*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Buổi chiều, Tô Lạc Ly gửi tin nhắn wechat hỏi Ôn Khanh Mộ muốn ăn gì.
Đương nhiên Ôn Khanh Mộ không nói ra, chỉ bảo cô tự liệu mà làm.
Tô Lạc Ly trổ hết tài năng, nấu một bàn đầy thức ăn, đương nhiên vẫn là do dì Phương giúp đỡ cô.
Ôn Khanh Mộ vừa về liền thấy một bàn thức ăn, Tô Lạc Ly lại niêm nở gắp thức ăn, rôi giới thiệu đủ kiểu, liền biết người phụ nữ này không có lòng tốt.
Sau khi ăn xong, Ôn Khanh Mộ vào phòng sách.
Tô Lạc Ly bê đĩa đồ đi vào.
Loading...
Khi Ôn Khanh Mộ ngẩng đầu nhìn cô, Tô Lạc Ly cười chột dạ.
"Không phải anh thích ăn bánh quy sao? Đây là bánh vị socola và trà xanh tôi đặc biệt làm cho anh, còn có sữa chua rượu vang nữa, hôm nay tôi học theo cách làm trên mạng, vị cũng khá ngon, thử xem?" Ôn Khanh Mộ đặt chuột xuống, xoay người lại, đón lấy sữa chua rượu vang và thìa mà Tô Lạc Ly đưa tới.
Sau đó ăn từng miếng lớn.
Mùi rượu vang và sữa chua hoàn toàn quyện vào nhau, cảm giác này rất kỳ diệu.
Ôn Khanh Mộ chỉ để ý ăn, Tô Lạc Ly cũng không tìm được cơ hội mở miệng, thật sự là cô sốt ruột chết mất.
Mắt thấy sữa chua đã ăn xong, bánh quy cũng đã ít đi nửa đĩa, Ôn Khanh Mộ tiếp tục nhìn máy tính, dường như đang chơi trò chơi.
Tô Lạc Ly bĩu môi, thấy anh bận thế này, cũng không tiện nói.
"Vậy tôi không làm phiên anh nữa" Nói xong, cô định rời đi, ai ngờ Ôn Khanh Mộ duỗi tay kéo lấy, cô hoàn toàn không đề phòng, thân người mất thăng bằng, ngã thẳng lên đùi anh.
Ôn Khanh Mộ thuận thế ôm cô vào lòng.
"Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo" Đột nhiên đối xử tốt, không biết có ý đồ gì hay không.
Tô Lạc Ly nhếch mép cười.
"Nói đi, muốn làm gì?" "Hiện giờ tôi đã khỏe hẳn rồi, có phải có thể quay lại giới giải trí rồi không? Cũng không thể cứ ở nhà mãi, sắp bí bách đến chết rồi" Cô cảm thấy bản thân còn không ra ngoài hoạt động, người sắp mốc lên rồi.
"Thật sự là khỏe rồi sao?" "Đúng vậy, anh xem xem, tôi béo lên rồi" Tô Lạc Ly nhéo mặt mình, quả thật là đã có thịt.
Không béo lên mới lạ, mấy ngày nay, ngày nào dì Phương cũng hầm canh cho cô, đặc biệt là canh gà.
"Không thấy nha, cô phải chứng minh" Ôn Khanh Mộ nhếch môi cười.
"Chứng minh thế nào? Hay là tôi nhảy múa cho anh xem?" Ôn Khanh Mộ cúi người xuống, áp lại gần tay Tô Lạc Ly.
"Tối nay đại chiến ba trăm hiệp mà không thở dốc, thì chứng minh là cô khỏe rồi”
Tô Lạc Ly liền trừng mắt nhìn Ôn Khanh Mộ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT