*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Xem ra không có anh em vẫn có thể ngủ rất ngon nhỉ? 
Tô Lạc Ly ôm cổ Ôn Khanh Mộ.

“Có anh em sẽ ngủ ngon hơn.

” 
Ôn Khanh Mộ thân mật khẽ mổ lên môi Tô Lạc Ly.

“Anh bảo dì Phương nấu cháo trứng thịt nạc em thích ăn nhất đấy, lát nữa dậy là có thể ăn rồi.

” 
“Anh buồn ngủ à? Ngủ một lát đi.

” 
“Ly Ly, có thể mấy ngày tới anh sẽ hơi bận”  Ôn Khanh Mộ vừa chỉnh lại tóc cho Tô Lạc Ly vừa nói.

“Hửm?” 
“Có thể sẽ không có nhiều thời gian ở bên em, em có giận anh không?” 
“Vấn đề ở công ty rất rắc rối sao?” Tô Lạc Ly lập tức lo lắng.

“Xem là vậy đi, tóm lại có thể khoảng thời gian này sẽ hơi bận, vài ngày nữa là ổn, đừng nhớ anh quá”.

Tô Lạc Ly làm mặt quỷ.

“Chẳng thèm nhớ anh đâu.

” 
Ôn Khanh Mộ kề tràn lên trán Tô Lạc Ly.

“Không nhớ anh?” 
Tô Lạc Ly cười ngọt ngào.

“Vậy anh cũng đừng để mình mệt quá”.

“Không đâu, ông trời vẫn rất tốt với anh.

Biết em bị thương không thể thân mật được nên để anh bận rộn, phân tán sự chú ý của anh.

” 

Tô Lạc Ly xấu hổ đấm vào ngực Ôn Khanh Mộ.

“Không đứng đắn!” 
Tô Lạc Ly không hề nghi ngờ Ôn Khanh Mộ, còn cho rằng Ôn Khanh Mộ thật sự rất bận.

Dì Phương với Lệ Hoa sẽ không tùy tiện đi vào phòng ngủ của cô, thường thì Tô Lạc Ly sẽ tự dọn dẹp phòng ngủ, dù sao thì cô cũng cảm thấy phòng ngủ là nơi riêng tư.

Dì Phương và Lê Hoa cũng tuyệt đối đáng tin.

Cho nên Tô Lạc Ly cảm thấy chắc chắn chiếc lược ở trong phòng, chỉ là cô không biết rơi rớt ở xó nào.

.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play