Chương 813

Trời tối, ba người tìm một khách sạn ở đó để nghỉ lại, bởi vì muốn đảm bảo có lượng đồ ăn thật dồi dào nên họ không thể ở lại khách sạn ở khu vực quá xa.

Mà mặc dù gọi nơi này là khách sạn, nhưng thực ra đây chỉ là một khách sạn tư nhân nhỏ mà thôi.

Điều kiện rất kém.

“Hai người nghỉ ngơi trước đi, tôi đi tìm chút gì đó để ăn đã.” Giản Ngọc nói xong thì ra khỏi khách sạn.

Vốn dĩ Tô Lạc Ly tưởng rằng mình mới mang thai ba tháng thì sẽ không gặp vấn đề gì. Nhưng cô đã nhầm rồi. Mang thai là mang thai, dù rằng bây giờ bụng cô vẫn còn nhỏ thì cô vẫn là phụ nữ có thai.

Chỉ cần đi lâu một chút thôi là cô đã cảm thấy rất mệt rồi, nhất là phần thắt lưng.

Mặc dù không còn phản ứng nôn nghén, nhưng bây giờ cô vẫn không thèm ăn gì cả.

“Mệt không?”

“Không sao đâu, em chỉ hơi đau lưng thôi.”

“Để anh xoa cho em.” Ôn Khanh Mộ ngồi sau lưng Tô Lạc Ly, nhẹ nhàng ấn vào eo cô.

Ôn Khanh Mộ vừa đau lòng lại vừa cảm thấy có lỗi, nếu biết là vất vả như thế này thì hôm đó dù có đánh mất đi lòng tin của Tô Lạc Ly thì anh cũng sẽ kiên quyết đưa Tô Lạc Ly về nhà trước.

“Ly Ly, hay là anh đưa em về nhà trước nhé, chúng ta cũng đang ở gần sân bay rồi, để anh bảo họ điều máy bay tư nhân của anh đến, cũng may là bây giờ bụng em chưa to hẳn, vẫn có thể lên máy bay được.”

“Không có gì đáng ngại đâu.”

“Cái gì mà không có gì đáng ngại chứ? Bây giờ anh đang hối hận thối ruột rồi đây này! Sau này điều kiện tiên quyết của mọi chuyện đó là phải đảm bảo an toàn cho em, không được để em chịu nguy hiểm hay đau khổ gì hết!”

“Em cũng đâu có yếu ớt đến mức ấy. Anh nhìn đi, bây giờ vẫn đang rất tốt mà. Thật ra em thấy như bây giờ cũng hay mà. Con của chúng ta có thể đi theo chúng ta đến những nơi thế này ngay từ khi còn nằm trong bụng, ngắm được bao nhiêu là cảnh đẹp, cũng coi như là gia đình ba người chúng ta đang đi du lịch.”

Tô Lạc Ly xoa bụng mình rồi mỉm cười.

“Đến tận giờ này rồi mà em còn lạc quan được nữa à? Lại còn du lịch chứ? Còn chẳng biết là nó đã có mắt hay chưa.” Ôn Khanh Mộ chỉ vào bụng của Tô Lạc Ly rồi nói.

“Đã đến tận đây rồi, đừng có bỏ cuộc giữa chừng. Em muốn đi cùng với anh thôi mà. Thật ra thì anh cả nói rằng khi chúng ta đến rừng Zavala rồi thì đường về nhà cũng không còn xa nữa, khi qua bên đó rồi thì chúng ta có thể đi máy bay về nhà.”

Gần đây Ôn Khanh Mộ làm việc một cách rất dứt khoát, nhưng một khi gặp phải chuyện gì liên quan đến Tô Lạc Ly thì anh lại hay cảm thấy bối rối.

“Anh thật sự không biết là làm như vậy là đúng hay sai nữa.”

“Đúng, đúng, đúng, chắc chắn là đúng rồi. Anh phải tin tưởng vào bản thân!”

Tô Lạc Ly nịnh nọt rúc vào lòng của Ôn Khanh Mộ.

Ba người cứ đi một lúc rồi ngừng, quãng đường này đã cực kỳ gian khổ, cũng may là bụng của Tô Lạc Ly vẫn chưa quá lớn.

Vậy là ba người đi hơn một tháng trời mới đến được rừng Zavala.

Địa hình của Zavala rất hiểm trở, bên trong còn có rất nhiều cây độc, thường xuyên có các loại động vật nguy hiểm đi qua đi lại.

Buổi tối đầu tiên, ba người dừng lại để ngủ lấy sức, ăn uống một bữa nó say, sau khi hồi sức lại rồi thì sáng hôm sau ba người lại lên đường đi vào rừng Zavala.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play