Chương 1466

Ôn Khanh Mộ nhìn về phía tủ quần áo, nở nụ cười xấu xa, sau đó anh rón rén đi đến, mở phắt cửa tủ ra: “Đừng trốn nữa!”

Nhưng quần áo trong tủ vẫn còn nguyên như cũ, không hề có người nào trốn trong đó cả.

“Xuất hiện đi, anh thấy em rồi.” Ôn Khanh Mộ nhìn liếc toàn bộ căn phòng, nhưng vẫn không có tiếng đáp lại: “Con nhóc này, em bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn thích chơi trò trốn tìm thế? Em không thấy sốt ruột à? Anh nói cho em bày, nếu bây giờ em đi ra thì lát nữa anh sẽ nương tay với em, ngày mai em có muốn xuống giường nữa không?”

Ôn Khanh Mộ nói xong thì nín thở, cẩn thận lắng nghe những tiếng động trong phòng, nhưng đáp lại anh vẫn chỉ là một căn phòng trống rỗng.

Tô Lạc Ly không hề có ý định xuất hiện.

Anh lục tung cả căn phòng lên để tìm, không thấy Tô Lạc Ly đâu, chắc chắn là cô không ở phòng này rồi.

“Có thể đi đâu được chứ? Chắc chắn là đang ở phòng trẻ em rồi! Hừ, biết ngay mà, trong lòng em chỉ có con trai mà thôi.” Ôn Khanh Mộ tức giận, khẽ gầm một câu, thầm cảm thấy không vui lắm. Anh vừa hùng hổ đi về phòng dành cho trẻ em, vừa nghĩ thầm xem lát nữa mình dạy cho người phụ nữ lúc nào cũng nghĩ đến con trai bài học thế nào.

Người giúp việc đi ra khỏi phòng dành cho trẻ em: “Ông chủ, hai cậu chủ nhỏ đều đã ngủ rồi.”

“Mợ chủ có trong đó không?”

“Không có ạ.”

“Được rồi, cô đi đi.” Ôn Khanh Mộ nhẹ nhàng đẩy cửa phòng cho trẻ em ra, nhưng Tô Lạc Ly cũng không ở phòng này.

Chẳng lẽ cô vẫn ở phòng đàn?

Ôn Khanh Mộ nghĩ vậy, sau đó đi thẳng về phòng dành cho trẻ em, nhưng phòng đàn dương cầm cũng rỗng tuếch, hơn nữa dương cầm cũng đã được đậy lại, nhìn có vẻ như cả căn phòng đã được dọn dẹp xong xuôi hết rồi. Chắc hẳn là Tô Lạc Ly đã dọn phòng rồi mới đi ra ngoài.”

“Lạ thật đấy? Người đâu rồi? Hay đang ở bếp?”

Buổi tối đói bụng, chắc là cô ấy định đi ăn rồi đối phó với một người có sức khỏe dồi dào nghe cũng khá hợp lý.

Ôn Khanh Mộ nghĩ như vậy rồi đi vào bếp, nhưng người giúp việc ở bếp lại nói với Ôn Khanh Mộ là họ không thấy Tô Lạc Ly đâu cả.”

Lúc này thi Ôn Khanh Mộ cảm thấy hơi hoảng, anh lập tức triệu tập tất cả mọi người lại, bảo tất cả mọi người bắt tay vào việc tìm kiếm Tô Lạc Ly.

“Tốt nhất là đừng để cho anh bắt được em, để xem anh đánh vào mông em như thế nào!” Ôn Khanh Mộ tức giận giậm chân một cái.

Đến giờ nào rồi mà cô còn chơi trò này chứ!

Đã biết là anh sẽ lo lắng rồi!

Đây là lần đầu tiên Ôn Khanh Mộ ý thức được là nhà quá to cũng không tốt, bây giờ cần tìm người thật sự rất phiền, tìm một lúc rồi mà hơn nửa số người làm trong nhà chạy về báo cáo là không phát hiện ra Tô Lạc Ly.

“Mấy người tìm kỹ không vậy? Mấy tủ trong nhà kho cũng không được bỏ qua đâu.”

Ôn Khanh Mộ đi qua đi lại trong phòng khách, anh cẩn thận nghĩ lại rồi chạy lên lầu, chạy thẳng vào phòng của Giản Ngọc và Lý Như Kiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play