" Cút." Phương Ly Ngôn nghiến răng phun ra một câu.

Cẩm Lý:"..."

Ngươi nói gì thì trẫm phải nghe đấy à? Trẫm không nghe.

Cẩm Lý hừ lạnh trong lòng bĩu môi, ngoài mặt lại làm ra vẻ ủy khuất, nghiêng ngả đứng dậy, đầu cúi thấp, với lấy chổi lau nhà còn nằm dưới đất, lục đục rời đi.

Phương Ly Ngôn nhìn theo bóng người của Cẩm Lý, trong lòng không hiểu sao lại tức giận.

Bà quản gia lúc này mới gấp gáp chạy từ nhà bếp ra, khúm núm cúi đầu.

" Phương thiếu gia, ngài có gì sai bảo ạ."

" Cút."

Phương Ly Ngôn hừ lạnh, không thèm nhìn bà quản gia lấy một cái, rời đi.

Bà quản gia:"..."

Chắc chắn là tiểu súc sinh kia lại chọc giận thiếu gia.

Bà quản gia mang hết bực tức trong người đi tìm Cẩm Lý, Cẩm Lý tiếp tục bị đánh một trận.

Đùa! Trẫm là cái bao cái cho mấy người đấy à!!!

Cẩm Lý vừa đau vừa đói, ngồi bó gối trong góc nhà không nhúc nhích. Người không biết nhìn vào, còn tưởng anh đã toang rồi đó!

Chờ mãi mới đến giờ cơm chưa, Cẩm Lý lúc này mới men theo tường, đi về phía nhà bếp. Cả căn biệt thự rộng lớn chỉ có bà quản gia với Cẩm Lý, bà quản gia chắc chắn sẽ không nấu cơm cho anh, vì vậy, Cẩm Lý không còn cách nào phải tự thân vận động.

Đứng trước bàn bếp, Cẩm Lý bắt đầu rơi vào trầm mặc.

Hiện giờ bảo anh nổi lửa nướng khoai anh đây còn biết một chút!! Trải qua bao nhiêu thế giới, vẫn là chưa từng tự mình xuống bếp lần nào! Có chút hối hận.

Cẩm Lý khóc một dòng sông, nhìn đống gia vị xanh xanh tím tím trước mặt, cắn răng. Không quản nữa, đến đâu thì đến vậy, bụng đói cồn cào, chỉ cần có cái ăn là tốt rồi.

Cẩm Lý lôi từ trong tủ ra một củ khoai, là do những thế giới trước nhìn trộm được đầu bếp làm khoai rán cho mình, vì vậy, Cẩm Lý nghiêm túc làm dựa vào trí nhớ.

Ừm.... đầu tiên là cho chảo lên bếp... sau đó, đổ một thứ gì đó giống nước! Cẩm Lý nhìn thấy một chai nước bên cạnh, không nghĩ ngợi, đổ vào chảo một chút. Khoai sau khi cắt hết vỏ bên ngoài, liền thái nhỏ vừa miếng, cho vào chảo. Tiếp theo, chỉ cần đảo lên là được.

Cẩm Lý dùng cánh tay được quấn đầy băng cá nhân trên ngón tay, đảo khoai.

Mùi hương bắt đầu tỏa ra, Cẩm Lý không ngăn được bụng đang đói cồn cào của mình nữa, gấp gáp bỏ khoai rán lên đĩa.

Hây! Hoàn mĩ.

Cẩm Lý cười thầm trong lòng, hớn ha hớn hở ôm theo đĩa khoai rán đặt lên bàn ăn.

Cuối cùng thì...!

" Gì vậy?"

Cẩm Lý:"..."

Mọe mọe mọe, tại sao trước những giây phút quan trọng, đều có kẻ tới cản đường trẫm?!!!

Cẩm Lý đầu đầy vạch đen nhìn về phía cửa phòng bếp.

Phương Ly Ngôn! Không phải sáng nay đã rời nhà đi rồi sao? Sao lại về rồi?!!!

