Nghe Tô Lạc Ly nói vậy, Ôn Khanh Mộ chỉ cảm thấy lồng ngực như bị đánh mạnh một cái!
Anh lại muốn bỏ qua vấn đề này lần nữa.
Mang thai, đứa bé… ¬ Hiện giờ anh nghe thấy vấn đề này, trong lòng liền cực kì đau đớn.
Thương Tô Lạc Ly, cũng đau lòng vì đứa bé kia.
Tô Lạc Ly cụp mát xuống.
“Tôi đã hơn một tháng chưa đến kỳ rồi, khoảng thời gian trước liên tục tham gia tuyên truyền phim, không có thời gian để ý, vốn định về thì đi kiểm tra xem rốt cuộc có mang thai hay không, haiz…”
Tô Lạc Ly thở dài một hơi.
Thì ra vẫn chưa mang thai.
Đương nhiên Tô Lạc Ly thấy hụt hãng, thất vọng.
Ôn Khanh Mộ thấy khuôn mặt đáng thương của Tô Lạc Ly, dường như bị cắt từng khúc ruột.
Ly Ly, cô đoán không sai, cô đã mang thai, chỉ tiếc là, đứa bé của chúng ta…
Không còn nữa.
‘Viền mắt Ôn Khanh Mộ không kìm nổi mà hơi ươn ướt, anh cắn chặt răng.
“May là không có thai, bằng không không phải gay go rồi sao?”
là không có thai, bằng không bị đánh như này, chắc chắn sẽ sảy thail Nói đến đây, Tô Lạc Ly mới miễn cưỡng nở nụ cười.
“Đúng vậy, may là không có thai, trong cái rủi cũng có cái may: Nghe Tô Lạc Ly nói như vậy, trong lòng Ôn Khanh Mộ càng thêm áy náy.
“Được rồi, còn chỗ nào không thoải mái không?”
Tô Lạc Ly duỗi cánh tay không truyền nước của mình, sờ khuôn mặt dán đầy băng gạc.
“Chỉ có một vết thương nhỏ, bác sĩ nói sẽ không để lại sẹo”
“Š… Vậy thì tốt”
Đối với một diễn viên mà nói, khuôn mặt chính là thứ rất quan trọng, mặt mà bị thương thì xong đời.
“Ăn gì không? Y tá pha cho cô ít bột củ sen, có muốn ăn một chút không?”
Vì lúc trước y tá nói, Tô Lạc Ly vừa làm phẫu thuật, tạm thời chỉ có thể ăn đồ ăn lỏng.
Tô Lạc Ly gật đầu, cho dù cô không đói, nhưng nghe.
giọng điệu dịu dàng của Ôn Khanh Mộ, cô không thể không đồng ý.
Ôn Khanh Mộ bưng bát bột củ sen nóng hổi lên, đút từng thìa cho Tô Lạc Ly.
“Anh về từ lúc nào thế?”
“Về sáng nay”
Ôn khanh Mộ rút một tờ giấy ăn lau miệng cho Tô Lạc Ly, rồi lại đắp chăn cho cô.
€ó lẽ là vừa ăn xong, Tô Lạc Ly bắt đầu hơi buồn ngủ, không nhịn được mà ngáp một cái.
“Cô ngủ thêm một lúc nữa đi”
“ừ”
Tô Lạc Ly nhắm mắt lại, không lâu sau thì đi vào giấc ngủ.
Nhìn khuôn mặt say ngủ của Tô Lạc Ly, trong lòng Ôn Khanh Mộ vẫn như trời rung đất chuyển.
Cô cho rằng mình đang mang thai…
Nhưng cô thật sự mang thai mà!
Cảm giác áy náy cứ bao quanh Ôn Khanh Mộ, anh muốn bù đắp, muốn đền tội.
Vì thế, anh ra một quyết định quan trọng!
Sau khi Tô Lạc Ly hoàn toàn say giấc, Ôn Khanh Mộ giao.
cô cho y tá, rồi một mình đi tới phòng làm việc của viện trưởng.
Châu Lễ Thành nghe được quyết định của Ôn Khanh Mộ, cũng cực kì bất ngờ.
“Chủ tịch Ôn, ngài phải suy nghĩ cho kỹ, chuyện này ảnh hưởng cực kì lớn đến sức khỏe của bản thân ngài.”
Ôn Khanh Mộ lại không hề để ý đến lời của Châu Lễ Thành.
“Tình hình của nó hiện giờ thế nào rồi?”
Châu Lễ Thành lắc đầu: “Không có chút dấu chuyển biến tốt nào, các chỉ số vẫn đang đi xuống, có lẽ…
“Vậy còn do dự gì nữa?”
Ôn Khanh Mộ đã quyết định, ai cũng không thể thay đổi.
Trên mặt Châu Lễ Thành xẹt qua tia ngạc nhiên, sau đó liền gật đầu với Ôn Khanh Mộ.
Hai người cùng nhau đến phòng điều trị tích cực, Châu Lễ Thành bảo y tá chăm sóc rời đi, trong phòng bệnh của Tô Kiêm Mặc chỉ còn lại hai người Ôn Khanh Mộ và Châu Lễ Thành.
Tô Kiêm Mặc nằm trên giường, sắc mặt vẫn trắng bệch, môi không còn chút máu.
“Chủ tịch Ôn, để đảm bảo sức khỏe cho ngài, chúng ta sẽ tiêm một lượng nhỏ máu vào cơ thể Tô Kiêm Mặc †rước, xem xem hiệu quả thế nào, nếu như không có hiệu quả, cũng không đến nỗi mất không”
Ôn Khanh Mộ gật đầu.
Châu Lễ Thành tự mình tự mình lấy máu của Ôn Khanh Mộ.
Khi dòng máu màu lam kia từ từ chảy ra khỏi cơ thể Ôn Khanh Mộ, anh cảm thấy rõ ràng cơ thể mình hơi thiếu đi gì đó.
Mặc dù chỉ lấy một ít máu, nhưng anh đã có cảm giác rõ ràng.
Vừa nhìn là đã thấy được điều này rõ ràng từ đôi mắt ảm đạm của anh.
Châu Lễ Thành tiêm chút máu vừa lấy ra kia vào trong.
bình truyền của Tô Kiêm Mặc, bình truyền vốn trong suốt nhanh chóng biến thành màu lam.
‘Vệt màu lam kia từ từ chảy xuống theo ống truyền, từ tay của Tô Kiêm Mặc, chảy vào trong cơ thể.
Châu Lễ Thành đưa hai túi máu đã chuẩn bị sẵn cho Ôn Khanh Mộ.
“Mặc dù không so được với màu người tươi mới, nhưng ngài uống vào có lẽ sẽ đỡ hơn một chút.”
Ôn Khanh Mộ nhận lấy, anh không có lý do để từ chối.
Trước giờ ma cà rồng đều như vậy, khi năng lượng trong cơ thể có chiều đi xuống, đương nhiên cơ thể sẽ thèm muốn máu người.
Giống như con người khi đói, sẽ muốn ăn gì đó vậy.
Uống hết hai túi máu, Ôn Khanh Mộ cảm thấy đỡ hơn một chút, nhưng suy cho cùng, đây là máu đã giữ lạnh từ lâu, không thể so sánh với máu người tưới mới.
“Chủ tịch Ôn, ngài xem! Những chỉ số này đi lên rõ rệt!”
Châu Lễ Thành hưng phấn nói.
Ôn Khanh Mộ ngẩng đầu lên, những chỉ số loạn lung tung kia, anh không hiểu, thế nhưng, anh thấy được, quả thật sắc mặt Tô Kiêm Mặc đã tốt lên nhiều.
Không ngờ lại kỳ diệu như vậy!
Trong thời gian ngắn đã có tác dụng kỳ diệu thế này rồi.
Thế nhưng, Ôn Khanh Mộ cũng coi như nhẹ lòng đi một chút, ít nhất cậu sẽ không chết.
“Viện trưởng Châu, nó như này có thể kéo dài bao lâu nữa?”
“Cái này tôi cũng không chắc, hiệu quả của máu nhanh như vậy, chắc là sẽ kéo dài được một khoảng thời gian, cụ thể thì phải chờ cậu ấy tỉnh lại, làm vài lần kiểm tra chỉ tiết, ước tính một chút.”
Ôn Khanh Mộ gật đầu.
Trong phòng bệnh.
Tô Lạc Ly ngủ tới tám giờ tối mới tỉnh dậy, mở mát ra, phát hiện Ôn Khanh Mộ không ở bên cạnh mà chỉ có y tá.
Trong lòng không khỏi hơi hoảng loạn.
Đang định mở miệng hỏi, liền nghe thấy bên ngoài truyền tới giọng nói.
“Tôi đã nói với các người rồi, tôi và chủ tịch Ôn của các người là bạn thân, tôi đến thăm Tô Lạc Ly! Hay là cậu vào thông báo cho tôi một tiếng, nói là tôi họ Dạ, tôi gọi cho cậu ấy mãi mà không được” Giọng nói của Dạ Bân.
“Cho anh ta vào đi, tôi quen anh ta” Giọng nói của Tô Lạc Ly vẫn mang theo chút khàn khàn.
Y tá liền đi ra ngoài.
Lúc này Dạ Bân mới có thể đi vào, trong tay còn cầm túi quà to nhỏ, toàn bộ là thuốc bổ máu.
Trước khi Tô Lạc Ly và Mộ Dung Dịch yêu nhau thì đã quen Dạ Bân rồi, chỉ là lúc đó hai người không nói gì nhiều với nhau.
Đây là lần đầu tiên Tô Lạc Ly gặp Dạ Bân với tư cách là bà Ôn.
Ít nhiều cũng hơi lúng túng.
Y tá đỡ Tô Lạc Ly dậy, phía sau lưng kê thêm một cái gối.
Ngủ thêm một giấc, lại thêm ăn chút đồ ăn, cô đã cảm thấy khỏe hơn nhiều.
“Sếp Dạ…”
“Nhất định cô đừng có gọi tôi là sếp Dạ, tôi còn chưa gọi cô là bà chủ đâu.” Dạ Bân đặt đồ trong tay xuống, y tá kê cho anh cái ghế.
Dạ Bân nói cũng không sai, Ôn Khanh Mộ là ông chủ của anh, đương nhiên Tô Lạc Ly chính là bà chủ của anh.
Tô Lạc Ly mỉm cười, không nói gì.
“A Khanh đâu?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT