Phương Ly phát điên mất thôi, khó khăn lắm mới tìm lại được tiểu hồ ly, cùng y trải qua một đêm xuân tuyệt đẹp, bãi triều trở về, liền không thấy tiểu hồ ly đâu.
Chăn bị xé rách vẫn còn nằm dưới đất, dấu vết lộn xộn trên giường chưa được dọn dẹp, bởi vì y ra lệnh không có sự cho phép của y không ai được vào, cho nên nô tỳ cũng sẽ không dám vào dọn dẹp. Chuyện lớn ở đây là, với bộ dạng kia của tiểu hồ ly thì y sẽ chạy đi đâu?
Chưa kể đến cái chăn tại sao lại bị rách!!
" Thu Ngư." Phương Ly gấp gáp nhặt chăn lên, y có dự cảm không lành... phải tìm ra tiểu hồ ly mới được.
" Thu Ngư." Phương Ly gọi hai câu, vẫn không thấy Hoàng Thu Ngư xuất hiện.
Kỳ lạ, thường ngày luôn đi theo y, tại sao gọi không thấy?
Phương Ly đảo mắt, dường như nghĩ ra điều gì đó, mày nhíu thành đường. Đáng lẽ ra, y nên chú ý hơn, thái độ của Hoàng Thu Ngư đối với tiểu hồ ly không hề thiện cảm chút nào. Tại sao y lại không nhận ra sớm hơn chứ!
Phương Ly tức giận, chạy ra ngoài:" Mau đi tìm Hoàng tướng quân tới đây."
" Vâng thưa hoàng thượng."
Hoàng cung lần này, bị Phương Ly làm cho gà bay chó chạy. Đám đại thần hận không thể trực tiếp cáo lão về quê. Hoàng đế không hứng thú lập hậu cung thì thôi đi, hiện tại, lại chỉ vì một còn hồ ly mà ban thánh chỉ, còn đặc biệt truy nã Hoàng tướng quân.
Tiểu hồ ly này, đúng là không thể giữ lại.
" Hắt xì." Cẩm Lý vừa tắm xong, nhận lấy áo mới Hồng Liên chuẩn bị cho mình, mặc vào, mũi liền khó chịu.
" Sao thế?" Hồng Liên quan tâm hỏi.
" Không có gì."
Mặc dù vết thương đã được Hồng Liên dùng yêu lực chữa trị, nhưng vết tích không thể tự biến mất được, Cẩm Lý tự mình tẩy rửa cơ thể, mặt cũng đỏ như quả táo luôn rồi.
Hồng Liên liếc nhìn bộ dạng của anh, cũng không giữ mãi chủ đề đó nữa, hất ánh mắt về phía bàn thức ăn vẫn còn nghi ngút khỏi:" Mau ăn đi."
Cẩm Lý thật sự rất đói, yêu tinh tu luyện vốn không cần ăn, nhưng tu vi của anh thấp, vẫn phải ăn nha! Cẩm Lý lẩn trốn mấy ngày liên tiếp, trở về đã bị đè lên giường, bụng hiện tại trống rỗng khó chịu, thật sự rất đói. Cẩm Lý không quá kiễng kị, ngồi xuống bắt đầu ăn.
Dù sao cũng là người tộc hồ ly, tình như thủ túc, chăm cho đồng tộc một chút cũng không lạ. Chủ yếu là vì Hồng Liên mang đến cho anh cảm giác rất có thiện cảm, chỉ kém khi nhìn Phương Ly một chút.
" Cái đó..." Cẩm Lý ngập ngừng.
" Sao?"
" Trưởng lão có thể đừng nhìn tôi chằm chằm như vậy được hay không?" Dùng ánh mắt như mẹ đẻ nhìn con ruột để nhìn anh đây là sao? Anh đây có mẫu thân đó!
Hồng Liên không có phải ứng, nhưng cũng thật sự rời đi ánh mắt, chuyển về phía cửa sổ đang mở toang, phóng xuống đường phố tấp nập.
Đợi Cẩm Lý ăn xong cũng đến đầu giờ chiều.
Hồng Liên cho người vào thu dọn bát đũa, lúc này, trong phòng chỉ còn lại hai người, nàng mới chậm rãi hỏi:" Sự kiện gần đây, có phải do con làm không?"
Mặc dù tộc hồ ly bọn họ không ủng hộ việc tu luyện bằng mạng người, nhưng vẫn sẽ có vài cá thể riêng biệt lựa chọn phương thức tu luyện này.
Cẩm Lý đội nổi:"..." Đến người đồng tộc cũng nghi ngờ trẫm, trẫm không còn thiết sống nữa.
Cẩm Lý phủ nhận:" Không phải con."
" Phải cũng không sao, ta giúp con xử lý."
Cẩm Lý:"..." Có một trưởng lão bao che đồng tộc quá mức, không biết nên vui hay nên buồn nữa.
Thế giới này, cũng không phải chỉ có một mình hồ tộc là yêu quái, thế nhưng mỗi loại yêu quái đều che giấu thân phận rất tốt, Hồng Liên dù tu vi có cao đến đâu cũng không thể nhận ra được yêu quái đã sống lẫn với nhân loại ở đây.
" Sau này con muốn làm gì?"
"Ừm.. trở về hoàng cung." Mặc dù hoàng cung rất nguy hiểm, thế nhưng hoàng cung có y. Anh cảm thấy, mình không thể nào rời xa y được.
" Ờ, ngày mai ra giúp con."
Phương Ly hạ chỉ muốn truy nã Hoàng Thu Ngư, trong mắt đám đại thần, y chính là bị yêu quái mê hoặc rồi, cho nên ngoài mặt đám đại thần đáp ứng, bên trong thì cấu kết với nhau, truy nã Cẩm Lý.
Hoàng Thu Ngư không chết, được đám đại thần vớt về một mạng, hận ý của hắn đối với Cẩm Lý càng lớn. Hắn nhớ rõ dáng vẻ khi ở nhân hình của Cẩm Lý, liền dùng nó làm thông cáo lệnh truy nã.
Cẩm Lý sau khi nhìn thấy người trong hình vẽ:"..." Một chút cũng không giống anh, bọn họ dám chắc sử dụng hình vẽ này có thể tìm được ra anh chứ!
Cẩm Lý cũng không để bọn họ phải tìm lâu, ngày hôm sau, anh cùng Hồng Liên đã quang minh chính đại bước vào hoàng cung.
Đám đại thần không muốn Cẩm Lý gặp được hoàng thượng, đương nhiên chạy tới ngăn cản.
Cẩm Lý mặc dù quên mất giá trị vũ lực của mình, nhưng bên cạnh vẫn còn một trưởng lão tu vi cao siêu, đối phó với một đám nhân loại, Hồng Liên biểu thị dễ hơn ăn cá.
Dưới sự bảo hộ của Hồng Liên, Cẩm Lý một đường đánh tới chính điện.
Phương Ly trong lòng nhớ thương Cẩm Lý vô hạn, còn đang đau đầu ngồi trên ngai vàng, xử lý đống tấu chương đám đại thần vừa tâu lên thì bất ngờ cửa chính đóng kín bị đẩy mở.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT