hùng Sư là quân đoàn tinh nhuệ nhất của Faustin, chưởng khống được quân đoàn Hùng Sư thì cũng hầu như là đã chưởng khống được quân đội Faustin. Những năm này, nữ nhân kia(vương hậu đương nhiệm) vẫn luôn xum xoe tại xung quanh đám người quyền quý ở Vương Đô và đại thần tài chính, là vì cái gì, còn không phải là vì vương vị của hắn sao, để con trai của nàng có thể kế thừa vương vị.

Nhưng nàng lại không biết rõ là trong nhiều năm chiến tranh, kinh tế Faustin sớm đã bị đập nát, những quý tộc kia trừ mấy người có nội tình thâm hậu, thì có bao nhiêu người còn có năng lực giúp con trai nàng tranh vương vị, hiện tại thứ đáng tiền nhất của quốc gia này chính là chi cường quân bách chiến bách thắng ở tiền tuyến. Mà vương tử Kensell chính là người chưởng khống nó, tương lai, đứa con trai nhỏ nhất của hắn lấy gì mà đấu với anh trai mình.

Coi như hắn có một người bác là một trong những đại lãnh chúa của liên minh Likia, nhưng phải nhớ kỹ, là một trong, sau khi hấp thu lãnh thổ của Charles, quốc lực của Faustin nhất định sẽ tăng nhiều, không riêng vị đại lãnh chúa kia, toàn bộ liên minh Likia đều phải đối với Faustin cúi đầu xưng thần!

Quốc Vương tin tưởng năng lực của vương tử Kensell, cũng tin tưởng vương tử Kensell có thể đem quốc gia này quản lý tốt, hắn muốn tại những năm mình còn sống, dốc sức vì vương tử Kensell gạt bỏ chướng ngại. Đêm khuya, Quốc Vương mang theo quan hầu đi vào thư phòng, ở chỗ này làm việc không biết mệt mỏi. Đây là một vị Quốc Vương anh minh và cần cù, Faustin quật khởi không phải là không có nguyên nhân.

Lại là thời tiết cuối thu, trấn Mine lại nghênh đón lễ hội bia mỗi năm một lần, lễ hôi bia là ngày lễ long trọng truyền ra từ Vương Đô, đã có mấy trăm năm lịch sử. Mục đích là vì chúc mừng năm nay bội thu, cùng cầu mong năm sau may mắn. Mặc dù hàng năm cũng không nhất định là bội thu, nhưng ngày lễ này lại vẫn luôn được tổ chức.

So với năm ngoái, lễ hội bia năm nay mềm nhũn mà lười biếng. Trấn trưởng trấn Mine - lão Billy đối với năng lực quản lý của mình phi thường tự tin. Lão Billy đã 40 tuổi, từ lúc 25 tuổi hắn đã bắt đầu tiếp nhận chức vị của cha mình, đến nay hắn đã đảm nhiệm chức trấn trưởng được 15 năm 5 tháng. Nửa đời trước hắn giống như cha hắn, rất xuôi gió xuôi nước, cho nên hắn nặng tới 200 cân, là một tên mập mạp chính hiệu. Nhưng ngay tại mấy năm hắn sắp từ nhiệm, giống như vận rủi góp nhặt mấy trăm năm của gia tộc bám vào người hắn.

"Chiến tranh! Lại là chiến tranh!" Hiện tại lão Billy đã lớn tuổi, nói cũng nhiều, luôn luôn phàn nàn cái này, phàn nàn cái kia, có lẽ là mấy năm gần đây việc gì cũng phải đến tay lão Billy cho nên hắn hoàn toàn không có sự trầm ổn vốn có của người già."Highgate, bảo con trai nhỏ của ngươi đến quảng trường hỗ trợ!" Lão Billy đi tại trong trấn, hướng về phía một cửa hàng có cánh cửa nửa che gào lên, sau khi bên trong truyền đến một tiếng đáp lại, lão Billy cất bước đi đến nhà tiếp theo."Brits, mau ra đây, bia đã được chuẩn bị kỹ càng chưa?" Đây là một quán rượu, cũng kiêm luôn tác dụng dừng chân, ăn cơm, đương nhiên, hiện nay đây cũng là cửa hàng mang tính giải trí duy nhất trong trấn.

