“Có thể tiêu diệt cả thế giới, em nói thử xem?”

Bruce bĩu môi, hiển nhiên không tin đây là thật.

Dù sao cũng là truyền thuyết, hoàn toàn không có ai từng thấy.

“Chúng ta đề cao cảnh giác thì sẽ không có vấn đề gì đâu, đợi đến Dark Mountain là sẽ ổn thôi.” Villand nói.

Lúc này bên hoa viên Crystal cũng căng thẳng.

Từ khi Tô Lạc Ly mất tích, Ôn Khanh Mộ không hề chợp mắt chứ đừng nói đến ăn gì đó. Người anh phái đi đang cố gắng hết sức tìm mọi cách điều tra đường đi của đối phương nhưng kết quả mọi người đều tỏ vẻ rằng không điều tra được.

Ba người ở trong phòng họp, ngơ ngác nhìn bản đồ.

Đến giờ cơm trưa nên người làm đưa thức ăn đến, Giản Ngọc ngồi vào bàn.

“Ăn chút gì đi, cậu cứ không ăn không uống không ngủ nghỉ cũng không phải cách hay, đừng quên bây giờ cậu là người.” Giản Ngọc vừa nói vừa cầm đũa.

Chỉ có ăn mới đủ sức để đối phó với tình hình phức tạp hơn.

Nhưng sao Ôn Khanh Mộ có thể nuốt nổi?

Hình như anh không hề nghe những gì Giản Ngọc nói, cứ nhìn chằm chằm vào bản đồ suy nghĩ.

“Anh rể, anh ăn chút gì đi. Ăn mới có sức, não mới hoạt động năng suất được, bây giờ anh không phải ma cà rồng nữa, phải ăn uống.” Tô Kiêm Mặc cũng khuyên.

Ôn Khanh Mộ vẫn ngơ ngác nhìn bản đồ chằm chằm.

Giản Ngọc nháy mắt với Tô Kiêm Mặc, họ có nói bao nhiêu đi nữa cũng không có tác dụng. Người đàn ông này chỉ nghe lời Tô Lạc Ly thôi nhưng Tô Lạc Ly lại không có ở đây, chỉ có bản thân anh hiểu mới được.

Trong phòng không có tiếng động gì, chỉ có Giản Ngọc đang ngồi ăn, Tô Kiêm Mặc cũng ăn không vô, cậu cũng đang lo sốt vó.

“Họ đi đường biển.” Ôn Khanh Mộ đang im lặng chợt lên tiếng.

Tô Kiêm Mặc và Giản Ngọc đều đề cao cảnh giác, ngẩng đầu nhìn Ôn Khanh Mộ.

“Sao cậu biết là đường thuỷ? Lạc Ly để lại tín hiệu à?” Giản Ngọc vội hỏi.

“Không, những vị trí trên bản đồ.” Ôn Khanh Mộ lấy tay chỉ, “Em đã cho người điều tra nhưng không có người đáng nghi nào đi qua.”

“Vậy có khi nào là đi máy bay không? Đi máy bay sẽ nhanh hơn, anh nghĩ họ cũng không muốn kéo dài thời gian.”

“Không đâu, trên không trung không kiểm tra thấy bất kỳ tín hiệu nào, chứng minh họ không đi máy bay. Họ là ma cà rồng, ở xã hội loài người sẽ bất tiện nhiều thứ, họ cũng hiểu rõ máy bay của em là máy bay tiên tiến nhất, họ không thể tìm được máy bay nào tốt hơn em.”

Ôn Khanh Mộ nhìn chằm chằm con đường thuỷ duy nhất: “Đây là khả năng duy nhất, trên biển rất khó để Ly Ly phát tín hiệu, hơn nữa rất có thể là cô ấy đã bị giam rồi, càng không thể phát tín hiệu.”

Nếu vậy thì mọi chuyện đã rõ.

“Bây giờ em sẽ đuổi theo ngay!” Tô Kiêm Mặc lập tức nhảy xuống từ cửa sổ.

“Để cậu ấy đi đi, chỉ có cậu ấy mới có thể đuổi theo với tốc độ nhanh nhất được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play