Phương Sĩ Khiêm đã đoán đúng một nửa, Tô Mộc Thu quả nhiên rất nhanh đã gặp lại Diệp Tu trên văn phòng, nhưng cậu cũng không nhậm chức tại sở nghiên cứu, mà là tiếp thu phòng khai phát sản phẩm.

Tô Mộc Thu gặp lại Diệp Tu là trên buổi họp về sản phẩm quan trọng của quý mới, cậu ta và trưởng phòng thị trường Sở Vân Tú rõ ràng là vừa từ góc nào đó hút thuốc xong trở về, mùi thuốc lá nồng nặc át hết tất cả mùi nước hoa và pheromone trong phòng. Tô Mộc Thu nhẹ nhàng đổi vị trí với cô gái phòng PR bên cạnh, để cô nàng đến gần cửa sổ cách xa hai tên hút thuốc kia một chút. Cô gái sờ bụng theo bản năng, ném lại một ánh nhìn cảm kích.

Sở Vân Tú cũng là alpha, đạp giày cao gót vẫn đi vô cùng khí thế, Diệp Tu đi theo sau cô cứ như một tên tiểu đệ xách túi, lại còn dẫn đầu vỗ tay trước khi Sở Vân Tú lên tiếng. Hai người họ chắc rất quen thuộc, Sở Vân Tú vậy mà chỉ lườm cậu một cái liền bắt đầu nói chuyện.

Sản phẩm quan trọng của Glory quý này là nước hoa, có công dụng tiêu trừ mùi pheromone và làm thuốc ức chế. Lấy một mùi hương thay thế một loại mùi khác, Tô Mộc Thu cảm thấy không đồng ý lắm, nhưng lại có rất nhiều nhân viên nữ ủng hộ, có lẽ vì thiên tính của các cô chính là có mới nới cũ chăng.

Vì tổng hợp cả tác dụng ức chế và nước hoa nên sản phẩm không chỉ dành riêng cho thị trường phái nữ mà còn định đưa ra nước hoa nam. Alpha và Omega bắt đầu nhao nhao liệt kê những mùi pheromone kì dị mình từng ngửi thấy, từ mùi gà xào đậu phộng đến mùi giày mới, làm người ta phải hoài nghi liệu trên đời có nhiều loại mùi pheromone đến vậy không. Vị trưởng phòng mới của phòng sản phẩm vẫn ngồi nhàn rỗi, Sở Vân Tú cuối cùng đem đề tài kéo lại trên người cậu.

“A?” Diệp Tu giật mình. “Hỏi tôi cái gì vậy?”

Sở Vân Tú lại lườm cậu: “Hỏi xem cậu từng ngửi thấy mùi pheromone nào gây ấn tượng mạnh mẽ chưa?”

Diệp Tu sờ cằm suy nghĩ một chút, hình như cậu ta thức đêm, trên cằm có một ít râu, dưới hai mắt cũng hơi có bọng mắt, khuôn mặt mập giả lại cho người khác cảm giác túng dục quá độ… “Ấn tượng khắc sâu… Hẳn là vị nôn…”

Chém gió quá ảo, Sở Vân Tú là người đầu tiên chê cậu, Diệp Tu không để ý lắm: “Cũng vì có nhiều loại pheromone kì dị như vậy nên sản phẩm của chúng ta mới có thị trường còn gì. Dù sinh ra là giới tính nào cũng nên có quyền lợi được chọn lựa, dù chỉ là mùi cơ thể, đây chính là phương châm quảng cáo của chúng ta. Phòng quảng cáo về sau nhớ điểm tô thêm tí cho dễ nghe đấy, đừng có viết mấy câu nói thật như kiểu ‘từ nay thoát khỏi vị gà xào đậu phộng’ nghe chưa.”

Mọi người cười rộ lên, cô gái phòng PR len lén hỏi Tô Mộc Thu: “Anh từng ngửi thấy mùi pheromone ấn tượng nào chưa?”

Tô Mộc Thu suy nghĩ một chút.

Anh nói: “Mùi băng.”

Cuộc họp diễn ra rất thuận lợi, Tô Mộc Thu dành ra nửa bên tai. Trên quyển sổ của anh, báo cáo cuộc họp, ý tưởng cho thuốc mới và hình vẽ linh tinh mỗi thứ chiếm một phần ba. Bản chất của sản phẩm này gần như một lọ thuốc tẩy có mùi, kĩ thuật cũng không quá khó khăn, chẳng qua là hiệu quả của việc tiêu trừ mùi pheromone bằng cách xịt có thể không như ý muốn, cần thử nghiệm nhiều lần. Nhưng mà thời gian lên kệ cụ thể cũng không phải thứ anh cần suy nghĩ.

