Phương Ly Ngôn luôn trong trạng thái bảo hộ Cẩm Lý cực kỳ quá đáng. Bình thường đều không muốn anh ra khỏi biệt thự, có ra khỏi biệt thự thì cũng phải có y đi theo, còn nếu Cẩm Lý trốn đi, bị phát hiện ra, buổi tối sẽ phải dùng thân đền đáp.
Tối nào cũng làm làm làm, một omega có khả năng sinh sản như Cẩm Lý đương nhiên sớm hay muộn cũng mang thai thôi.
Cẩm Lý bị Phương Ly Ngôn cưỡng ép lôi đến bệnh viện thai sản khám thai.
Tận đến khi nhận được kết quả kiếm tra, Cẩm Lý vẫn không thể tin vào mắt mình, ngồi đơ một chỗ, không thể chấp nhận sự thật.
Phương Ly Ngôn đối diện với phản ứng của anh, nhíu mày:" Em không vui?"
Có thai với y khiến anh không vui sao?
Y không biết rằng, Cẩm Lý không phải là không vui mà là không thể chấp nhận được sự thật.
Đường đường là một đại nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, sao có thể có thai liền có thai được.
Cẩm Lý không quản thế sự bên ngoài,yên tĩnh chìm vào thế giới riêng của mình. Cuối cùng anh cũng nhận ra, hệ thống khốn khiếp kia tính kế anh thế nào. Chậc, cái điệu bộ kia, đúng là không thể khinh thường.
Ái Hòa Nhất Kinh: Nó sẽ coi đó như một lời khen. Cảm Ơn.
Phương Ly Ngôn không được Cẩm Lý đáp lại càng gấp gáp, y đưa tay chạm lên má nhỏ của Cẩm Lý, nhắc lại:" Em không vui sao?"
Y bất an nhìn Cẩm Lý, mong muốn một câu trả lời từ anh.
Trong đầu không ngừng suy nghĩ miên man càng làm nỗi bất an trong lòng y tăng lên, trong trường hợp anh trả lời là không vui thì y phải làm sao? Nếu anh không muốn giữ đứa trẻ...muốn phá con đi thì phải làm sao?
Xúc cảm lành lạnh trên da truyền đến các xung thần kinh khiến não bộ trì trệ của Cẩm Lý hoạt động trở lại, tầm mắt lờ mờ lấy lại tiêu cự, gương mặt chứa đựng đầy nỗi bất an của Phương Ly Ngôn liền hiện ra trước mắt.
Cẩm Lý nhìn y, thắc mắc:" Thiếu gia bị sao vậy?"
Phương Ly Ngôn:"..."
Cẩm Lý vươn tay nắm lấy tay của Phương Ly Ngôn, hỏi:" Tôi thật sự có thai sao?"
Phương Ly Ngôn bất an trước phản ứng của Cẩm Lý, nhưng vẫn gật đầu.
Cẩm Lý:"..."
Sự thật không thể chấp nhận đến đâu thì cũng là sự thật, ta chỉ có thể cố gắng hết sức chấp nhận nó mà thôi. Cẩm Lý nhắm mắt tĩnh tâm, hít một hơi thật sâu, mở mắt ra, vẫn là gương mặt đầy bất an của Phương Ly Ngôn. Dù sao cũng đã xảy ra rồi, chấp nhận thôi.
Cẩm Lý nắm lấy tay Phương Ly Ngôn đặt lên bụng mình:" Con mấy tháng rồi?"
Phương Ly Ngôn dựa vào giấy báo kết quả, đáp:" 1 tháng."
" Vậy là có từ lần đầu làm à?" Cẩm Lý nhẩm tính.
Phương Ly Ngôn dè dặt gật đầu.
Cẩm Lý:"..."
Nhóc nhà trẫm cosplay chú chó trên ô tô à? Gật đầu suốt vậy?
Cẩm Lý bị bộ dạng này của Phương Ly Ngôn chọc cười, nhịn không được cười ra tiếng. Phương Ly Ngôn nhìn thấy nụ cười của Cẩm Lý, thần kinh căng thẳng liền trùng xuống:" Em..."
Không đợi Phương Ly Ngôn hoàn thành câu Cẩm Lý đã ngắt lời:" Chúc mừng thiếu gia." Kèm theo một nụ cười mẹ hiền.
Phản ứng này của Cẩm Lý, đã hoàn toàn kéo tâm trạng bất an của Phương Ly Ngôn trở lại, y ôn nhu:" Ừm, chúc mừng em."
" Chúng ta về thôi." Cẩm Lý kéo tay Phương Ly Ngôn đứng dậy.
" Em cẩn thận chút." Phương Ly Ngôn bế bống Cẩm Lý lên, ôn nhu dịu dàng:" Em đang mang thai đó, đừng cử động mạnh."
Cẩm Lý không hiểu, độc có đi bộ thì có chỗ nào mạnh, nhưng vẫn không lên tiếng phản bác, để Phương Ly Ngôn tùy ý đem mình rời đi.
Anh được Phương Ly Ngôn đưa về biệt thự, một đường đi lên phòng,nhẹ nhàng đặt xuống giường lớn:" Em muốn ăn gì không?"
Cẩm Lý lắc đầu, mặc dù trưa nay chưa được ăn gì,nhưng bụng anh lại thật sự không hề có dấu hiệu đói.
" Ăn cháo nhé!"
" Tôi muốn ăn khoai rán cơ."
" Nhưng em đâu ngửi được mùi dầu mỡ." Vừa mới nôn ói rất kịch liệt đó!
Cẩm Lý cứng đầu muốn ăn khoai rán, làm loạn cực kỳ, Phương Ly Ngôn chỉ có thể chiều theo ý của Cẩm Lý, ra lệnh cho người hầu làm một đĩa khoai rán, nhưng vẫn kèm theo một nồi cháo dễ ăn, để có gì Cẩm Lý ăn không được khoai thì vẫn có thứ cho anh ăn lót dạ.
Kết quả, Cẩm Lý thật sự không thể nào ăn được khoai rán. Chỉ cần ngửi thấy mùi khoai rán từ xa, Cẩm Lý đã sợ đến xanh mặt, cơ thể không chịu kiểm soát mà ói mửa.
Cẩm Lý:"..."
Con mọe nó, tại sao trẫm lại có thai? Trẫm muốn ăn khoai rán, đứa nhỏ chết tiệt này, trẫm muốn ăn khoai rán.
Cẩm Lý cực kỳ ghét bỏ nhìn cái bụng vẫn còn bằng phẳng của mình.
Phương Ly Ngôn bê theo bát cháo ôn nhu dỗ dàng Cẩm Lý:" Em dậy ăn một chút đi."
Trước sự chăm sóc tận tình của Phương Ly Ngôn, Cẩm Lý không muốn ăn cũng phải ăn a.
Phương Ly Ngôn dịu dàng múc từng muỗng cháo đút lên miệng anh, Cẩm Lý ngoan ngoãn nuốt xuống bụng. Tình cảnh khiến ai ai nhìn thấy cũng phải đỏ mắt ghen tỵ.
Đám người hầu thật sự đỏ mắt ghen tỵ:"...." Bọn họ được trả lương hàng tháng để làm việc, không phải tới ăn cẩu lương.
\-----
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT