Chương 1012

“Nói chuyện cái gì? Gã đàn ông nào cơ? Bây giờ con của anh còn chưa có tên kia kìa. Đêm nay em định ngồi lật từ điển chọn tên cho con.”

Ôn Khanh Mộ không đành lòng để cho Tô Lạc Ly thức đêm lật từ điển một mình, thế là hai người ngồi cùng nhau ở thư phòng, bắt đầu lật từ điển để tìm tên chữ.

Nhưng hai người ngồi mãi đến nửa đêm mà vẫn chưa chọn được chữ nào.

Tên mà Ôn Khanh Mộ thích thì Tô Lạc Ly lại không thích, mà tên Tô Lạc Ly thích thì Ôn Khanh Mộ lại không ưng.

Cuối cùng hai người lại chạy từ thư phòng sang phòng ngủ, chuyện đặt tên cho con lại phải tạm gác sang một bên.

Thời gian vẫn trôi qua như bình thường.

Ôn Khanh Mộ lại phải đến công ty để làm việc.

Từ Tinh Như gửi cho Tô Lạc Ly danh sách công việc của cô. Tô Lạc Ly thấy cô không có nhiều thời gian để nghỉ ngơi cho lắm, chưa gì đã phải bắt đầu làm công việc tuyên truyền rồi.

Nhưng mà cô lại thầm cảm thấy không nỡ lắm.

Sau khi suy nghĩ kỹ càng rồi thảo luận với Ôn Khanh Mộ, cuối cùng Tô Lạc Ly cũng đi đến nhà họ Tô.

Vốn dĩ Ôn Khanh Mộ muốn đi cùng Tô Lạc Ly, nhưng Tô Lạc Ly lại có cảm giác là với tính cách của Ôn Khanh Mộ, nếu để anh đến nhà họ Tô với cô thì sẽ chẳng những khiến mọi chuyện tốt đẹp lên, mà có khi anh lại nổi nóng rồi đánh nhau ở đó cũng nên.

Vậy nên cô quyết định một mình dẫn vệ sĩ đến nhà họ Tô.

Đúng lúc này, người bên ngân hàng cũng vừa mới đến, chốt hạn trả nợ cuối cùng với nhà họ Tô, nếu như không trả tiền đúng hạn thì ngân hàng sẽ thu hồi lại nhà.

Sau khi cho người giúp việc trong nhà nghỉ làm, Vương Vãn Hương phải tự mình ra mở cửa, thấy Tô Lạc Ly đến thì bà ta hưng phấn hẳn lên.

“Ông nó ơi, mau xuống đây! Lạc Ly đến rồi, chúng ta không cần chuyển nhà nữa rồi, tốt quá!”

Nghe thấy Vương Vãn Hương nói vậy, Tô Lạc Ly chỉ biết lắc đầu, đến nước này rồi mà Vương Vãn Hương vẫn còn nghĩ đến chuyện có bánh rơi từ trên trời xuống cho bà ta ăn.

Tô Khôn vội vàng chạy từ trên lầu xuống, thấy Tô Lạc Ly đến thì ông ta cũng ngẩn người.

Vương Vãn Hương vội vàng đi đun nước, pha trà cho Tô Lạc Ly.

“Cô còn đến đây làm gì? Chế giễu tôi à?” Đến giờ Tô Khôn vẫn còn ghi thù chuyện lần trước ở nhà của Ôn Khanh Mộ.

“Ông nó, đừng nói thế nữa!” Vương Vãn Hương vội vàng nháy mắt với Tô Khôn.

Tô Lạc Ly cũng chẳng muốn nói nhiều với họ, cô lấy một chiếc thẻ ngân hàng trong túi ra rồi đặt lên bàn trà.

“Tôi biết là đợt này hai người sống không được dư dả cho lắm, đây là chút lòng thành cuối cùng của tôi. Chắc cũng có thể giúp hai người sống qua khoảng thời gian này đấy.”

Vương Vãn Hương thấy tấm thẻ ngân hàng này thì mắt bà ta như phát sáng, bà ta vội vàng chộp lấy tấm thẻ ngân hàng.

“Lạc Ly, dì biết con là đứa bé ngoan mà, sẽ không trơ mắt ra nhìn người ta chết mà không cứu.”

Vẻ mặt của Tô Khôn cũng trở nên dễ chịu hơn phần nào: “Coi như cô còn chút lương tâm.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play