Từ Phó Dương không dám thở mạnh, im lặng lắng nghe Cẩm Lý.

Cẩm Lý thở dài một hơi, từ từ lên tiếng.

[ Phó Dương! Em làm sao biết anh sẽ chọn sự nghiệp mà không phải em?]

[ Em...]

[ Yên lặng! Nghe anh nói hết.]

[...] Anh ấy sao lại hung như thế chứ!

[ Em không phải gánh nặng của anh, em không phải là người gây phiền phức cho anh. Những thứ bên ngoài kia, anh đều có thể giải quyết được, sóng gió cuộc đời không phải là điều anh sợ hãi.]

Cẩm Lý ngừng một lúc mới tiếp tục.

[ Không có em, mới là điều khiến anh sợ nhất.]

[ Cẩm Lý!] Từ Phó Dương phức tạp gọi tên anh.

[ Em đợi anh, nhận xong giải liền về với em, chúng ta nói chuyện rõ ràng có được hay không?]

[ Được!]

[ Không, em vẫn là tới đây với anh đi!] Cẩm Lý kiên quyết.

[ Gì chứ!] Từ Phó Dương bất ngờ

[ Anh mua vé máy bay cho em, ngay ngày hôm nay bay qua với anh.]

[ Cẩm Lý, anh đừng tùy hứng nữa.] Để người khác bắt gặp tiếp thì phải làm sao?

[ Anh không có tùy hứng, anh nghiêm túc. Em tới sân bay đi, anh chuẩn bị máy bay cho em.]

[ Nhưng...]

[ Không có nhưng. Em tới đây, anh cho em câu trả lời!]

Cẩm Lý cương quyết muốn Từ Phó Dương đi cùng, Từ Phó Dương lấy bất kỳ lý do gì cũng bị bãi bỏ. Từ Phó Dương không biết phải làm sao, cuối cùng đành đồng ý với đề nghị của Cẩm Lý, soạn quần áo.

Từ Phó Dương gấp gọn đồ vào trong túi xách, trong lòng miên man không ngừng suy nghĩ.

Cẩm Lý mệt cả tâm lẫn thân, thở dài một hơi, cúp điện thoại ngả người xuống ghế sau.

" Bạn gái giận dỗi à?" Lái xe bát quái hỏi.

" Có thể nói là như vậy." Cẩm Lý mệt mỏi trả lời.

" Thanh niên các cậu dỗ người yêu cũng thật khổ."

" Ha ha."

Cẩm Lý cười trừ một tiếng, không tiếp tục nói chuyện.

Quản lý bên kia từ lúc phát hiện tin đồn đã lo lắng không thôi, muốn liên lạc với Cẩm Lý nhưng lại phát hiện đã bị Cẩm Lý chặn số điện thoại. Anh ta còn không biết phải làm sao để liên lạc với Cẩm Lý thì tin đồn đã bị đè xuống, đoán chừng là hậu trường mới Cẩm Lý tìm được đã giúp anh xử lý, quản lý cũng không còn quá lo lắng.

Cẩm Lý trở lại, sau khi phải ngồi im chịu đựng quản lý hăng say phun nước miếng một hồi, anh mới được thả trở về phòng khách sạn lấy hành lý.

Thành hay bại, chính là quyết định ở giấy phút này.

Ngày 27 tháng 12, lễ trao giải ảnh đế cuối năm diễn ra. Cẩm Lý năm nay nằm trong mục để cử ảnh đế cho nên cũng trở thành khách mời bắt buộc phải có mặt tại chương trình.

Cẩm Lý ở nhà còn có khúc mắc kia kìa! Mau mau, trao giải nhanh lên trẫm còn về nhà đón tết!

Mặc dù chỉ là tết dương lịch, nhưng vẫn cần phải về nhà nha! 31 này anh còn có lời mời tham dự gala cuối năm của một đài truyền hình lớn. Chậc, mỗi ngày đều cố gắng làm việc không ngừng nghỉ đó!

Lễ trao giải, Từ Phó Dương được Cẩm Lý sắp xếp cho một chỗ ngồi ngay gần vị trí anh ngồi để tiện bề theo dõi. Từ Phó Dương mặc dù ngại ngùng muốn chết nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo an bài của anh.

Giải ảnh đế năm nay, không ngoài dự kiến, thuộc về Cẩm Lý!

Thời điểm giải thưởng vừa công bố, tiến độ nhiệm vụ thế giới cùng lúc hoàn thành, thanh tiến độ chỉ mức 100%.

Cẩm Lý cực kỳ hài lòng, cuối cùng cũng có thể thoát khỏi đống rắc rối này rồi!

Trong tiếng tung hô của tất cả mọi người, Cẩm Lý chậm rãi đứng dậy tiến lên bục nhận giải. Cầm giải thưởng trong tay, Cẩm Lý không nhanh không chậm nói.

" Năm nay là một năm đầy biến động đối với tôi, trước khi lên đây, có rất nhiều tin đồn ác ý xoay quanh tôi, vì vậy tôi muốn nhân lúc này, đính chính toàn bộ sự việc.

Thứ nhất, chuyện tôi có người yêu, đúng là sự thật. Em ấy là một người rất tốt,tính chiếm hữu rất cao cho nên vẫn mong các vị đạo diễn có thể giúp tôi chọn lựa kịch bản, có cảnh ôm cũng không được, hôn càng không được đâu...."

Cẩm Lý nói đến đây, bên dưới đồng loại xôn xao, Từ Phó Dương ngồi ở vị trí khán giả, nghe rất rõ từng câu từng chữ bọn họ bàn tán. Cậu không hiểu nổi, Cẩm Lý tại sao phải làm như vậy chứ!

Cẩm Lý không mấy để tâm, tiếp tục nói:" thứ hai, nếu mọi người thắc mắc tôi sẽ chọn sự nghiệp hay em ấy, vậy thì không cần thắc mắc nữa. Tôi chọn em ấy. Nếu em ấy không muốn tôi tiếp tục đi tiếp, ngay lúc này, tôi có thể rời khỏi giới giải trí!"

" Thứ ba, tôi ở đây để nói với toàn bộ mọi người, đừng động đến em ấy!"

" Từ Phó Dương, em ấy là của tôi, là tất cả của tôi."

Tôi xuất hiện ở đây để bảo vệ em ấy, đời đời kiếp kiếp, mãi không thay đổi.

---

Ký chủ, ngài rõ ràng đang kiếm cớ. Tự đeo vàng lên mặt mình, ký chủ không thấy nặng à?

Trẫm bình thường!

Rõ ràng là do chán ghét công việc làm thần tượng nên muốn nghỉ việc, ba hoa hai câu đã đẩy hết lý do lên người mục tiêu nhiệm vụ, ngài không sợ mục tiêu nhiệm vụ sẽ cảm thấy áy náy sao?

Rất tốt, áy náy rồi mới trân trọng trẫm. Trẫm cảm thấy, không thiệt thòi.

Người thiệt là mục tiêu nhiệm vụ có được hay không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play