Người đời có câu, đã dấn thân vào xã hội đen thì đừng mong yên ổn, người đời nói, không bao giờ sai. Đã đến tận bệnh viện để nghỉ dưỡng rồi mà vẫn bị tập kích.

Đám người bên kia có vẻ như quyết tâm trừ khử bằng được Khởi Linh thì phải!

Cẩm Lý tức giận, mông đau nhưng vẫn phải cùng với Khởi Linh ngồi trên cây ẩn nấp.

Đêm hôm qua, phòng bệnh đột nhiên bị đột kích, Cẩm Lý trực tiếp mang theo Khởi Linh nhảy cửa sổ ra, cũng may phòng bệnh của y chỉ ở tầng 3, Cẩm Lý sử dụng thân thể linh hoạt của mình, đem người bệnh ấn vào lùm cây.

Trời vốn tối, dựa vào khả năng ẩn nấp của mình, Cẩm Lý tin tưởng sẽ không ai có thể phát hiện ra.

Khởi Linh sau khi được nghỉ ngơi một ngày thì đã lấy lại được chút sức lực, kêu y bám chặt vào cành cây chắc chắn sẽ không có vấn đề.

Thế nhưng bởi vì cử động mạnh mà vết thương ở vùng bụng của y nứt ra, lại bắt đầu chảy máu. Cẩm Lý phát hiện Khởi Linh không đúng, nhanh chóng giúp y đè ép vào vị trí bị thương, ngăn không cho máu tiếp tục chảy ra.

" Cố nhịn một chút, cảnh sát sẽ tới sớm thôi."

Khởi Linh đột nhiên cười nhạt một tiếng.

Cẩm Lý thắc mắc:" Anh cười cái gì!!"

" Cậu có vẻ rất tin tưởng cảnh sát nhỉ?" Cả hai lần đều nhắc đến cảnh sát.

" Cảnh sát nhân dân giúp dân trừ hại không phải sao?" Cẩm Lý đúng tình hớp lý nói.

Bước đầu phải dạy dỗ nhóc nhà mình tin tưởng cảnh sát trở lại, như vậy mới có thể dễ dàng " cải tà quy chính".

Đối với quan niệm này của Cẩm Lý, Khởi Linh chỉ cảm thấy nực cười.

" Thế giới này rất đáng sợ, đừng nên tin tưởng bất cứ ai."

" Đến anh cũng không thể tin sao?"

Khởi Linh liền bị bất ngờ, nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu:" Không thể tin." Họ mới chỉ gặp nhau bao lâu chứ! Không thể tùy tiện tin người, bé con tin người quá sẽ rất dễ bị lừa bịp, bị lợi dụng.

Cẩm Lý nhìn thẳng vào mắt Khởi Linh, kiên quyết nói:" Anh có thể tin tưởng tôi. Tôi bảo vệ anh."

Khởi Linh lần này trực tiếp ngẩn người. Trong lòng hỗn loạn thành một đoàn.

Người này... đã bị y mạnh bạo cưỡng không biết bao nhiêu lần, vậy mà lại có thể kiên quyết ở bên cạnh bảo vệ y. Không thể tin!

" Tôi nói dùng thân trả nợ, thân thể này của tôi, tặng cho anh." Cẩm Lý tiếp tục nói.

" Ở kia!" Phía dưới đột nhiên truyền đến giọng nói.

Cẩm Lý:"!!"

Trẫm đã cao giọng quá à?

Không quản nữa, Cẩm Lý trực tiếp xách người lên, chạy.

Thời gian lâu như thế, cảnh sát cũng phải tới rồi đi. Cẩm Lý làm một phải bài tính toán đơn giản, não lẩy số nhanh, quyết định cõng theo Khởi Linh chạy về phía cửa chính của bệnh viện.

Các chị em người vô tội, phiền mọi người làm bia đỡ đạn giúp trẫm.

