Tô Lạc Ly xua tay với người giúp việc, người giúp việc vội vàng chạy tới phòng trẻ con.

Cô chống nạnh đi đi lại lại trước cửa, cuối cùng giận không nén được, quyết định đến phòng trẻ con xem thử, cô đứng ở cửa trông thấy Ôn Khanh Mộ đang ngồi trên ghế, Cửu Cửu ngồi trên ghế trẻ em, Ôn Khanh Mộ đút cho Cửu Cửu từng thìa canh trứng.

Hình ảnh bố và con gái mới hài hòa làm sao.

Không biết vì sao mà Tô Lạc Ly rất muốn nổi cáu!

Cô cũng không biết mình làm sao nữa!

Cô đừng ở cửa một lúc, thực sự cảm thấy lồng ngực rất bức bối, bèn nổi giận đùng đùng về phòng ngủ.

Nghĩ thầm chắc Ôn Khanh Mộ cho con ăn xong canh trứng sẽ về phòng nhỉ? Ai ngờ đợi mãi mà anh không trở lại.

Tô Lạc Ly chỉ cảm thấy cơn giận nơi lồng ngực giống như đang thiêu đốt, không ngừng bành trướng.

Tô Lạc Ly nhìn đồ ngủ mình chuẩn bị, cô vo tròn rồi ném thẳng vào trong tủ quần áo!

Cô chuẩn bị một bộ đồ ngủ gợi cảm, bởi vì lúc trước cho con bú nên toàn mặc đồ ngủ chuyên dùng cho bú, cô nghĩ bụng sẽ đền bù cho người đàn ông này, ai ngờ người ta lại…

Lúc mười một rưỡi, cuối cùng Ôn Khanh Mộ cũng rón rén về phòng, vừa bước vào đã giật mình, bởi vì anh tưởng Tô Lạc Ly đã ngủ.

“Em chưa ngủ à?” Ôn Khanh Mộ đi đến bên giường ngáp một cái.

Tô Lạc Ly đang chơi game trên điện thoại mà dạo này Mục Nhiễm Tranh giới thiệu cho cô, vốn dĩ cô không có hứng thú gì, nhưng trong quá trình chờ đợi Ôn Khanh Mộ nhàm chán quá nên chơi game giết thời gian.

Ôn Khanh Mộ cúi đầu thấy Tô Lạc Ly đang chơi game, “Khuya khoắt rồi em còn chơi trò gì vậy?”

“Ai đó khuya khoắt mới trở về thì được còn em chơi game thì không được sao?”

Làm vợ chồng bao năm nay nên Ôn Khanh Mộ phát hiện ra Tô Lạc Ly là lạ, “Sao em ăn nói kỳ lạ thế? Anh đâu có trở về lúc khuya khoắt, anh đi dỗ con cơ mà?”

“Em biết! Anh dỗ con, anh vất vả được chưa.” Tô Lạc Ly vẫn chăm chú chơi game.

Giọng điệu này khiến Ôn Khanh Mộ càng khó chịu.

“Em có ý gì vậy hả? Em có biết Cửu Cửu khó dỗ cơ nào không, vất vả lắm anh mới dỗ được con bé ngủ đấy! Anh về phòng mà em nói anh như vậy?”

Anh cảm thấy rất ấm ức!

Tô Lạc Ly thấy Ôn Khanh Mộ to tiếng thì cô cũng không kiềm chế nữa, ném di động sang bên cạnh rồi mở miệng nói.

“Hơn nửa đêm anh ăn nhiều như vậy anh có ngủ được không? Với lại, người giúp việc dỗ con bé rất giỏi, chỉ khi ai đó ở cạnh, con bé mới ầm ĩ không ngủ như vậy thôi!”

Điều Tô Lạc Ly nói là sự thật, Cửu Cửu chỉ có mấy việc ăn, ngủ và khóc, về cơ bản cô bé không chơi đùa, tỉnh cái là bắt đầu khóc, ăn no là đi ngủ, vô cùng dễ dỗ.

Chỉ khi Ôn Khanh Mộ ở đó, dù buồn ngủ díp mắt nhưng cô bé vẫn cố gắng vui cười, khi Ôn Khanh Mộ nghỉ ngơi ở nhà, thậm chí cô bé có thể không ngủ cả ngày!

Ôn Khanh Mộ càng nghe Tô Lạc Ly nói thì càng cảm thấy khó chịu.

“Con bé đói mà em không cho nó ăn gì sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play