Phòng thị trường và phòng tiêu thụ vốn không hợp với phòng sản phẩm, ngay cả đầu lĩnh mới của phòng sản phẩm cũng không thích, sau cuộc họp này lại hết sức coi trọng tương lai của sản phẩm mới. Trưởng phòng tiêu thụ không đến, người đi họp là trợ lí Trương Tân Kiệt, câu hỏi đặt cho Diệp Tu cũng đến mức thiên y vô phùng, vậy mà Diệp Tu lại có thể đưa ra số liệu nói để anh ta gật đầu, cảnh tượng này khá là mới lạ. Sở Vân Tú đứng trước màn chiếu, nói: “Bây giờ mọi người suy nghĩ một tí đi, tìm một cái tên cho sản phẩm này.”

Diệp Tu kêu lên đầu tiên: “Bây giờ nghĩ vẫn còn hơi sớm thì phải, chuyện còn chưa chắc chắn đâu.”

“Cậu trật tự đi.” Sở Vân Tú nói. “Tên tạm thời cũng được. Ai bảo trên kế hoạch cậu viết ‘Đại mạch số 1’ làm gì, lười chết cậu đi.”

“Đại mạch đắt hàng, tên quá tốt còn gì.” Diệp Tu chậc lưỡi. “Vậy mọi người nghĩ trước đi, tôi đi ra ngoài hút điếu thuốc……”

*đại mạch大麦 (da mai) đồng âm với đắt hàng 大卖 (đại mãi da mai)

Sở Vân Tú ra hiệu cho trợ lí của Diệp Tu là Kiều Nhất Phàm nhấn cậu ta lại trên ghế. “Không nghĩ ra một cái tên có sức hút thì đừng ra khỏi phòng này.”

“Có độc ác quá không vậy?” Diệp Tu kêu thảm thiết. “Nico được không?”

Sở Vân Tú thấy cũng được, dùng tên người cho nước hoa cũng là chuyện thường gặp, Nico lại còn là một cái tên thông dụng, gọi là Miss Nico hay Mr Nico đều ổn, cô xoay người viết lên tấm bảng: “Có nghĩa gì không?”

“Nicotin.”

Cô không chút lưu tình gạch luôn dòng chữ vừa viết: “Trong đầu cậu trừ thuốc lá còn có cái gì khác nữa không?”

Cuối cùng mỗi người suy nghĩ 15 phút, nêu ra 5 cái tên rồi bỏ phiếu. Từng người đọc lên cái tên mình chọn đều cảm thấy xấu hổ, đến lượt Tô Mộc Thu, anh nhìn quyển sổ đầy hình vẽ trước mặt, cái tên cuối cùng anh lấy chính là: “Quả vô hoa.”

“Quả vô hoa?” Sở Vân Tú nhíu mày, có vẻ như đang nhớ lại hình dạng của nó. “Tại sao lại chọn cái này?”

“Ficus carica Linn.” Diệp Tu tiếp lời, phát âm tiếng Latin lướt qua trên đầu lưỡi. “Một số nhà nghiên cứu cho rằng, trong Kinh thánh, loại quả mà con rắn dụ dỗ Adam và Eva ăn chính là quả vô hoa, mà họ cũng dùng lá của quả vô hoa để che đậy thân thể… ‘Văn minh và sự khổ đau trong sinh mạng của con người vì cây không hoa không quả mà bắt đầu’.”

* Câu trong ngoặc được trích từ tác phẩm “Những nóc nhà xám của Paris”, tuỳ bút của một tác giả người Trung Quốc, xuất bản năm 2010

Tô Mộc Thu nhìn sang cậu, vậy mà alpha đọc lên câu thơ, không nhìn sang phía này, cậu lặp đi lặp lại từ ‘quả vô hoa’ như đang nhấm nháp nó.

“Tôi thấy tốt đấy, dù gì cũng là tên tạm thời, chọn tên này đi.” Cậu vỗ bàn. “Có thể giải tán chưa?”

Sở Vân Tú viết ba chữ quả vô hoa lên bảng: “Chưa được.” Cô nói quả quyết, ra hiệu Tô Mộc Thu có thể ngồi xuống. “Còn chưa đề cử hết tên, người tiếp theo.”

Cuối cùng cái tên tạm thời được chọn là ‘Quả vô hoa’, Diệp Tu bị Kiều Nhất Phàm chịu trách nhiệm ấn tại chỗ ngồi, cả người đều tràn đầy không khí “sớm bảo nghe tôi rồi mà không nghe cơ” và “không được hút thuốc thì sắp chết rồi muốn đi chết quá”, mặt giễu cợt lại hỗn hợp vẻ mặt không thể sống nổi, làm mọi người xem rất thú vị. Sở Vân Tú tuyên bố tan họp, cậu lại không vội đi mà chờ những người khác đi trước mới nối đuôi theo sau.

Tô Mộc Thu và cô gái phòng PR là hai người cuối cùng đi ra ngoài, cô gái đang nói chuyện với Tô Mộc Thu, không chú ý bị vấp một cái, cả người ngã xuống.

Cô hét lên một tiếng, bảo vệ bụng của mình.

Tô Mộc Thu đi phía sau, Diệp Tu đi phía trước đều không hẹn mà cùng đưa tay ra đỡ cô gái, cũng phản ứng kịp nên không bị ngã.

Nhưng cô là omega.

Một omega đang mang thai.

Omega đang mang thai một khi bị giật mình sẽ tự động tiết ra mùi pheromone nồng nặc, mùi hoa hồng thoáng chốc đã lan ra khắp không gian.

Diệp Tu cũng không kịp đề phòng mà ngã xuống.

Lúc Diệp Tu tỉnh lại, Tô Mộc Thu đang ngồi đọc một quyển Kinh thánh bản có tranh minh hoạ. Phong cách của mấy quyển sách trong phòng y tế của Phương Sĩ Khiêm rất kì quái. Y nói trước khi làm bác sĩ mình vẫn muốn làm mục sư, cũng không biết là thật hay giả, nhưng nhìn qua mấy quyển “Kinh thánh”, “Bản thảo cương mục”, “Đồ giải bách quỷ dạ hành” và cả “Kim Bình Mai” thì thuyết pháp này cũng không đáng tin cho lắm.

Ngay trước khi Diệp Tu tỉnh lại thì Tô Mộc Thu mới chỉ đọc xong “Kim Bình Mai”, “Kinh thánh” thì mới chỉ lật đến đoạn “thần nói phải có ánh sáng”, nhìn thấy người nhúc nhích anh liền khép sách lại. “Cậu tỉnh rồi à?”

Diệp Tu không nhìn anh, anh hỏi tiếp: “Cậu có chỗ nào không thoải mái không? Cần gọi xe cấp cứu không? Không có điện thoại di động thì tôi có thể cho mượn, không cần khách khí.”

Diệp Tu nghe anh nói lại cười lên, đưa tay đè lên huyệt thái dương: “Anh cũng nhớ thù thật đấy.” Xoa một hồi xong cậu mới hỏi: “Cô gái kia thế nào rồi?”

“Không sao cả, mẹ con bình an.” Tô Mộc Thu nói. “Nhưng mà cô ấy cũng hơi hoảng sợ, cậu cứ vậy đột nhiên ngã xuống. Bác sĩ Phương đã liên lạc với người nhà cô ấy, sẽ đi làm kiểm tra kĩ hơn ở bệnh viện, nhưng cũng không có vấn đề gì. Tôi nói rằng cậu bị dị ứng với mùi pheromone của cô ấy.” Anh suy nghĩ một lúc. “Nhờ phúc của cậu, có lẽ trong công ti sẽ không bày hoa hồng nữa. Vậy cũng tốt, tôi vốn cũng không thích mùi đó lắm.”

“Anh đề cao tôi quá rồi.” Diệp Tu nói. “Diệp Thu sẽ không phí công đi giúp tôi che giấu thế đâu.”

“Tôi nghĩ cậu ta sẽ.” Tô Mộc Thu bảo. “So với việc để người ta biết cậu sợ omega thì lí do ngất xỉu do dị ứng hoa hồng nghe đỡ mất mặt hơn nhiều.”

Diệp Tu trầm mặc, anh đặt quyển Kinh thánh sang một bên, hai tay giao nhau đặt trên đùi: “Tô Mộc Thu,” anh gật đầu, “nếu cậu chuẩn bị gọi tôi.”

