Đây là nếu không có hố lớn Ái Hòa Nhất Kinh Đào ra.

Dù sao tui cũng muốn được nhìn con tui sinh con một lần :(.

 

Chạy được một đoạn, đám  người kia đã phát hiện ra trong xe thiếu đi hai cái xác, liền chia nhau đi tìm hai người. Bụng Cẩm Lý lúc này mới bớt đau, đoán là có thể tự đi được rồi, anh liền muốn xuống tự đi, giảm gánh nặng cho Phương Ly Ngôn. Phương Ly Ngôn lại nhất quyết không chịu, cuối cùng mới rơi vào tình cảnh như hiện tại.

Cẩm Lý được Phương Ly Ngôn bảo hộ an toàn chạy đến nơi đông người, bụng anh cũng đã bớt đau, ra hiệu y thả anh xuống. Phương Ly Ngôn lúc này cũng không còn cứng đầu nữa thật sự tìm một cái ghế đá gần đó, cẩn thận lót một tầng vải mới đặt anh ngồi lên.

Y đặt anh trên ghế đá, chính mình chạy đi tìm sự giúp đỡ, dù sao cái thai của Cẩm Lý mới được hai tháng, vẫn ở trong giai đoạn nguy hiểm, tránh xảy ra động thai, lần này chắc chắn phải tới bệnh viện xem một chuyến.

Phương Ly Ngôn đầu tiên mượn điện thoại một người ven đường gọi cho đám người của y, sau đó vẫy một chiếc taxi di chuyển trên đường.

Không may, dù y có vẫy ra sao cũng không có chiếc xe nào chịu đỗ lại.

Phương Ly Ngôn không chịu thua, trở lại bên cạnh Cẩm Lý:" Em cố chịu một chút, anh đưa em đến bệnh viện."

Bụng không còn quặn đau nhưng vẫn âm ỉ đau, đối với những thứ anh chưa dám chắc, Cẩm Lý không dám làm loạn, cho dù có hoang đường đến bao nhiêu thì trong bụng anh đang thật sự mang cốt nhục của anh và y. Cẩm Lý ngoan ngoãn ngồi trên ghế, để mặc Phương Ly Ngôn phủ bàn tay to lớn lên bụng của mình.

Gọi không được xe thì chỉ có thể ngồi chờ người của Phương Ly Ngôn chạy tới đây thôi, Phương Ly Ngôn ngồi xuống bên cạnh Cẩm Lý, vòng tay qua vai anh, để anh nghiêng đầu tựa vào vai mình. Cẩm Lý không phản kháng, ngoan ngoãn gối đầu lên vai y.

Trải qua lăn lộn một trận, cơ thể của anh đã hao hết khí lực,mền nhũn tựa vào rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.

Phương Ly Ngôn phát hiện Cẩm Lý đã ngủ, liền tìm một tư thế thoải mái hơn cho anh, đem anh toàn bộ ôm vào lòng.

Xe đến bệnh viện, Cẩm Lý mới từ trong mơ màng tỉnh lại.

Phương Ly Ngôn còn đang ôm theo Cẩm Lý đi vào cửa bệnh viện, thấy anh đã tình liền nhiệt tình hỏi han:" Em tỉnh rồi? Còn đau ở đâu không?"

Cẩm Lý thành thật:" Bụng vẫn còn đau."

Dù sao bên trong cũng là một sinh mạng nhỏ, Cẩm Lý không thể tùy tiện chịu đựng như trước. Trước đây anh có bị thương nặng đến đâu cũng có thể chịu đựng được một mình, hiện tại anh mà bị thương, sẽ không phải một mình chịu đựng nữa. Anh tận lực bảo họ sinh mạng nhỏ trong bụng mình.

Cẩm Lý được Phương Ly Ngôn nhét vào khoa sản để bác sĩ tiến hành kiểm tra tổng quát cho anh.

Bác sĩ nói:" Có dấu hiện động thai cấp 3, cũng may không ảnh hưởng nhiều đến đứa trẻ, sau này đi đứng cẩn thận một chút, tinh thần phải thoải mái, ngày ngày uống thuốc bổ đúng giờ là được."

Phương Ly Ngôn nhận lấy giấy khám bệnh của Cẩm Lý, gật đầu đáp ứng.

Kết quả không cần phải nói, lúc trước anh đã bị Phương Ly Ngôn chặt chẽ quản lý, hiện tại, lại càng chặt hơn. Đừng có nói là ra ngoài chơi là không thể nào, đến đi cầu thang cũng sẽ có người đỡ anh.

Mà Phương Ly Ngôn cũng không có ý định đến công ty nữa, toàn bộ công việc đều chuyển về nhà, muốn tận lực chăm sóc Cẩm Lý.

Cẩm Lý có thai hai tháng, y đã không hoàn thành tốt trách nghiệm bảo hộ tốt cho anh, những tháng tiếp theo, y sẽ chăm lo cho anh thật tốt.

Phương Ly Ngôn tự hứa với lòng mình.

Ba tháng đầu thai kỳ, Cẩm Lý bị nghén, dù không nặng, nhưng khẩu vị vẫn tệ đi rất nhiều, ví dụ như không ngửi được mùi dầu mỡ, thích ăn đồ chua, cay... thích ăn mấy loại quả trái mùa, hay đưa ra mấy yêu cầu quá đáng.

Cẩm Lý mặc dù tức giận việc mình không được ăn khoai rán, nhưng cũng nhờ tấm bia nhỏ này mà cho dù anh có hành hạ Phương Ly Ngôn đến đâu, y cũng đều không nỡ trừng phạt anh.

Phương Ly Ngôn bỏ đống tài liệu trên bàn, ngoan ngoãn cầm chổi lau nhà.

Cẩm Lý bộ dạng như vương tử vắt tréo chân, ngồi trên ghế gần đó, vui vẻ hài lòng nhìn Phương Ly Ngôn lau dọn.

Ba tháng tiếp theo, bụng của Cẩm Lý liền từ từ nhô ra, hiện tượng ốm nghén cũng không còn nữa, thay vào đó là giai đoạn nhạy cảm khi mang thai.

Cẩm Lý lúc nào cũng trong tình trạng suy nghĩ rất nhiều, lo được lo mất, mặc dù Phương Ly Ngôn luôn ở bên cạnh chăm sóc anh, nhưng anh cũng không phải không tìm ra được chủ đề để tranh cãi...

Vì dụ như chuyện ghen tỵ với đứa nhỏ trong bụng ngày hôm nay.

Khi Phương Ly Ngôn gác công việc sang một bên, dịu dàng ôn nhu đặt Cẩm Lý ở trong lòng, chậm rãi xoa bụng anh thủ thỉ.

" Con ngoan ngủ ngon nha!"

Cẩm Lý bỗng nhiên ngồi bật dậy, đứng lên rời đi, không nói một lời, ném cho Phương Ly Ngôn một cái ót.

" Sao thế? Cẩm Lý." Phương Ly Ngôn gấp gáp nhảy lên đuổi theo, lo lắng quan sát toàn thân của Cẩm Lý, đặc biệt là vị trí bụng đã nhô to ra.

" Không sao, tôi chết cũng không cần thiếu gia quản?" Cẩm Lý giận dỗi nói.

\--- app bận @@

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play