Ông chủ quán rượu tên là Brits có râu quai nón màu đỏ, trên mũi có điểm điểm đốm đen, cái bụng ưỡn ra thật lớn, thật không biết rõ trong lúc lương thực liên tiếp tăng giá, hắn duy trì thể trạng này như thế nào. Lão Billy oán thầm, phải biết rằng, mặc dù hắn là trưởng trấn, nhưng những năm này hắn cũng điên cuồng gầy đi, hiện tại đoán chừng hắn có thể nặng 150 cân cũng đã cám ơn trời đất."Brits, ngươi thật không có nhà sao?" Thấy trong quán rượu không có động tĩnh, lão Billy chống quải trượng đứng trước cửa hàng hô một tiếng.

"Ở Ở!" Cuối cùng trong quán rượu cũng truyền ra giọng nói nồng hậu dày đặc của Brits, một người đàn ông có râu quai nón màu đỏ ôm hai thùng bia đi ra, đó là một người còn mập mạp hơn lão Billy rất nhiều.

"Làm sao lại chậm như vậy..." Lão Billy lầm bầm hai tiếng, bất mãn nói.

"Hải, ủ bia đương nhiên là phải trông coi, tối hôm qua ta xuống hầm ngầm nhìn xem, bất tri bất giác ngủ mất." Brits gãi gãi đầu, nói.

"Ta thấy ngươi là nhịn không được uống vài chén cho nên say đi!" Lão Billy vung vẩy quải trượng, quát lớn."Bia mà ngươi ủ có đủ cho đêm nay không a?"

"Đủ đủ đủ, tuyệt đối là đủ!" Brits vội vàng đáp lại. "Tận hai thùng đâu!" Dứt lời, hắn vỗ vỗ hai thùng bia đang ôm. Hai thùng bia đều cao cỡ nửa người, cũng chỉ có Brits mới có thể ôm hai thùng bia như vậy mà không thở hổn hển.

Có lẽ là trông thấy sắc mặt của trấn trưởng không tốt lắm, Brits vội vàng chào hỏi rồi ôm bia đi đến quảng trường, lễ hội bia sẽ được cử hành trong đêm nay, hiện tại phải đem bia mang qua, chuẩn bị sẵn sàng.

Brits ôm thùng bia rời đi, lão Billy còn đợi tại nguyên chỗ, nếu không phải hiện tại trong trấn chỉ còn một mình quán rượu của ngươi thì ta chắc chắn sẽ không đặt bia của ngươi! Lão Billy phẫn hận nói thầm. Mấy năm này đại khái là mấy năm hắn làm trưởng trấn biệt khuất nhất. Hiện tại, thanh niên trai tráng trong trấn đều đi tòng quân, thậm chí bắt đầu từ năm ngoái, tuổi tác mà Nam Tước trưng binh đã từ 14 tuổi giảm xuống 13 tuổi, dẫn đến hiện tại trong trấn chỉ còn lại mấy lão già. Bây giờ kinh tế của trấn khó khăn vô cùng, ngay cả lương thực đều phải dựa vào Nam Tước đại nhân nhập khẩu, đây rốt cuộc là vì sao a. Lão Billy cảm thán nói.

Lắc đầu, lão Billy đi tới một nhà tiệm may. Trong lễ hội bia nếu chỉ uống bia thì không vui, nhất định phải có một hai tiết mục mới được, tháng trước hắn đã để lão thợ may Mitt làm trang phục biểu diễn, không biết hắn đã làm xong chưa.

Trong thôn Phong Diệp, sáng sớm, từng nhà cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc, thu dọn việc nhà. Tại trong đông đảo ngày lễ của Faustin, lễ hội bia chỉ là một ngày lễ không đáng chú ý, nhưng ở lãnh địa Kedozzi, trừ lễ mừng năm mới thì đây là ngày lễ lớn nhất, nguyên nhân gây ra nghe nói là Nam Tước Kedozzi đời thứ nhất ham mê uống rượu, cho nên ngày lễ mới phát triển mạnh lên.

Ria dậy thật sớm giúp đỡ mẹ nuôi nấng gia cầm, thu súc hạt thóc. Mấy con gà này là đoạn trước thời gian nhà nàng mua. Năm ngoái, từ khi Locke thành tiểu đội trưởng, tiền hắn gửi về nhà nhiều hơn trước kia, lão Locke cùng Tia thương lượng, mua mấy con gà con từ thương đội của Nam Tước đại nhân. Mặc dù chỉ là con gà con, nhưng bởi vì là gà mái, cho nên cũng tốn hao không ít tích súc, mà lại gà cũng muốn ăn lương thực, lượng tiêu hao của mấy con gà con đã bằng với một đứa trẻ con. Hiện tại trong thôn Phong Diệp trừ nhà thôn trưởng thì cũng chỉ có nhà bọn họ có năng lực nuôi gà, mấy con gà con này không biết đã làm bao nhiêu người trong thôn hâm mộ.

