Cửu Cửu vẫn thờ ơ như thể chẳng sao cả, chỉ ‘ồ’.

“Con đứng đây tự suy nghĩ cho mẹ! Nghĩ xem con tự tiện động vào đồ của người lớn mà còn quậy tung lên thì có phải là sai rồi không! Đợi đến khi con suy nghĩ xong rồi, mẹ mới nói chuyện với con! Đứng thẳng lên!”

Cửu Cửu lập tức ưỡn ngực lên.

Tô Lạc Ly nhìn cô bé rồi ra ngoài, cô còn phải dạy dỗ con trai nữa!

Mới vừa mở cửa phòng Tam Tam và Tiểu Thất ra là nghe tiếng Tiểu Thất đang khóc.

“Chuyện gì thế này?”

Tiểu Thất vừa thấy Tô Lạc Ly thì chạy sang ngay: “Mẹ ơi, anh ăn hiếp con.”

Tam Tam lại liếc Tiểu Thất: “Anh ăn hiếp em hồi nào?”

“Anh nói con là đồ phản bội!” Tiểu Thất vội mách Tô Lạc Ly.

Tô Lạc Ly rút một tờ khăn giấy lau nước mắt cho Tiểu Thất: “Được rồi đừng khóc nào, đàn ông con trai không được rơi nước mắt, chút chuyện nhỏ thôi mà!”

“Đúng rồi! Chút chuyện nhỏ thôi mà, khóc khóc khóc chỉ biết khóc thôi, giống hệt con gái!”

“Con im miệng cho mẹ! Mẹ bảo con lên tiếng à?”

Tại sao con ruột của cô không có đứa nào làm cô đỡ lo hết, ngược lại không phải con ruột thì nghe lời hơn nhiều.

“Được rồi, Tiểu Thất, con ra ngoài đi, ở đây không còn chuyện của con nữa.”

Tiểu Thất chạy tung tăng ra ngoài, dù sao vốn dĩ cũng đâu phải chuyện của cậu bé.

Tô Lạc Ly ngồi trên ghế nhìn Tam Tam, Tam Tam thì đang cười ngây thơ với Tô Lạc Ly.

“Con còn cười được nữa hả Tam Tam? Không ngờ con cũng anh hùng quá nhỉ!”

“Bình thường thôi, ít nhất cũng là đàn ông!”

Nghe đến chữ đàn ông, thật ra Tô Lạc Ly hơi bất lực, mới tí tuổi mà cứ tự xưng mình là đàn ông, xem có được không?

“Mẹ hỏi con, tại sao con cứ gánh tội thay cho Cửu Cửu mãi vậy? Rõ ràng không phải tại con nhưng con cứ thích gánh thay cho em, đã không phải lần một lần hai. Tam Tam, con làm vậy là sai rồi!”

Tô Lạc Ly cần sửa lại quan điểm của mọi người, nếu cứ nuông chiều Cửu Cửu một cách mù quáng như vậy chẳng khác gì đang hại cô bé.

“Sao lại sai ạ? Cửu Cửu là em gái con, bảo vệ em gái là trách nhiệm của anh trai, bảo vệ con gái cũng là trách nhiệm của con trai!”

Tam Tam vỗ ngực nói.

“Câu này rất đúng nhưng Cửu Cửu làm sai, con không thể bao che cho em được. Con phải uốn nắn em, nói cho em biết cái gì là đúng, đây mới là chuyện anh trai nên làm!”

“Em ấy còn nhỏ, làm sai là chuyện bình thường mà.”

“Bởi vì em còn quá nhỏ nên em có lỗi thì mới cần uốn nắn lại cho đúng! Nếu bây giờ không uốn nắn em thì sau này em sẽ làm nhiều chuyện sai lầm hơn, lỗi càng lớn hơn!”

Tô Lạc Ly nói khá gay gắt vì con trai sắp làm cô tức chết rồi!

Nhưng dù Tô Lạc Ly có sắp sụp đổ đi chăng nữa thì Tam Tam vẫn giữ cái lý của riêng mình!

“Đúng vậy, mẹ cũng tự nói em còn quá nhỏ nên mẹ không thể đánh em, cũng không được mắng em, mẹ không cần phải quan tâm nữa đâu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play