“Vậy thì đúng rồi, đừng quên, cô nợ tôi một lần, cộng thêm lần trước, đã là hai lần rồi đó!”
Ôn Khanh Mộ giơ hai ngón tay, về sau phát hiện tư thế này quá ngốc, liền hạ tay xuống.
Tô Lạc Ly đưa vé cho Ôn Khanh Mộ.
“Đây là vé vào, anh vào trước, lát nữa tôi thay đồ xong, cũng phải đi rồi”
Cho dù anh hoàn toàn không cần thứ này, nhưng vẫn nhận lấy.
“Được, vậy tôi đi trước.”
Ôn Khanh Mộ cầm vé đi thẳng ra cửa.
Ngay khi tay anh sắp chạm vào tay nắm cửa.
“A Khanhl”
Tô Lạc Ly xông tới như một mũi tên, trực tiếp ôm lấy Ôn Khanh Mộ từ phía sau, khuôn mặt dán lên lưng của anh.
Ôn Khanh Mộ chỉ cảm thấy sau lưng cứng ngắc, vé trên tay rơi ra, bay bay rồi rơi xuống đất.
“00 “Mỗi lần vào lúc tôi cần giúp đỡ nhất, anh luôn ở bên cạnh tôi, mấy ngày nay, tôi hiểu rõ rồi, đối với chồng tôi, tôi chỉ là một con búp bê tình dục mà thôi, những ngày như vậy tôi không muốn sống nữa…”
Mắt Ôn Khanh Mộ trừng lớn, không dám tin vào tai mình.
“Có người phụ nữ nào nguyện ý ở cùng một người chồng mãi mãi chỉ biết làm tình với mình, đến mặt cũng chưa từng gặp chứ?”
“Tôi nói có đúng không?”
“Nhưng… Nhưng không phải chồng cô đối xử với cô khá tốt sao? Lần trước lúc cô bị bệnh phải nhập viện..”
Tô Lạc Ly cười lạnh một tiếng: “Chắc là sợ tôi chết rồi sẽ phải gánh trên mình một mạng người mà thôi, nếu trong lòng anh ta có tôi, sao đến mặt cũng không cho tôi thấy chứ?”
Ôn Khanh Mộ lại cạn lời lần nữa.
“A Khanh, cuối cùng tôi cũng hiểu rồi, anh mới là người thật sự để ý đến tôi, chờ lễ trao giải kết thúc, tôi ly hôn, anh lấy tôi: Tô Lạc Ly nói rất chậm, chậm đến mức có thể khiến Ôn Khanh Mộ nghe rất rõ ràng.
Cô muốn ly hôn, vậy mà cô lại muốn ly hôn!
Cổ họng Ôn Khanh Mộ như bị nghẹn thứ gì đó, mãi không nói thành lời.
“Nhưng, thế nhưng, tôi là trai bao, cô quên rồi sao? Tôi từng lên giường với rất nhiều phụ nữ!”
“Tôi không chê anh, tôi biết anh là người tốt, hơn nữa, tôi cũng từng lên giường với chồng mình, không phải sao?”
Ôn Khanh Mộ đã không còn gì có thể nói nữa.
Tô Lạc Ly từ từ buông tay ra.
“Anh đi đi, sau khi lễ trao giải kết thúc, chúng ta có thể ở bên nhau rồi”
Ôn Khanh Mộ chỉ cảm thấy sau lưng từng cơn ớn lạnh.
Doãn Cẩn ngây người: “Chủ tịch, hủy bỏ? Chúng ta lên kế hoạch rất lâu, không phải anh muốn công khai quan hệ với phu nhân sao?”
“Tôi bảo cậu hủy!” Ôn Khanh Mộ gầm lên.
“Vâng, vâng, tôi lập tức hủy bỏ”
Doãn Cẩn nào dám hỏi nhiều, lập tức ra khỏi phòng Ôn Khanh Mộ siết tay thành nắm, đôi mắt phát ra tia rét lạnh thấu xương.
Ở phòng khác, Tô Lạc Ly đã thay xong bộ lễ phục mà Ôn Khanh Mộ chuẩn bị cho cô.
Đây là một chiếc váy tơ Organza màu xanh lam, lớp vải sa mỏng tanh mềm mại rủ xuống, không phải rất nổi bật, nhưng nhìn kĩ, rất có khí chất, cực kì phù hợp với vị trí của cô.
Chỉ là Tô Lạc Ly không có chút tâm tình nào thưởng thức bộ lễ phụ!
c Nếu không phải cô biết trước chuyện này, có lẽ cô sẽ tử tế thưởng thức một hồi.
Chỉ tiếc là giờ sẽ không như thế.
“Cốc cốc cốc…
Tô Lạc Ly đi ra mở cửa.
“Lạc Ly, cô đã xong chưa?”
Lời của Mục Nhiễm Tranh vừa dứt, liền thấy Tô Lạc Ly mặc bộ váy màu lam, không thể không thừa nhận Tô Lạc Ly rất hợp với kiểu dáng này, tôn lên vóc dáng uyển chuyển của Tô Lạc Ly.
Anh liền ngây người.
“Sao thế?”
“À… Không sao, có thể đi chưa?”
Tô Lạc Ly lắc đầu.
“Tự anh đi thảm đỏ đi, tôi còn phải chờ một lát”
“Hả?”
Mục Nhiễm Tranh lại đánh giá Tô Lạc Ly một lát, anh nhớ nửa tiếng trước, anh nhìn qua cửa sổ thấy chú anh tới.
Hình như chú anh đeo cà vạt màu xanh lam, cùng màu với váy của Tô Lạc Ly!
Đây là muốn khoe ân ái mà!
Mục Nhiễm Tranh nghĩ thế, có lẽ, Ôn Khanh Mộ có sắp xếp khác cho Tô Lạc Ly, anh chờ cũng vô dụng!
Mục Nhiễm Tranh ơi Mục Nhiễm Tranh, uổng công tôi coi anh là bạn bè, chuyện lớn như này anh lại giấu tôi!
Chắc là lần trước ở studio, Mục Nhiễm Tranh đã biết tất cả mọi chuyện, nhưng anh lại không nói với cô!
Cái tên nhóc thối này, lúc khác tính sổ với anh sau!
Không có Tô Lạc Ly, Mục Nhiễm Tranh chỉ đành một mình lên thảm đỏ.
Anh vừa xuất hiện, hiện trường liền âm ầm dậy sóng, đây là lần đầu Mục Nhiễm Tranh lộ mặt tại sự kiện công khai sau khi về nước, đương nhiên sẽ khiến fan la hét thất thanh!
Mà lát sau Tô Lạc Ly cũng một mình bước lên thảm đỏ.
Bộ váy màu lam khiến cô quả thật hơi không ấn tượng.
“Đây là ai vậy?”
“Là người mới sao?”
“Mặt lạ quá, không phải quét thảm đỏ chứ?”
“Chiếc váy này đẹp quá, quét thì quét đi”
Tô Lạc Ly không hề để ý đến những âm thanh xung quanh, không dừng lại trên thảm đỏ mà đi thẳng vào trong hội trường lễ trao giải.
Chỗ ngồi của lễ trao giải này cũng rất được chú trọng, thường bên tổ chức sẽ xếp những diễn viên được đề cử cùng một giải ngồi với nhau, vì như thế lúc máy quay lướt qua, sẽ quay được hết, dễ dàng tạo ra không khí căng thẳng, khiến lễ trao giải càng hay hơn.
Vì thế, chỗ ngồi của Tô Lạc Ly và Tô Nhược Vân cạnh nhau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT