*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



"Hình như tôi đã từng nghe nói bà Tô không phải người vợ đầu tiên của ông Tô."

"Tôi cũng nghe nói người vợ đầu tiên của ông Tô đã qua đời rồi!"

"Khi còn trẻ, ông Tô này cũng thật trăng hoa! Thế mà lại ngoại tình khi vợ mình.

mang thai!"

"Một bàn tay không thể vỗ thành tiếng được, bà Tô này chắc cũng không phải người tốt đẹp gì"

Cơ thể của Tô Nhược Vân run lên!

Đây là điều cấm kỵ nhất của cô ta!

Lúc đầu không công khai mối quan hệ chị em giữa mình và Tô Lạc Ly là vì lo lắng sẽ có người vạch trần chuyện lúc đầu mẹ cô ta là kẻ thứ ba!

Không ngờ vào thời điểm quan trọng nhất trong cuộc đời cô ta, Tô Lạc Ly lại vạch ra vết sẹo này!

Nghe những lời thì thào xung quanh, Vương Vãn Hương, người luôn nóng tính không thể ngồi yên được nữa.

Bà ta đứng phắt dậy.

Tô Nhược Vân dường như đoán được mẹ

mình định làm gì, nhưng chiếc váy cưới cô ta mặc có phần đuôi khá dài, lại đi giày cao gót mười hai centimet, thật sự rất khó di chuyển, hoàn toàn không kịp ngăn lại!

Vương Vãn Hương lao thẳng đến trước mặt Tô Lạc Ly.

"Cái đồ để tiện nhà cô, đừng ăn nói lung tung!"

Vương Vãn Hương vòng tay tát về phía mặt của Tô Lạc Ly.

Toàn bộ hội trường đều kinh ngạc!

Vương Văn Hương, người luôn ra vẻ dịu dàng hiền lành trước mặt công chúng lại muốn công khai đánh người!

Còn đánh con gái riêng của chồng!

Nhưng tay của Vương Vãn Hương còn chưa chạm đến mặt của Tô Lạc Ly, Mục Nhiễm Tranh đã nắm chặt cổ tay của bà ta.

Vương Vãn Hương kinh hoàng nhìn tay mình bị Mục Nhiễm Tranh nắm chặt lấy!

"Mẹ kế, từ nhỏ đến lớn đã nhiều năm như vậy rồi mà bà vẫn chưa đánh đủ sao?"

"Ồ."

Mọi người đột nhiên hiểu ra, trước mặt bao nhiều người mà Vương Vãn Hương còn dám mắng Tô Lạc Ly là đồ đê tiện, thậm chí còn dám ra tay, có thể thấy người mẹ kế này...!

Không biết từ nhỏ đến lớn Tô Lạc Ly đã phải chịu đựng bà mẹ kế này đến mức nào!

Mục Nhiễm Tranh thả tay ra.

Vương Vãn Hương giơ một ngón tay ra chỉ vào Tô Lạc Ly, tức giận đến mức không nói nên lời.

"Cô cố cô...!bây giờ cô có người giúp đỡ rồi! Đây không phải là gian phu của cô sao?"

Vương Vãn Hương lại chỉ vào Mục Nhiễm Tranh.

“Nếu đã nói đến đây rồi, tôi vẫn tặng quà của mình trước vậy.” Tô Lạc Ly nói.

Mục Nhiễm Tranh ra hiệu bằng mắt với những người dưới khán đài.

.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play