Cẩm Lý đứng từ xa quan sát tình hình bên phía phi cơ, thời điểm phát
hiện có người bên trong dùng lửa lớn đốt cháy tiểu thực vật của mình,
Cẩm Ly tâm tình càng thêm tức giận, ánh sáng trong mắt càng đậm.
Phi cơ bị ngọn lửa mạnh mẽ kia làm thủng một lỗ nhỏ, Cẩm Lý muốn nhân cơ hội đó để đám tiểu thực vật của mình chui vào bên trong, tốc độ phát triển của thực vật đã rất nhanh, không ngờ còn chưa chạm đến lỗ hổng đã một lần nữa bị thiêu cháy, từ trong phi cơ có người nhảy ra ngoài.
Người đó rất cao, mui phi cơ dốc đứng gồ ghề nhưng vẫn có thể hiên
ngang đứng vững bằng hai chân, một chút nao núng cũng không có.
Ánh sáng điên cuồng trong mắt Cẩm Lý, tại thời điểm nhìn thấy thân ảnh kia liền tắt ngấm.
Là y!
Tâm tình Cẩm Lý nhanh chóng trở lên kích động, đến hóa thành luồng
sáng cũng ngại làm, trực tiếp từ trên cảnh cây nhảy xuống, ngay dưới
chân đã có tiểu thực vật đỡ lấy anh. Cẩm Lý mượn sức tiểu thức vật, nhún người một cái, hướng vị trí Liên Thẩm Kỳ đang đứng, nhanh như tên lửa
phóng tới.
Liên Thẩm Kỳ cảm nhận được ma sát của không khí, phản ứng cũng rất
nhanh lùi lại một bước, thế nhưng không hiểu sao, y lại dừng lại, đứng
tại chỗ chờ đợi.
Có lẽ là do cảm thấy không có sát khí, cũng có thể là do cảm nhận
được luồng hơi thở quen thuộc. Liên Thẩm Kỳ quyết định không tránh né,
còn chậm rãi nhấc hai tay lên.
Cẩm Lý rất nhẹ, chỉ tựa như một luồng không khí, thời điểm chạm vào
cơ thể Liên Thẩm Kỳ, cũng chỉ đủ làm quần áo anh bay lên một đoạn.
Cẩm Lý nhào tới ôm lấy người, không kìm được vui vẻ gọi:" Nhóc con."
Liên Thẩm Kỳ cúi đầu chỉ nhìn thấy một nhúm tóc đen tuyền mềm mại còn tỏa ra mùi hương thanh mát, khéo miệng chậm rãi cong lên, hai tay cực
kỳ phối hợp ôm lấy Cẩm Lý, còn luồn vào trong tóc khẽ vuốt, trong giọng
không giữ được vui vẻ:" Ừ."
Loan Hy còn đang cùng đội nhóm chật vật xử lý những cái dây leo trong phi cơ, đột nhiên đám dây leo dừng hoạt động, để cho bọn họ khoảng thời gian nghỉ ngơi, đám người Loan Hy lúc này mới có thời gian để thở.
" Mau ra ngoài xem, thiếu tướng khống chế được bọn chúng rồi." Loan Hy vui mừng, chân chó dẫn đầu nhóm người chạy ra ngoài.
Cảnh tượng trước mắt, không chân thực đến nỗi Loan Hy cảm giác mình đã ngủ một hơn mười vạn năm rồi.
Cái mẹ gì thế?
Tiểu tử tóc đen kia là ai?
Tại sao giữa ban ngày ban mặt cùng thiếu tướng của anh ta ôm nhau?
Còn nữa, nét mặt kia là thế nào?
Nụ cười kia là thế nào?
Ánh mắt kia là thế nào?
Con mẹ, thiếu tướng mặt đơ trời sập cũng không thèm nhíu mày lấy một
cái, vậy mà có thể vừa ôm một tiểu tử vừa cười, sắc mặt dịu dàng đến nỗi ánh sáng mặt trời đầu xuân cũng phải cúi đầu nhận thua đó!
Loan Hy không tin vào mắt mình, ghé sang người bên cạnh,mơ hồ hỏi:" Cậu có thể tát tôi một cái được hay không?"
Người bên cạnh không chút do dự, gật đầu, tay nhấc lên, vả một phát vào má trái Loan Hy.
Lực đạo không lớn không nhỏ, đủ để khiến Loan Hy ôm mặt kêu trời:" Đau quá!"
Loan Hy không rảnh chất vất người vừa rồi tát mình quá mạnh, một tay
ôm mặt, ánh mắt vẫn không ngừng nhìn về phía hai người bên kia:" Cậu có
nhìn thấy những gì tôi đang chứng kiến không?"
Người bên cạnh không chậm chễ:" Có."
" Là thật à? Không phải mơ?"
" Là thật!"
Nhóm người không ai hiểu Liên Thẩm Kỳ như Loan Hy, đương nhiên ngoài
việc hơi bất ngờ một chút, cũng sẽ không rơi vào trạng thái sảng như
Loan Hy hiện tại.
Đùa gì thế! Hắn ta bị cảnh tượng này dọa ngốc luôn rồi.
Nhóm người Loan Hy đứng nhìn hai người kia ôm ôm ấp ấp hơn chục phút, Loan Hy không kiên nhẫn được nữa, tiến lên phía trước một bước.
Hắn không biết là tiểu tử này thiếu tướng nhặt ở đâu ra, nhưng bọn họ tới đây là để thực hiện nhiệm vụ, trong lúc thực thi nhiệm vụ không
được để tư tình làm chậm rãi tiến độ.
Loan Hy không còn kiên nhẫn, Liên Thẩm Kỳ ở bên kia cũng phát hiện
ra, hắn chỉ kịp tiến lên một bước, Liên Thẩm Kỳ liền đưa tay ra hiệu hắn dừng lại.
Liên Thẩm Kỳ đổi tư thế, muốn tách Cẩm Lý ra trước.
Cẩm Lý phát hiện ý đồ của Liên Thẩm Kỳ, cực kỳ không vui vẻ, hai chân liền rời khỏi mặt đất, sử dụng tư thế tựa như gấu koala bám chặt lấy
người Liên Thẩm Kỳ, lắc đầu:" Ưm, người ta không muốn đâu."
Giọng nói mềm mại nũng nịu khiến tâm của Liên Thầm Kỳ tan chảy hoàn
toàn, Liên Thẩm Kỳ sủng nịnh nhìn con gấu nhỏ dính người trong lòng, một tay đỡ lên hông Cẩm Lý, một tay đặt ra sau đầu anh, giúp anh không bị
quá mỏi.
Cẩm Lý tựa đầu lên vai Liên Thẩm Kỳ, không ngại ánh mắt của đám người Loan Hy, vui vui vẻ vẻ làm tổ trong lòng Liên Thẩm Kỳ.
Cẩm Lý vốn không có khối lượng, treo ở trên người Liên Thẩm Kỳ ngoài
việc nhìn hơi kỳ ra thì đều không ảnh hưởng đến hành động của y.
Liên Thẩm Kỳ không cảm nhận được sức nặng của Cẩm Lý, nhưng lại nhận
được hơi ấm từ cơ thể anh truyền sang, sau khi xác định Cẩm Lý đúng là
một thực thể, lúc này mới để anh tùy ý treo trên người mình, hướng đám
người Loan Hy đi tới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT