" Bé con, ngươi khóc, khiến ta càng cảm thấy hứng thú đó!"

Hứng cái mọe, trẫm không thể giao du với kẻ có khuynh hướng S được, trẫm không có M đâu. Mau tránh ra.

Cẩm Lý cựa quậy, lại bị y giữ chặt lại. Phía dưới điên cuồng bị y trà đạp, bên trên lại in đậm những dấu răng của y. Cẩm Lý toàn thân khó chịu, hai tay lại bị trói chặt trên đầu giường, không thể nào cựa quậy được.

Trời đất đảo điên, Cẩm Lý không rõ lúc nào mình ngất đi.

Nhìn thân thể xụi lơ bị mình đè ép, Khởi Linh không dấu được xúc động, điên cuồng ra vào, tận đến khi phóng thích ra lần nữa, y mới chịu buông tha cho Cẩm Lý. Nhìn dịch thể hòa với máu chảy ra khỏi cửa động, Khởi Linh không nhịn được hứng phấn trong lòng.

Nếu không phải y có việc cần làm, chỉ muốn tiếp tục đè bé con ra làm.

Y vốn không phải ngươi đắm chìm vào sắc dục, những kẻ y từng tiếp xúc, không một ai có thể gợi lên hứng thú của y, hiện tại có thể gặp được một bé con làm được, tội gì y không nắm bắt, đem anh trở thành công cụ của y chứ!

Cẩm* công cụ phát tiết* Lý:"..."

Trẫm muốn đổi người.

" Lão đại, đến giờ rồi ạ." Bên ngoài có tiếng nói vọng vào.

Khởi Linh chỉnh đốn lại quần áo, đem chăn mỏng tùy tiện phủ lên người Cẩm Lý, sau đó liền rời đi.

 
Căn phòng nhỏ chìm trong bóng tối, đem thân ảnh nhỏ nhắn nuốt chửng.

Cẩm Lý một lần nửa tỉnh lại, toàn thân đau nhức, đặc biệt là vị trí kia, có thể cảm nhận được chất lỏng vẫn còn đang chảy ra. Rốt cuộc là có bao nhiêu! Hạ thân vừa đau vừa rát, eo vừa nhức vừa mỏi. Cẩm Lý không vui, quan sát tình hình xung quanh.

Được rồi, vốn là không thể nhìn thấy thứ gì.

Căn phong cơ bản không hề có một tia sáng, bóng tối đen đặc bao chùm lấy toàn bộ mọi thứ. Cẩm Lý vốn đã quen với bóng tối này, không mảy may sợ hãi. Toàn bộ tấm trí của anh hiện tại đều đổ dồn về thiết lập nhân vật của mục tiêu nhiệm vụ.

Suốt một khoảng thời gian tiếp theo, Cẩm Lý thật sự bị Khởi Linh coi như là một công cụ để phát tiết, chỉ cẩn y vui hay buồn, y cũng sẽ tìm đến chỗ Cẩm Lý, lật qua lật lại, lật đến khi nào Cẩm Lý không còn sức lực mà ngất đi, lật đến khi y thấy thỏa mãn mới dừng lại.

Hạ thân của Cẩm Lý chịu thương tổn, lại không hề được quan tâm, càng ngày càng đau rát. Anh cũng chỉ đành cắn răng chịu đựng... không còn cách nào, muốn anh nói cũng phải cởi cái dải buộc trên miệng của anh ra đã.

Không hiểu tại sao, chỉ sau lần đầu tiên Khởi Linh thả tự do cho cái miệng nhỏ của Cẩm Lý, bắt đầu từ những lần tiếp theo, đều trực tiếp dùng vải buộc lại.

Khởi Linh biểu thị: Không muốn nghe những lời không liên quan, buộc dây vải có thể khiến bé con dễ dàng rên rỉ dưới thân y hơn.

Cẩm Lý: Thiết lập nhân vật của trẫm đều bị hủy rồi.

\-\-\-\-

Ăn uống của Cẩm Lý đều được một lão bà phụ trách, nói là phụ trách nhưng cũng chỉ là tới đưa đồ ăn cho Cẩm Lý, còn Cẩm Lý làm thế nào để ăn thì lão bà không hề để tâm. Cẩm Lý cũng không cần lão bà đó để tâm, dù sao, anh cũng có thể tự mình ăn.

Không rõ đã bị nhốt đến ngày thứ bao nhiêu, không gian yên tĩnh của Cẩm Lý đã không còn nữa.

Cẩm Lý nhíu mày, thức dậy trong bóng tối, bởi vì vừa bị Khởi Linh đè xong, cơ thể đều mệt mỏi không muốn động, lại bị tiếng ồn hỗn độn từ bên ngoài truyền vào làm phiền đến không thể tiếp tục ngủ.

Cẩm Lý nằm trên giường, ở trong bóng tối, mở mắt. Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, sau đó là cửa mở, ánh sáng bên ngoài lọt vào đều bị một thân hình che chắn, bởi vì ngược sáng, Cẩm Lý không thể nhìn thấy rõ biểu cảm trên mặt y, nhưng anh có thể chắc chắn, đây là Khởi Linh.

Khởi Linh đẩy cửa tiến vào, sau đó lại nhanh chóng đóng sầm cửa. Bóng tối một lần nữa bao chùm toàn bộ căn phòng.

Mặc dù Cẩm Lý chỉ nhìn thấy y trong một khoản thời gian ngắn, thế nhưng, anh có thể xác định, y đang bị thương.

" Anh bị thương ở đâu?" Có nặng lắm không a!

Đáp lại anh chỉ là tiếng thở nặng nề.

Cẩm Lý không quản được nhiều như vậy, nhấc chân bước xuống giường, chân vừa chạm đất liền mềm nhũn, cũng may anh nhanh tay bám được vào chiếc tủ bên cạnh giường, ổn định lại cơ thể xong, Cẩm Lý liền hướng về phía cửa đi đến.

Theo mỗi bước chân, dịch thể mới mẻ cũng chảy ra.

Cẩm Lý không nhịn được đỏ mặt.

Anh xác định công tác điện, ấn vào, căn phòng liền tràn ngập ánh sáng. Thứ đầu tiên Cẩm Lý nhìn thấy chính là Khởi Linh toàn thân đầy máu đang ngồi tựa vào cửa, mắt nhằm nghiền, nặng nề hít thở.

Cẩm Lý nhanh chóng huy động vốn kiến thức y học của mình ra, dùng tấm chăn mỏng trên giường tiến hành cầm máu cho Khởi Linh.

Khởi Linh bị Cẩm Lý chạm vào, liền giương ánh mắt đề phòng nhìn anh.

" Nhìn cái gì, mau lên, tôi giúp anh cẩm máu." Mỗi lần đều phải giải quyết tốt đám phiền phức do nhóc nhà mình gây ra.

Khởi Linh không hiểu trong lòng đang nghĩ cái gì, chỉ nhìn chằm chằm Cẩm Lý phát ngốc.

Đại lão xã hội đen không ngờ cũng có một mặt này, quả nhiên, nhóc nhà mình vẫn mãi là nhóc nhà mình.

Cẩm Lý vừa cầm máu cho Khởi Linh vừa cảm thán.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play