Bây giờ gà cũng đã lớn lên, trừ một con chết yểu, thì mỗi ngày những con còn lại có thể cống hiến cho nhà bọn hắn ba, bốn quả trứng gà, những con gà mái này là bảo vật của nhà bọn họ, mỗi ngày Ria đều dùng gần một nửa thời gian để trông nom bọn chúng.

Lão Locke còn đang ngủ, hai năm này phần lớn việc đồng áng trong nhà đều do hắn hoàn thành, mà lại rông nhà bọn hắn đều là ruộng cạn cho nên việc trồng trọt càng thêm không dễ, thân thể hắn đã sớm vất vả hỏng, cho nên bây giờ hắn còn chưa tỉnh, cần nghỉ ngơi.

Ria đang dọn dẹp một rổ trứng gà, rổ cũng không lớn, ước chừng chỉ có hơn hai mươi quả trứng gà, nhưng nhà bọn hắn đã để dành một tuần lễ mới có nhiều như vậy. Tia dự định ban đêm đi lên trấn bán đi rổ trứng gà này, bình thường nhà bọn hắn sẽ không đi lên trấn, nhưng bởi vì hôm nay là lễ hội bia, thôn trưởng hiệu triệu cho nên toàn bộ người trong thôn đều đi, đã đi thì không thể đi tay không, Tia cần kiệm khôn khéo để dành trứng gà trong một tuần lễ, định đưa đến trên trấn, bán giá tốt.

Buổi sáng lúc 10, lão Locke mới vặn eo bẻ cổ rời giường, hai mẹ con Ria đã chuẩn bị không sai biệt lắm, lão Locke cùng hai mẹ con lên tiếng chào hỏi, rồi ra đồng, mặc dù là cuối thu, nhưng trong ruộng còn trồng khoai gạo, loại khoai này chịu rét, chịu hạn rất tốt, là gần hai năm qua thương đội của Nam Tước bán cho nông dân, mặc dù hương vị của khoai gạo rất chát mà lại củ cũng rất nhỏ, nhưng không ai quan tâm việc này, nó có thể sống được trong thời tiết này thì cũng đã rất tốt. Lão Locke phải đi trông nom, bởi vì sắp đến mùa đông, các loại động vật đã bắt đầu điên cuồng dự trữ lương thực, nếu như không ai trông nom ruộng nhà hắn, thì đoán chừng không đến hai ngày, khoai gạo nhà hắn có thể sẽ bị chuột lang trộm hết.

Lão Locke quơ chiếc roi làm từ dây leo đi lại tại trên đường đất, mặc dù ruộng nhà hắn cách nhà không xa, nhưng cũng tới gần khe núi, trên đường đi đều là lá cây bay xuống đìu hiu, một chút chuột lang có bộ lông xám trắng ở trong bụi cỏ khô chợt tới chợt lui, trước kia những chuột lang này nhìn xem vẫn rất đáng yêu, nhưng bây giờ không ai ưa thích bọn chúng, bình dân nhất là nông dân đối với bọn chúng cướp đoạt lương thực của mình rất oán giận.

Lão Locke đi đến trong ruộng, hai mẫu ruộng trồng khoai gạo bị lật lên không ít đống đất, bên trong đống đất có thể thấy rõ ràng củ khoai, phía trên lờ mờ tồn tại vết tích răng chuột cắn qua." Chuột lang đáng chết!" Lão Locke chửi bới, đi đến gần đống đất ngồi xuống dùng tay san bằng đống đất. Khoai gạo có sức sống cực mạnh, nếu kịp thời đắp đất lên, thì vẫn có thể còn sống. Làm xong những việc này, lão Locke đứng dậy dùng roi đánh lên mặt đất, chuột lang rất nhát gan, một chút động tĩnh cũng có thể dọa chạy chúng nó, lão Locke làm là như vậy là muốn đuổi đi đám chuột lang có thể vẫn còn trong ruộng.

Nếu là trẻ tuổi 10 tuổi, thì lão Locke tuyệt đối sẽ không tuỳ tiện buông tha đám chuột lang này. Khi còn bé Locke rất ít được ăn thịt, có ăn cũng chỉ là tôm cá nhỏ và chuột lang, khi đó lão Locke không ít lần cho Locke nếm vị thịt chuột lang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play