Đây là căn nhà không lớn, chỉ có hai cái gian phòng cộng thêm một người gác cổng, sau khi đi vào hai người vội vàng tiến vào trong căn phòng lớn nhất.
Sau khi vào phòng, cô gái tóc vàng cởi áo choàng, đây là một cô gái ước chừng hai lăm hai sáu tuổi, có mặt trái xoan, cằm nhọn, làn da tinh tế tỉ mỉ cùng mái tóc mềm mại, khuôn mặt tiều tụy càng làm cho nàng có một loại vẻ đẹp bệnh trạng. Bé gái trong ngực nàng cũng có bộ dáng tái nhợt, chân tay giống như không có trọng lượng, mà lại nàng còn giống như đang bị bệnh, trên gương mặt có một vòng đỏ ửng mất tự nhiên.
"Tiểu thư, thiếu gia vẫn là từ chối chúng ta." Người mặc áo choàng còn lại cũng lộ ra chân dung của mình, đây là một lão giả năm sáu mươi tuổi, trên mặt đầy nếp nhăn, xem ra hắn chính là người hầu của cô gái tóc vàng.
"Ai, chính hắn cũng là tự thân khó đảm bảo, sao có thể chịu phái binh hộ tống chúng ta." Cô gái xinh đẹp tóc vàng nói:"Lafite, múc cho Christine một chén canh." Cô gái ôn nhu sờ sờ đầu bé gái trong ngực, đưa nàng đặt ở trên ghế, hướng về phía hầu gái phân phó nói.
"Tiểu thư, trong nhà hầu như không còn lương thực." Vị hầu gái cúi đầu giòn tan nói. Cô gái tóc vàng nghe xong, thất kinh hỏi: "Ta không phải vừa mới cầm cố hoa tai cùng vòng tay của mình sao? Số tiền này còn chưa đủ hai bữa ăn sao?"
"Tiểu thư, giá lương thực trong thành lại tăng, mà lại có tiền cũng rất khó mua được." Lafite thấp giọng giải thích nói.
"Thôi, có thể chống đỡ được lúc nào thì hay lúc đó, nếu còn không được..." Cô gái tóc vàng sờ sợi dây chuyền gắn bảo thạch màu lam ở cổ mình, đây là món đồ trang sức cuối cùng của nàng, cũng là món trân quý nhất.
Hầu gái Lafite lĩnh mệnh,đi múc cho bé gái một bát canh, một bát mì nước giản dị tự nhiên là đồ ăn duy nhất trong nhà, cô gái tóc vàng cùng hai vị người hầu đều chưa ăn cơm, bọn họ còn có thể nhịn đói được, nhưng bé gái đang bị bệnh thì không. Hai vị người hầu đều đã được giáo dục nghiêm ngặt, mặc dù chưa ăn cơm, nhưng cũng không lộ ra điều gì, lão giả tự giác ra cổng gác đêm, hầu gái bị cô gái tóc vàng ra hiệu vào phòng nghỉ ngơi.
Cô gái tóc vàng cầm thìa đút cho bé gái ăn, bé gái nhu thuận ngồi trên ghế, không khóc cũng không nháo, uống vào từng thìa canh, nàng híp mắt uống từ từ, giống như đang uống thứ mỹ vị."Dì,ngươi cũng uống." Thanh âm bé gái rất nhu mền, có thể là do bị bệnh, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, để lộ ra một cỗ đáng yêu.
"Dì uống rồi, Christine uống đi, phải mau khỏi bệnh nha." Cô gái tóc vàng lộ ra vẻ mặt hòa ái.
"Dì cũng uống đi mà ~" Trong đêm, truyền đến thanh âm của bé gái.
Cô gái tóc vàng này tên là Grace, nàng không phải là một cô gái bình thường, mà là con gái của một vị Hầu Tước, ở vương quốc Charles,nàng cũng là một người đẹp nổi danh, cha nàng là một trong ba Hầu Tước của Charles - Hầu Tước Philip, nàng là con gái cưng của Hầu Tước,là viên minh châu của thủ đô, là đóa hoa xinh đẹp của toàn vương quốc.
Nhưng lúc này nàng lại chỉ là một cô gái bình thường, đang lâm vào tuyệt cảnh.
Grace cho Christine xong ăn rồi an ủi nàng đi ngủ, bởi vì tiền mang theo cũng đã tiêu hết, Grace không có cách nào mang nàng đi khám bác sĩ, huống chi hiện tại có tiền cũng không nhất định có thể tìm tới bác sĩ, trong thời gian chiến tranh, bác sĩ sẽ bị cưỡng chế nhập ngũ, hiện tại vương quốc Charles đã gặp phải nguy cơ tồn vong, e là chỉ có những lãnh chúa có được binh lính hùng mạnh trong tay mới có bác sĩ, ví dụ như en trai của nàng -thành chủ Willis của thành Fareins.
