“Thực ra thế cũng rất tốt mà, mợ chủ có thể sinh em bé sớm một chút” 

Tô Lạc Ly mím môi cười, quả thực bây giờ cô rất muốn sinh một em bé.

“Để tôi giúp mẹ” 

Tô Lạc Ly cũng không nghĩ nhiều, cô ở trong bếp rửa sạch trái cây, cắt để lên đĩa, lấy hai chai sữa chua rồi mang lên tầng.

Người đàn ông này thật sự chỉ muốn lãng 

mạn một chút thôi sao? Thật sự không có ý nghĩ xấu? 

Tô Lạc Ly không tin cho lắm.

Nếu không có chút suy nghĩ xấu nào thì không phải Ôn Khanh Mộ rồi! 

Tô Lạc Ly vẫn mang đồ vào phòng ngủ.

Phòng ngủ lúc này đã mờ tối.

Ôn Khanh Mộ đang loay hoay với thiết bị gì 

đó.

Anh đem máy chiếu sáng, có thể trực tiếp chiếu phim lên tường, bây giờ anh đang điều chỉnh khoảng cách, xem thử độ cao có phù hợp hay không.

Tô Lạc Ly để trái cây và sữa chua lên tủ đầu giường.

“Anh có cần long trọng thể này không? Ôm laptop xem là được rồi.

” 

Tô Lạc Ly phát hiện mình vẫn nghĩ đơn giản.

quá.

“Vậy không hợp lắm, rõ ràng trong nhà có thiết bị công nghệ cao, sao lại không dùng?” 

Ôn Khanh Mộ điều chỉnh xong độ cao rồi bể Tô Lạc Ly lên giường.

“Cởi đồ ra đi.

” 

Tô Lạc Ly lập tức che ngực mình lại.

“Làm gì thế? Xem phim mà cởi đồ làm gì?” 

Cô có dự cảm không lành.

“Bảo em cởi thì em cứ cởi đi, đâu ra mà nhiều tại sao thế? Chúng ta nằm đắp chăn xem, thoải mái biết bao.

” 

Xem phim gì mà cứ phải nằm đắp chăn xem? 

Tô Lạc Ly bỗng có một dự cảm không lành.

Cởi quần áo, chui vào chăn, xem phim!  

Chắc sẽ không phải là xem phim heo đấy chứ? 

Sau đó nổi hứng liền!  

"Em không muốn!" 

Tô Lạc Ly hét to với Ôn Khanh Mộ, mặt cô đã đỏ đến mang tai.

Từ nhỏ đến lớn cô luôn là con ngoan, sao có thể xem loại phim đó? 

"Không muốn cái gì? Anh bảo em cởi quần áo thôi mà, như vậy chẳng phải thoải mái hơn sao?" 

Nói rồi Ôn Khanh Mộ bắt đầu cởi quần áo của Tô Lạc Ly.

Tô Lạc Ly lập tức khoanh hai tay che ngực.

"Vậy anh nói cho em biết chúng ta xem phim gì?" 

"Lát nữa em sẽ biết ngay mà? Ngoan, nhanh lên nào! 

"Không được, em muốn biết ngay bây giờ! Anh vừa cởi quần áo vừa chui vào chăn chắc chắn là có ý đồ xấu!" 

Ôn Khanh Mộ cảm thấy mình oan uổng muốn chết.

"Vì sao như thế lại là có ý đồ xấu? Chúng ta chỉ xem phim thôi mà? Em có cần phải như vậy không?" 

Tô Lạc Ly nhìn Ôn Khanh Mộ với vẻ cảnh giác.

"Vậy anh nói cho em biết chúng ta xem phim gì?" 

"Chạng vạng" 

"Hả?" 

Nghe thấy cái tên này, Tô Lạc Ly giật nảy 

mình, chẳng lẽ không phải phim heo kích thích?.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play