Cẩm Lý mặc dù phải cõng theo một đại nam nhân nhưng tốc độ không hề chậm, luôn duy trì được khoảng cách với đám người phía sau.

\* đoàng\* Đám người kia thiếu kiên nhẫn\, trực tiếp nổ súng\.

Cẩm Lý dựa theo phán đoán, né khỏi đường đạn, chân không dừng, tay lại lật Khởi Linh ra đằng trước.

" Ôm chặt lấy cổ tôi." Cẩm Lý dùng hơi thở đã có chút nặng nói, cơ thể không ngừng di chuyển né khỏi đường đạn của đám người phía sau.

Sảnh chính của bệnh viện cực kì hỗn loạn, nhưng về cơ bản đã được cảnh sát khống chế, Cẩm Lý ôm người chạy đến trong con mắt đầy kinh ngạc của cảnh sát nhân dân. Cẩm Lý thấy được an toàn, hét lớn:" Cứu mạng a!"

Cảnh sát đây rồi!

Cẩm Lý ôm theo Khởi Linh, chạy một mạch về nơi cảnh sát đang đứng đông nhất. Chạy thẳng vào phòng tuyến bảo vệ của cảnh sát cơ động, lúc này mới chịu thả Khởi Linh xuống.

" Phù... cuối cùng cũng an toàn." Cẩm Lý thở phải một hơi:" Anh cảnh sát, có thể giúp tôi xem một chút...." Cẩm Lý nói chưa hết câu, cơ thể đã lảo đảo muốn ngã, cũng may Khởi Linh ở bên cạnh, đỡ lấy anh.

" Sao thế?" Khởi Linh lo lắng hỏi, nửa ôm lấy Cẩm Lý.

Cẩm Lý xua tay:" Chân có chút mềm, không đáng ngại."

Cẩm Lý chống đỡ lấy cơ thể, lấy lại thăng bằng:" Anh ngồi xuống, tôi kiểm tra vết thương giúp anh."

Khởi Linh ngoan ngoãn làm theo lời Cẩm Lý, ngồi xuống một bên, ngoan ngoãn để Cẩm Lý xem vết thương giúp mình, còn lấy được đồ từ chỗ cảnh sát, giúp y băng lại vết thương.

Trong tầm mắt y lúc này, chỉ có thiếu niên nhỏ nhắn đang chăm chú xử lý vết thương cho y đến mồ hôi chảy dọc xuống má cũng không quan tâm.

Khởi Linh bỗng vươn tay, lau đi giọt mồ hôi chảy trên má Cẩm Lý.

Cẩm Lý giật mình, ngẩng đầu:" Anh làm gì thế?"

Động loạn cái gì, có để im cho trẫm làm việc không?

Trẫm mặc kệ ngươi bây giờ!

Bị Cẩm Lý hung dữ trừng một mắt, Khởi Linh bất đắc dĩ thu tay lại, trong lòng không khỏi tràn lên cảm xúc ấm áp. Chính thiếu niên trước mặt này, đã hai lần cứu y từ trong nguy hiểm.

Không ngại đặt bản thân vào tình thế xấu, chỉ để bảo hộ y an toàn.

Khởi Linh không hiểu, mình có cái gì có thể khiến người này hết lòng vì y như vậy!

Xấu xa, máu lạnh, độc ác, hung tợn... những tính từ này vẫn không thể nào diễn tả đủ con người của y.

Nếu nói là vì đã đồng ý lấy thân trả nợ y, thì y tin với khả năng của người này, việc kiếm tiền trả nợ cho y chỉ là bấn đề thời gian mà thôi.

Y nghĩ sao cũng không thể hiểu nổi.

Mà Cẩm Lý bên này, không hề biết rằng nhóc nhà mình đã tự hoàn thành xong việc bổ não một vòng lớn, chỉ chuyên tâm xử lý tốt vết thương cho Khởi Linh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play