Chương 1195

Sáng hôm sau cô choàng tỉnh dậy, bên giường trống không, cô vội vàng mặc quần áo rồi xuống lầu.

Giản Ngọc và Ôn Khanh Mộ ngồi trong phòng khách, không thấy bóng dáng Lý Như Kiều, hai người đều phờ phạc.

“Thế nào rồi? Đuổi kịp không?” Tô Lạc Ly vội quan tâm hỏi.

Giản Ngọc lắc đầu, vẻ mặt nghiêm trọng.

“Làm gì mà dễ đuổi kịp như vậy, trời tối mù chẳng thấy gì cả, ở đây rộng như vậy, trốn đại một chỗ đã không nhìn thấy rồi!” Ôn Khanh Mộ vội nói.

“Vậy mau cho người đi tìm đi, thời gian càng lâu thì càng không đuổi kịp. Ớt Nhỏ một thân một mình, không có người thân, còn đang mang thai, cô ấy ra ngoài làm sao mà sống được?”

Giản Ngọc nhanh chóng đứng dậy: “Anh đi tìm cô ấy.”

Nói xong thì vội vàng ra ngoài.

Ôn Khanh Mộ ngáp một cái, đi tới trước mặt Tô Lạc Ly: “Anh đói rồi, Ly Ly, nấu cho anh chút đồ ăn nhé?”

“Sao anh không lo chút nào thế? Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy.”

“Ăn no mới làm việc được, với cả cô ấy là gì của anh chứ? Hai người họ chưa kết hôn, cũng đâu phải người nhà họ Ôn, mắc mớ gì anh phải tìm giúp anh ấy? Hơn nữa, vì anh ấy nên người ta mới đi mất.”

Ôn Khanh Mộ nói rất hợp tình hợp lý.

“Được rồi, em nói không lại anh, em đi nấu cho anh bát mì.” Cuối cùng Tô Lạc Ly cũng đau lòng cho chồng mình.

Nhưng ăn mì xong, Ôn Khanh Mộ cũng không định đi tìm mà về thẳng phòng ngủ đi ngủ.

Tô Lạc Ly thầm nghĩ, Ôn Khanh Mộ tìm một đêm chắc cũng mệt rồi nên không nói gì.

“Ly Ly, nào, ngủ với anh một giấc đi! Ai da, chuyện của anh ấy không cần em lo đâu, anh sẽ cho người tiếp tục tìm!” Ôn Khanh Mộ kéo Tô Lạc Ly về giường.

Song một ngày một đêm trôi qua, Giản Ngọc vẫn không tìm thấy Lý Như Kiều.

Thời gian càng lâu thì nơi Lý Như Kiều có thể đi càng nhiều, cũng càng khó tìm hơn.

Ôn Khanh Mộ cũng cử người đi tìm Lý Như Kiều với Giản Ngọc, nhưng vẫn không có thu hoạch gì.

Cứ như vậy một tuần trôi qua.

Giản Ngọc ngồi trên sofa trong phòng khách, suy nghĩ cẩn thận nơi mà Lý Như Kiều có thể đi.

Mấy ngày qua anh ta đã gầy đi nhiều, hốc mắt trũng sâu, quầng thâm đậm, tròng mắt đầy tơ máu.

“Anh, anh uống chút canh bồi bổ cơ thể đi.” Tô Lạc Ly mang một bát canh tới.

“Không cần phiền thế đâu.”

“Mấy hôm nay anh không ăn gì, uống chút canh cũng được. Anh đừng lo quá, như vậy dễ ảnh hưởng đến mạch suy nghĩ lắm. Anh nghĩ kỹ xem Ớt Nhỏ có thể đi tìm ai?”

Tô Lạc Ly ngồi bên cạnh an ủi.

Giản Ngọc bưng canh lên uống vài ngụm, anh ta cũng không muốn khiến Tô Lạc Ly lo lắng.

“Những chỗ nên tìm anh đã tìm hết rồi, anh cũng đã hỏi mấy người trong đội, họ đều nói không gặp cô ấy, gần đây cũng không liên lạc.”

Anh nghĩ kỹ lại xem, cô ấy còn có thể đi tìm ai nữa? Một cô gái như cô ấy chắc phải có một nơi để dừng chân chứ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play