Sau khi bé gái ngủ, Grace lẳng lặng ngồi tại bên giường, tối nay bầu trời nhiều mây, không có ánh trăng, một mảnh đen kịt, cũng giống như tim nàng, bị một mảnh bóng râm bịt kín. Nàng nhớ tới cha nàng, vị Hầu Tước Philip có uy danh lan xa kia.
Charles tổng cộng có ba hành tỉnh, cũng đối ứng có ba vị Hầu Tước, theo thứ tự là Hầu Tước Philip, Hầu Tước Campbell, Hầu Tước Clark, ba Đại Hầu tước trấn giữ ba tỉnh bảo vệ vương quốc, cho tới bây giờ vương quốc chỉ còn thừa hai vị Hầu Tước, Hầu Tước Clark cùng địch nhân huyết chiến tại cao điểm Gordan mà chết, bây giờ Hầu Tước Philip cùng Hầu Tước Campbell phụng mệnh của quốc vương đóng giữ thành Entel cùng thành Elis bảo vệ thủ đô.
Một tháng trước, đêm ấy, cha nàng gọi nàng vào gặp mặt, bảo nàng thu dọn hành lý mang theo con gái của anh trai nàng đi đến chỗ em trai Willis của nàng tìm nơi nương tựa." Lần này Vương quốc đã gặp phải nguy cơ sinh tử tồn vong "Hiện tại Hầu Tước Philip đã từng khí phách phong hoa chỉ là một lão già họm hẹm tóc trắng phơ: "Ngươi tranh thủ thời gian mang theo Christine đi tìm em trai Willis của ngươi, lãnh địa của hắn cách rừng rậm Mofi rất gần, ngươi tìm hắn mượn binh, bảo hộ ngươi đi ngang qua rừng rậm Mofi, đi vương quốc Karaman đối diện, bên kia ta cũng có một chút trang viên, các ngươi qua bên kia thì sau này cũng có thể ăn mặc không lo." Lời Hầu Tước Philip khuyên bảo còn rõ ràng bên tai nàng: "Nhớ kỹ, đừng trở về, hiện tại vương thất nhìn chằm chằm người của gia tộc chúng ta, không cho chúng ta lâm trận bỏ chạy, nam tính trong gia tộc là không có cơ hội, chỉ có ngươi cùng Christine mới được cho phép rời đi, các ngươi muốn sống sót, vì Philip gia tộc nối dõi huyết mạch!"
Grace mang theo Christine cộng thêm hơn mười người hộ vệ tìm tới người em trai vẫn luôn không bị mọi người coi trọng này. Đứa em trai này là do cha nàng cùng một hầu gái bên trong gia tộc sinh ra. Có lẽ là khi còn nhỏ lọt vào lạnh nhạt cùng miệt thị quá nhiều, hắn đối với nàng cùng Christine không có một tia hảo cảm, thậm chí hắn còn lấy cớ bảo vệ thành trì đem đội hộ vệ của nàng điều đi, chỉ là đem mấy người các nàng an bài đến một căn nhà nhỏ rồi không còn phản ứng.
"Willis là muốn bản đồ đi ngang qua rừng rậm Mofi cùng giấu tờ bất động sản của những trang viên ở vương quốc Karaman." Grace là hoa giao tiếp nổi danh ở thủ đô, nàng đương nhiên là có thể phát hiện ra ý đồ của em trai, lúc đầu mọi người cùng rời đi cũng không có gì không tốt, nhưng thái độ của hắn này là nghĩ bỏ xuống hai người các nàng để độc chiếm chỗ tài sản đó.
Cũng may, trong bộ đội của tòa thành này có không ít người biết nàng là con gái của Hầu Tước, Willis cũng không dám trắng trợn, chỉ có thể dùng phương thức giam lỏng này.
Christine đang yên tĩnh ngủ, Grace đắp chăn cho nàng, cũng nằm ở bên cạnh, nhưng nàng không ngủ được. Nàng,thị nữ Lafite và quản gia đã chưa ăn cơm suốt một ngày, hôm nay nàng cũng chỉ ăn vụng hai khối bánh ngọt tại lúc giữa trưa, khi gặp mặt em trai ở phủ thành chủ, Willis là muốn đem các nàng bức vào tuyệt cảnh a.
Ngay lúc Grace ép buộc mình ngủ, dùng việc này để tránh né đói khát, bên ngoài truyền đến tiềng ồn ào, tiếng la khóc. Mà lại càng ngày càng nghiêm trọng, giống như trong thành lập tức bắt đầu hỗn loạn."Chuyện gì xảy ra?" Grace mở cửa phòng,hướng ra phía ngoài nhìn lại.
"Tiểu thư, không tốt, quân đội vương quốc Faustin vây thành!" Lão quản gia hoảng sợ nói.
"Không được, chúng ta đi mau, thừa dịp bây giờ bọn họ còn chưa hoàn toàn vây quanh thành trì." Lão quản gia cuống quít thúc giục.
Grace lập tức trở về phòng, ôm lấy Christine còn chưa tỉnh ngủ, cùng lão quản gia và thị nữ đi theo đám người bỏ chạy, người ở chỗ này đều là người đại phú đại quý, đi theo những người này chạy trốn, thì chí ít là không sai phương hướng. Không kịp, chỉ có thể liều mạng một lần, lão quản gia cùng thị nữ đều tu luyện qua đấu khí, hi vọng hai người bọn họ có thể mang theo các nàng đi ra rừng rậm Mofi.
Ngoài thành, Nam Tước Kedozzi cùng Nam Tước Kasher đang ngồi vây quanh đống lửa, nướng một con gà rừng, "Con gà này là do hộ vệ Harvey của ta bắt được, Nam Tước Kedozzi đêm nay ngươi có phúc." Nam Tước Kasher nói giỡn.
"Có thể ăn thứ mà Nam Tước Kasher nướng, là vinh hạnh của ta." Nam Tước Kedozzi khiêm tốn nói.
Các binh sĩ chung quanh hai người nhanh chóng tiến lên, trước đó,lúc đi đường bọn họ đã thương nghị xong, vẫn là dùng phương pháp trước đây, vây ba thiếu một, Nam Tước Kedozzi chắn một cửa thành, Nam Tước Kasher chắn hai cửa thành, trống đi một cửa thành, cho thành Fareins lưu lại một con đường lùi.
Sở dĩ làm như thế, là vì phòng ngừa thành Fareins tử chiến đến cùng, cho bọn hắn một hi vọng, bọn hắn sẽ không đem tất cả lực lượng liều mạng chống cự, mà lại cửa thành bỏ trống kia cũng không phải dễ chạy qua như vậy, trung đội kỵ binh của Nam Tước Kedozzi sẽ chờ bọn hắn cửa thành, nhiệm vụ của trung đội kỵ binh chính là bắt lại những thương nhân cùng quý tộc chạy trốn, mấy người này mới là thịt mỡ, có kỵ sĩ Will là kỵ sĩ thực tập cao cấp đóng giữ, hai người đều rất yên tâm.
Lúc gà rừng đã nướng chín, vây thành cũng đã kết thúc, gần ngàn tên lính đem tòa thành nhỏ này vây trong ngoài hai vòng, ngay cả cửa thành bắc là nơi để lại đường lui cho thành Fareins cũng có một trung đội của Nam Tước Kasher đóng giữ.
Dưới mệnh lệnh của trưởng quan, tất cả binh sĩ đều đang bổ sung đồ ăn, bảo dưỡng tinh thần, đêm nay vây mà không công, chủ yếu là áp đảo ý thức phản kháng của người Charles, mà lại binh sĩ đã hành quân cấp tốc một ngày, cũng cần điều chỉnh, tất cả mọi người nhận được tin tức, rạng sáng ngày mai bắt đầu công thành.
Hiện tại Locke đang ở chỗ cửa thành phía Tây, đây là cửa thành mà doanh đội bọn hắn phụ trách tiến công, không biết Nam Tước Kedozzi cùng Nam Tước Kasher có giao dịch gì, tóm lại nhà ai đánh vào thành trì trước, thì trung đội tiến vào thành đầu tiên sẽ đạt được ban thưởng rất phong phú.
Ngày mai,trung đội thứ ba sẽ thăm dò công thành trước, xem xét lực lượng phòng thủ ở cửa thành này, tiếp theo trung đội thứ nhất và thứ hai cùng tiến công, đây là màn kịch quan trọng, bình thường đều sẽ một bản hoà âm, đây chỉ là một thành nhỏ, những trận công thành trước,bọn hắn đều làm như thế, trung đội bọn họ nằm ở nhóm thứ ba, chủ yếu vẫn là thu dọn tàn cuộc.
Ngày mai, nhiệm vụ của bọn hắn thoạt nhìn là so với người khác nhẹ nhõm, Locke thở phào, nói thật mặc dù đã tòng quân bốn năm, đánh qua không biết bao nhiêu trận chiến, nhưng Locke vẫn đối với tử vong có kính sợ rất lớn. Có thể nhận được nhiệm vụ có nguy hiểm thấp nhất, mặc dù ít chất béo, Locke cũng rất hài lòng, còn sống mới có hi vọng a.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT