Đám người dốc toàn tâm toán lực chạy khỏi đám xác sống, Cẩm Lý bên này tìm được mẹ rồi, liền không thèm quản đám xác sống này sẽ trêu đùa đám người kia thế nào nữa, bắt đầu tập trung suy nghĩ nhốt người ở đâu thì hợp lý.

Cẩm Lý mất nửa tháng mới có thể tìm được cha thân thể này, sau đó sắp xếp chỗ ở hoàn hảo cho bọn họ.

Hoàn thành việc nhốt người.. à không... bảo vệ xác sống xong xuôi, Cẩm Lý mới có tinh thần chơi đùa. Quay đi quay lại, liền phát hiện ra đứa trẻ nhà mình đẹp lên không ít, gân xanh đen nổi trên mặt đã mờ đi nhiều, đôi mắt không còn quá đỏ.

Cẩm Lý sờ sờ má Tư Ngung, cảm thán. Da cũng mềm hơn, không còn lạnh lẽo thô ráp nữa.

Hiện tại đã là sau mạt thế một tháng, những người còn sống dường như đã ổn định tốt trong khu an toàn lớn nhỏ, nhiều công trình bị phá hủy. Nhà nước thành lập những nhóm dị năng giả lại với nhau để đi tìm kiếm vật tư, muốn xây dựng lại sự sống trong các khu an toàn.

Bởi vì nguyên nhân diễn ra mạt thế không phải do thiên nhiên biến đổi nên thời tiết vẫn cực kì bình thường, muốn nắng vẫn có nắng, muốn mưa vẫn có mưa, một ngày vẫn dài 24 giờ, 12 giờ có mặt trời, 12 giờ có mặt trăng.

Cẩm Lý không có nhiệm vụ nào đối với bên phe nhân loại, cho nên cũng không rảnh mà chạy tới chỗ nhân loại nhảy lên nhảy xuống, anh việc gì cũng không làm, ngày ngày ngồi trong khu biệt thự vừa chiếm được, hết ăn lại nằm, hết nằm lại ăn.

Đứa nhỏ nhà mình không cần bận tâm, mỗi ngày đều hoàn thành rất tốt nhiệm vụ vua xác sống, đem đám tiểu đệ đệ của mình đi bắt người.

Hôm nay cũng vậy, Tư Ngung sau khi đem đám tiểu đệ đệ nhà mình đi tập kích người, trở về liền chạy đến bên cạnh Cẩm Lý, ôm một cái.

" Hôi quá! Đi tắm đi." Cẩm Lý chê bai, đẩy đẩy Tư Ngung ra.

Mỗi lúc như vậy, Tư Ngung sẽ không quan tâm, cứng rắn ôm lấy Cẩm Lý. Cẩm Lý liền ghét bỏ đẩy người ra, lúc này Tư Ngung mới ngoan ngoan chạy ra ngoài tắm rửa.

Nhìn đứa con nhà mình càng ngày càng nề nếp, Cẩm Lý không khỏi cảm thấy thành tựu.

Xem đi xem đi.

Tư Ngung tắm sạch sẽ xong, chậm rãi bước tới bên cạnh Cẩm Lý, một lầm nữa ôm Cẩm Lý vào lòng:" gào... gào.."

" Ta không hiểu ngôn ngữ của ngươi." Ngươi thủ thỉ cái gì.

Tư Ngung có chút ủy khuất nhìn Cẩm Lý, y chỉ muốn kể cho anh nghe những gì mình trải qua hôm nay mà thôi. Anh ấy vậy mà lại nghe không hiểu.

Tư Ngung cũng muốn học nói, thế nhưng lưỡi rất cứng, làm cách nào cũng không thể phát ra âm thanh giống Cẩm Lý được.

Nhớ ra điều gì đó, Tư Ngung hơi đẩy Cẩm Lý ra, lục trong túi, lấy ra một viên đá tròn tròn, đưa cho Cẩm Lý. Cẩm Lý nhìn hòn đá giống ngọc bích ở trước mặt, mờ mịt.

" Gào gào." Tư Ngung đẩy đẩy tay, muốn Cẩm Lý nhận lấy.

Cẩm Lý vươn tay cầm, quan sát viên ngọc thật kĩ. Không có gì đặc biệt, cũng không ăn được.

Cẩm Lý ở nhà cả ngày, đương nhiên không biết thế giới bên ngoài đã chuyển thành cái dạng gì, cũng không hề biết đến tồn tại của tinh hạch. Thứ Cẩm Lý đang cầm, chính là tinh hạch được lấy ra từ đầu của một dị năng giả hệ mộc.

Cẩm Lý chỉ cảm thấy thứ này khá đẹp, vỗ vỗ đầu tán thưởng Tư Ngung, sau đó qua loa đút vào túi.

Tư Ngung còn tưởng Cẩm Lý thật sự biết tác dụng của tinh hạch, cũng không tiếp tục để tâm, lại lười biếng ôm lấy Cẩm Lý.

" Gào." Tư Ngung nhè nhẹ kêu, tựa tiếng mèo nhỏ, vờn vờn quanh tai Cẩm Lý, lòng Cẩm Lý tựa như bị cào một cái, nghiêng đầu tựa vào lồng ngực Tư Ngung, chậm rãi nhắm mắt.

Ban đêm, bọn họ chính là thường xuyên ôm nhau như vậy mà ngủ.

Tư Ngung hiện tại chỉ có thể nói là một xác sống cấp cao mà thôi, vẫn chưa phải là vua xác sống.

Xác sống gồm 7 cấp, sau cấp 7 chính là vua xác sống, chỉ có một xác sống đầu tiên đột phá lên cấp 7 mới có thể trở thành vua xác sống, toàn quyền điều khiển các xác sống khác.

Cẩm Lý cảm thấy để đứa nhỏ nhà mình tùy tiện phát huy cũng có thể dễ dàng đoạt được chức vua xác sống, cho nên mỗi ngày đều không làm gì cả, ngồi trong nhà vẫn có thể nhìn tiến độ nhiệm vụ tăng lên, nhiệm vụ chính thì sau khi nhốt bố mẹ thân thể này vào hòm, đã nhảy lên 100% rồi, không còn là mối lo nữa.

Cẩm Lý ngày ngày chờ ăn cơm nhão đến không biết ngượng.

Hệ thống cuối cùng vẫn không biết phải làm sao với ký chủ nhà mình.

[ Ký chủ, ngài ra ngoài đi.] Ra ngoài đánh nhau... thể hiện trình độ đi anh.

Cẩm Lý kiến quyết nói không với việc tự thân vận động.

Hệ thống [...]

Ngài không đi, tưởng nó không có cách khiến anh bắt buộc phải đi hay sao? Ký chủ, ngài đừng có xem thường nó. Hệ thống này cực kì có chuyên môn, cực kì yêu nghề. Nó không nhắc, ký chủ lại quên mất.

Hệ thống âm thầm hắc hắc cười gian.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play