"Các em, tôi biết có lẽ các em bị người ta lợi dụng, các em còn trẻ, tôi có thể tha thứ cho các em, nhưng đây là lần cuối cùng, tôi mong các em sẽ sửa sai để làm người tử

te!"

Bài diễn thuyết của Lâm Uy nhận được sự ủng hộ nhiệt liệt của khán giả trong hội trường, mọi người Vỗ tay rào rào khen ngợi ông ta.

"Thầy Lâm không chỉ là kiểu mẫu của bậc thầy mà còn là một thầy giáo tốt!"

"Đúng vậy đúng vậy, chính vì có thầy giáo tốt như vậy nên chúng ta mới có liên tiếp

các lớp nhân tài!"

"Vỗ tay hoan hô thầy Lâm!"

Những lời tán thưởng thi nhau vang lên.

"Ông nói bậy! Rõ ràng ông lấy danh nghĩa giao bài tập để sao chép tác phẩm của chúng tôi, kiếm những đồng tiền bất chính!" Một sinh viên không kìm nén được cơn giận dữ đã gào lên.

"Đúng vậy, chính là ông! Về cơ bản tất cả quần áo của LOVE đều do chúng tôi thiết kế, ông chỉ sửa qua một chút mà thôi!"

"Ông hoàn toàn không xứng làm một người thầy!"

Các sinh viên mỗi người một câu giận dữ mắng mỏ Lâm Uy Lãng.

Nhưng đối với những người đang ngồi ở hội trường, những lời lên án này là vô lễ hỗn xược.

"Đảm sinh viên các cô cậu đừng vu khống nữa, không ngờ đến cả thầy giáo dạy dỗ

mình mà các cô cậu còn dám đổi trắng thay đen! Các cô cậu không sợ bị trường học đuổi học sao?"

"Thầy giáo đã nói sẽ tha thứ cho các cô cậu rồi mà các cô cậu còn chưa hết hi vọng! Đúng là lương tâm bị chó gặm!"

Đám trẻ này dĩ nhiên chưa từng gặp trường hợp như vậy, họ đều là những người mới bước ra xã hội.

Rõ ràng họ mới là người chịu ấm ức, ai ngờ lại bị chửi rủa vô lý.

Mấy cô bé đều tủi thân rơi nước mắt.

Mấy cậu bé cũng nắm chặt tay thành nắm đấm, hận không thể tiến lên đánh Lâm Uy Lãng một trận!

Tô Lạc Ly hơi nóng nảy trước xu thế thiên vị này, cô không ngờ lại xảy ra tình huống như vậy.

"STONE mau biến đi! Đã dựa vào sao chép để thu hút sự chú ý của người khác lại còn muốn cắn ngược lại! Đừng có mà mơ"

"Biến khỏi giới đi, Tô Lạc Ly cô là diễn viên! Chuyện của giới thời trang không đến lượt cô nhúng tay vào!"

"Tô Lạc Ly mau dẫn các sinh viên của cô biến đi! Đừng làm bẩn giới của chúng tôi!"

Tất cả mọi người bắt đầu chĩa mũi nhọn về phía Tô Lạc Ly, ai cũng nói năng không hề nể mặt.

Tô Nhược Vân vắt chéo chân, dáng vẻ như đang xem kịch, thế này mới đắc ý làm sao!

Bỗng có người lại gần nói mấy câu bên tai Tô Lạc Ly, Tô Lạc Ly lại đứng dậy.

"Thầy Lâm, tôi hỏi ông một lần nữa, ông nói những tác phẩm này đều do ông thiết kế, là sinh viên sao chép ông, vậy xin hỏi ông thời gian sáng tác cụ thể rốt cuộc là khi nào?".


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play