“Tôi biết anh.” Cậu nói. “Tôi từng đọc luận văn anh viết, viết không tồi, chỉ kém hơn tôi một chút…”

“Diệp Tu.” Anh ngắt lời. “Cậu biểu hiện như một kẻ kì thị omega, lại nghiên cứu phương pháp tiêu trừ phản ứng kì phát tình của omega, đều là vì tự vệ đúng không? Vì cậu bài xích omega, bài xích đến độ sẽ ngất xỉu khi tiếp xúc pheromone nồng độ cao ở khoảng cách gần…”

Anh chậm lại giọng nói của mình: “Theo tôi biết thì hình như Diệp tổng không có triệu chứng này?”

Hai người đều biết ý Tô Mộc Thu muốn nói, phản ứng của song sinh cùng trứng với nguồn dị ứng là giống nhau, nhưng Diệp Thu chưa từng có tin đồn về việc bài xích omega.

Phản ứng của Diệp Tu là hậu thiên, vì gặp phải một sự kiện nào đó mà tạo nên phản ứng kháng cự mãnh liệt.

Cậu đột nhiên hỏi: “Ai đưa tôi đến đây?”

Tô Mộc Thu trả lời: “Là tôi.”

“Lúc ấy là tình huống khẩn cấp, tôi nghĩ cậu không muốn để người khác biết nên tự quyết định.” Anh giơ hai tay lên. “Tôi cũng là đàn ông, một đoạn đường như thế vẫn còn bế được.”

Bế? Diệp Tu cau mày: “Anh không sợ rằng tôi dị ứng với thân thể của omega?”

“Đương nhiên là có khả năng này, nhưng lúc ấy cậu cũng không tiếp xúc trực tiếp với cô gái kia, lúc đỡ cô ấy cũng không có phản ứng dị ứng rõ ràng… Theo bản năng phản ứng của loài người thì nếu cậu thật sự chỉ cần chạm phải omega sẽ ngất xỉu thì sẽ không đi tàu điện ngầm, lúc đó cũng sẽ không tiến lên nói chuyện với tôi, ít nhất cũng sẽ đứng xa một chút, chứ không phải vẫn quan sát phản ứng của tôi.”

Diệp Tu không muốn cho ý kiến.

“Nếu không phải vấn đề trên thân thể vậy thì là trên tinh thần.” Tô Mộc Thu nói. “… Cậu đã đi gặp bác sĩ tâm lí chưa?”

“Đề tài anh nhắc đến đã là lĩnh vực của mấy tờ báo lá cải rồi đấy.” Diệp Tu trả lời. “Rất tiếc là, tôi sẽ không… mà em trai tôi cũng sẽ không vì điều này mà trả một đồng nào… Dù cho anh có tưởng tượng ra cái gì đi chăng nữa.”

Giọng nói đã qua sóng gió của cậu chọc giận Tô Mộc Thu. Anh vốn không muốn nói trắng ra như vậy, chẳng qua là sự lo lắng của một người từng học y mà thôi. Nhưng nếu Diệp Tu coi anh thành một tên tống tiền thì anh cũng không ngại bị mắng thêm hai câu.

“Vậy tôi nói thẳng nhé, Diệp Tu. Loại phản ứng do tâm lí tạo thành của cậu cũng không phải trường hợp đầu tiên tôi gặp phải, mặc dù nó rất hiếm khi phát sinh trên người alpha mà thường xuất hiện ở omega.”

Anh ngả về phía sau tựa lên lưng ghế, một tay lật trang sách mỏng manh của quyển Kinh thánh.

Dưới ánh nắng, cũng không có chuyện gì mới mẻ, có chẳng qua là hai ba chuyện cũ mà thôi.

“Đây có lẽ là suy đoán dựa trên sự thật, có lẽ là tưởng tượng của cá nhân tôi, triệu chứng bài xích tiếp xúc của omega đến mức cực đoan của cậu, nguyên nhân là do lúc nhỏ, cậu từng bị omega trong kì phát tình xâm phạm.”

Diệp Tu một mực không quay đầu nhìn anh, nghe được câu nói này cũng không quay đầu lại.

Qua 10 phút như 10 thế kỉ, Tô Mộc Thu cho rằng cậu sẽ không nói chuyện, Diệp Tu cuối cùng lên tiếng. Giọng nói của cậu hết sức bình tĩnh, thậm chí không giống như giọng nói loài người có thể phát ra.

“Chỉnh sửa một chút.” Cậu nói. “Là không thành.”

Dưới ánh đèn sáng ngời của phòng y tế, ánh mắt của cậu đen y hệt một tảng băng.

TBC

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play