Phương Lý Ngôn nhìn chằm chằm Cẩm Lý đang ngồi trước đĩa khoai rán, lại nhìn vào đĩa khoai rán, mặt than đi đến.

" Không có gì đâu." Cẩm Lý buột miệng kêu lên, muốn bảo vệ đĩa khoai rán của mình trước mặt tên quái đảng này. Ngoài nhóc nhà mình ra, anh không tình nguyện chia sẻ khoai rán cho bất kỳ ai đâu.

Phương Ly Ngôn không ngờ, câu đầu tiên người này nói với y, lại dùng để che dấu đĩa đồ ăn cháy khét trước mặt. Y trong lòng không phục, tiến tới, ngồi xuống bên cạnh Cẩm Lý:" Cút."

Ngoài cút ra, ngươi còn biết sủa câu nào đặc sắc hơn nữa không?

Cẩm Lý hừ lạnh, mang theo đĩa khoai rán, rời đi.

" Đứng lại."

Cẩm Lý cực kỳ có linh cảm có chuyện chẳng lành.

" Để đồ ăn xuống."

Cẩm Lý:"..."

Đặt chủ ý lên khoai rán của trẫm, ngươi là ma quỷ à?

Cẩm Lý trong lòng không phục, lại không thể không nghe lời Phương Ly Ngôn đặt đĩa khoai rán xuống bàn. Cẩm Lý không mấy tình nguyện đặt đĩa khoai lên bàn, lại tiếc nuối đống khoai mình dày công làm. Cuối cùng vẫn là không kìm được xuống tay, lấy vội vài miếng khoai bỏ vào miệng.

Phương Ly Ngôn :" Ngươi làm gì thế?"

" Ăn... tôi đói!" Rất lâu rồi thân thể này chưa được ăn, nếu còn không ăn nữa, anh sợ thân thể này sẽ không chịu nổi mất.

Phương Ly Ngôn:" Ta bỏ đói ngươi?"

Cẩm Lý:"..." Trẫm có thể gật đầu không?:" Không phải lỗi của ngài, là bà quản gia không cho tôi ăn."

Kể tội, phải nhân cơ hội kể tội bà già mặt than đó.

Phương Ly Ngôn nghe được, mặt không biểu tình nhìn Cẩm Lý, Cẩm Lý tiếp nhận ánh nhìn của y, tay không ngừng lấy khoai rán nhét vào miệng. Lần đầu vào bếp có thể làm ra hương vị như thế này đã là không tồi rồi. Cẩm Lý thoải mái thưởng thức đĩa khoai tự làm đến vui vẻ.

Phương Ly Ngôn ngồi bên cạnh, toàn bộ hành động của Cẩm Lý đều thu vào trong mắt. Cẩm Lý chính là không thèm để tâm đến Phương Ly Ngôn, thấy ăn khoai rán mà không bị nói liền cố gắng ăn càng nhanh càng tốt, sau khi ăn xong khoai rán trong đĩa, liền đánh bài chuồn.

" Cái đó, tôi phải đi làm việc rồi, thiếu gia ở lại vui vẻ."

Cẩm Lý cúi đầu, nhanh chóng muốn rời đi. Ai ngờ, chân còn chưa chạm đến cửa nhà bếp đã bị gọi giật lại:" Đứng lại."

Cẩm Lý:"..." Trẫm không đứng.

Cẩm Lý dậm chân dừng lại trước cửa phòng bếp, ủy khuất cúi gập đầu:" Thiếu gia có gì giao phó."

Con mọe, trẫm chưa từng phải khúm nún như hiện tại bao giờ cả.

Khụ khụ... trừ những lúc ở trên giường ra.

\----

đậu má, cay quá, tui phải gõ lại bản thảo 1 chương 3 lần... vẫn ko lưu được vì sự cố mất mạng bất ngờ.

Người đời nói quá tam ba bận... nên tui đang bắt tay vào gõ lại lần thứ 4. Hơi cay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play