Hai người cùng nhau vòng vo mất hơn một tiếng đồng hồ, tận đến khi bụng nhỏ của Cẩm Lý lớn tiếng biểu tình, anh mới ngại ngùng nhìn y.

Cẩm Lý bị y nhìn, thẹn thùng trừng mắt" Anh nhìn cái gì? Tôi không thể đói à?

Khởi Linh bị bộ dạng xù lông của Cầm Lý trọc cười, y dịu dàng cười với anh " Có thể, anh dẫn em đi ăn"

Y túm lấy tay Cẩm Lý khiến cho mười ngón tay đan chặt lại với nhau rồi mới dẫn Cẩm Lý xuống dưới lầu Hai
người một trước một sau bước xuống, lại phát hiện ra ba con người phiền phức kia vẫn còn đang ở đây, ba người ngồi trên bàn, ăn uống vui vẻ tựa như một gia đình nhỏ hạnh phúc, khiến Cẩm Lý cực kỳ ngứa mắt.

Bà Khởi phát hiện Cẩm lý cùng Khởi Linh, nụ cười trên mặt liền tắt ngấm.

Khởi Linh" Sao mấy người vẫn còn ở đây?" Y nói chưa đủ rõ ràng hay sao? Chẳng lẽ phải trực tiếp gọi người tời kéo đi? Đám người này mới chịu cút?

Ông Khởi :" Nhà của ta, ta không ở đây thì ở đâu?"

Khời Linh:" Đây là nhà của tôi." Chỗ nào là nhà ông, ông đừng có thấy sang liền nhận bừa.

Khởi Linh lên tiếng liền muốn đuổi người khiến ông Khởi cực kì tức giận đập bàn ăn đừng bật dậy Khởi Linh biểu cảm lạnh nhạt nhìn ông ta, mặc cho bà Khởi cùng bạch liên hoa đã bắt đầu nước mắt ngắn nước mắt dài, ôm nhau khóc nấc lên.

Cẩm Lý:"?!!"

Cẩm Lý bị tình cảnh đại chiến gia đình lần hai làm cho buồn nôn kiên nhẫn không còn nữa, anh nắm chặt lấy tay Khởi Linh kéo về phía mình Khởi Linh phát hiện Cẩm Lý muốn nói gì đó, liền bỏ qua đàm người kia quay về phía anh thắc mắc:" Có chuyện gì thế?

Cẩm Lý đưa ra mong muốn của mình :"Tôi không muốn ở đây nữa."

Chúng ta có thể qua nơi khác ăn không?

Nhìn thì có vẻ an toàn đó, nhưng không chịu tấn công của người ngoài thì lai phải chịu khủng bố của người nhà, nếu cho anh lựa chọn, anh thả xông pha khói đạn còn hơn phải ở lại đây chiến tranh ngầm. Anh có thể dễ dàng xử lý đám người này, nhưng phải nhắc lại đây đều là người nhà của nhóc nhà mình nhal Cho dù nhóc nhà mình có không thích người nhà đến đầu, anh cũng không thể đem người nhà y xử đẹp được.

Nghe được mong muốn của Cẩm Lý, Khởi Linh cũng không thèm quản đám người nhà kia nữa, bọn họ muốn ở đến đâu thì ở đi, dù sao biệt thự cũng cần người chông coi.

Khởi Linh hướng Cẩm Lý ôn nhu nói:" Anh dẫn em đi ăn."

Y nói xong liền lôi kéo Cẩm Lý rời đi, bỏ lại phía sau lưng người tức tối đập bàn, người thì uất ức khóc lóc đến thảm thương.

Ngồi trên xe đi được một lúc, Cẩm Lý bắt đầu bị từng cơn choáng váng đánh úp. Sáng sớm đã phải ngồi xe đường dài trở về, hiện tại lại còn phải ôm bụng đói ngồi trên xe, cơ thể không tránh khỏi việc choáng váng.

Nhìn Cẩm Lý mềm nhũn ngã trong lòng y, Khởi Linh không dấu được lo lắng, ôm lấy Cẩm Lý, hỏi anh:" Khó chịu lắm sao?"

Cẩm Lý nằm dài trên ghế sau đầu gối trên đùi y, tay vòng qua eo y mặt dấu vào bụng y, lắc nhẹ đầu" Không"

Trải qua bao nhiều thế giới lần đầu tiến phải chịu thảm cảnh say xe đau khổ, Đầu Cẩm Lý xoay như chong chóng thứ gì cũng không muốn nghĩ.

"Chúng ta xuống xe nha?" Khởi Linh lo lắng cho Cẩm Lý, thương tiếc không muốn anh phải chịu khổ, liền gợi ý việc muốn cùng Cẩm Lý rời khỏi xe.

Cẩm Lý mềm nhũn người tiếp tục lắc đầu " Không cần, xuống xe thì chúng ta đi bằng cái gì chứ."

Dù sao cũng đi lâu như vậy rồi, chắc cũng sắp tới nơi đi, thêm một lúc nữa, anh vẫn còn có thể chịu đựng được.

Đầu của Cẩm Lý cọ qua đùi y, Khởi Linh cúi đầu nhìn người trong lòng vành tai liền đỏ lên Khởi Linh âm thầm điều hoà hơi thở đem lửa nóng trong lòng đè ép lại, phải dịu dàng đã nói là không thế làm tổn thương anh, y phải nhịn.

Cẩm Lý không hề biết hành động vô ý của mình đã đốt lên ngọn lửa lớn trong lòng Khởi Linh, anh chuyên tấm úp mặt vào bụng rắn chắc của Khởi Linh ngăn cách mình với thể giới bên ngoài, đè nén sự khó chịu trong lòng, một chút cũng không muốn động.

Cố nhịn thêm một đoạn thời gian, cuối cùng xe cũng dựng lại trước cửa nhà hàng sang trọng, Khởi Linh cúi xuống nói với người trong lòng:" Tới nơi rồi."

Dường như chỉ chờ có thế, Cẩm Lý nhanh nhẹn ngồi bật dậy, đẩy cửa xe phòng ra ngoài, ở ngay trước cửa cố gắng hít thở không khí trong lành. Chân chạm đất, bụng cũng không còn quá khó chịu như khi ở trên xe nữa, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Cẩm Lý có thể lấy lại được dáng vẻ thường ngày.

Khởi Linh cũng xuống xe, khoác tay vào eo nhỏ của Cẩm Lý, Cẩm Lý để y tùy tiện muốn làm sao thì làm, sóng bước với y đi vào nhà hàng.

Ngồi trong phòng bao sang trọng, Khởi Linh dịu dàng đưa quyển thực đơn cho Cẩm Lý, nhường Cẩm Lý gọi đồ trước:" Em gọi món đi."

" Được."

Cẩm Lý không khách sáo nhận lấy quyền thực đơn từ tay y, nghiêm túc xem một lượt, thời điểm nhìn đến món anh cuối cùng trong quyển thực đơn, tâm trạng vui vẻ của Cẩm Lý liền biến mất.

Khởi Linh nhạy cảm nhận ra tâm trạng của Cẩm Lý thay đổi, quan tâm hỏi:" Sao thế?"

Cẩm Lý thành thực đáp:" Không có khoai rán."

Không có khoai rán thì ăn gì chứ! Toàn là đồ bỏ đi. Nhưng nếu anh chịu làm bánh khoai cho trẫm, trẫm có thể suy nghĩ lại.

Nhân viên phục vụ:"?!!!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play