Ngay khi Tô Phàm vươn tay, chuẩn bị chạm lên người Lục Trường Sinh, thì bỗng dưng, trước mặt gã liền khẽ nhoáng lên.
Một thân ảnh đạp không mà đến, chặn ở trước người Lục Trường Sinh.
"Ngươi nhận lầm người rồi. Nàng là thê tử của ta."
Hàn Thiên xuất hiện, khiến Lục Trường Sinh không khỏi vui mừng khẽ gọi. Chỉ là nửa đường lại sửa lời :"Sư...phu quân~ kẻ này giống như là cố tình gây sự a."
Một tiếng phu quân này của y, kêu đến nũng nịu vô cùng, khiến Hàn Thiên trong tích tắc liền tê dại toàn thân. Sống lưng cũng càng thêm ưỡn thẳng, tựa như một đầu hùng sư bị xâm phạm lãnh địa.
Tô Phàm thấy Hàn Thiên khí độ bất phàm, mặc dù đã lường trước được, nhưng gã vẫn như cũ bị ánh mắt lạnh lẽo của hắn nhìn đến mao cốt đều túng.
Nhưng lúc này, bị vô số ánh mắt xung quanh nhìn chằm chằm, gã căn bản là không có khả năng nhận túng, như vậy sẽ khiến gã mất hết mặt mũi. Vì vậy, gã chỉ có thể cắn răng hừ lạnh, hùng hổ doạ người.
"Phi, lý nào bổn công tử lại nhận lầm được chứ!"
Nói đi phải nói lại, Tô Phàm lúc này cũng xem như là có vài phần khí thế. Nhưng là, đứng song song với Hàn Thiên, khí tràng của gã liền trở nên tái nhợt, tựa như đom đóm muốn tranh phong với minh nguyệt.
Nhất thời cảm thấy ganh ghét với thiên tư anh tuấn của Hàn Thiên, trong lòng Tô Phàm liền càng thêm nghẹn khuất. Từ trong tay áo ném ra một túi vàng, ném đến trên đất.
"Bổn công tử chính là đại thiếu gia của phủ thành chủ. Biết điều liền cầm lấy mười lượng vàng này cút đi cho ta. Nếu không..." Thanh âm hơi kéo dài, ánh mắt Tô Phàm liền lướt qua một tia tàn độc :"Đừng để bổn thiếu gia cho người đem thi thể của ngươi khiêng ra!"
Sắc mặt Hàn Thiên hơi trầm, bàn tay liền đã khẽ động, chuẩn bị chụp chết kẻ ngu xuẩn đang không ngừng tìm đường chết này.
Nhưng làm cả hai không ngờ tới chính là, Lục Trường Sinh lại bất chợt từ sau lưng Hàn Thiên đi ra. Mặc dù trên đầu vẫn còn chùm khăn voan, nhưng từ ngữ khí của y đến xem, rõ ràng là đã tức giận không nhẹ.
"Cái tên hoàn khố nhà ngươi, còn mười lượng, ngươi đang đuổi ăn mày hay sao?"
Mẹ nó, y xinh đẹp như hoa như ngọc, ít nhất cũng là vạn kim khó cầu có được không? Mười lượng vàng, là khinh thường ai đây?
Càng nghĩ càng giận, dưới ánh mắt kinh hãi của đám người, Lục Trường Sinh lại bất chợt xuất thủ, hung hăng đạp vào giữa hai chân của Tô Phàm.
"Aaaaa!!!" Tiếng gào rú như giết heo vang lên, hạ thể của gã liền truyền tới tiếng 'răng rắc' nứt vỡ. Dư chấn khiến gã lập tức văng ra xa vài trượng, đau đớn, lăn lộn ôm lấy đũng quần đang không ngừng trào ra máu tươi.
Vây xem một màn này, tất cả nam nhân ở đây đều đồng loạt khép chân lại. Ngay cả Hàn Thiên cũng cảm thấy đũng quần lạnh sưu sưu...có chút nhìn mà đau. Bàn tay đang chuẩn bị rút kiếm cũng cứng đờ giữa không trung.
Lục Trường Sinh lạnh nhạt thu hồi chân, trong lòng đầy khoái trá. Đó là y đã cố tình lưu thủ, dùng chưa tới nửa phần sức lực rồi a. Nếu không, với nhục thể phàm nhân của tên hoàn khố này thì thứ bị 'bạo tạc' sẽ không chỉ là món đồ chơi kia của gã đâu.
Dám đánh chủ ý lên người y, đúng là muốn chết.
Lúc này, sau khi xem xét 'tác phẩm' mình vừa làm ra. Thấy Hàn Thiên vẫn còn đờ người ở bên cạnh, Lục Trường Sinh liền vỗ vai hắn :"Còn đứng đó làm gì? Chạy a!"
Nói xong, Lục Trường Sinh liền đã không chút kiêng dè nhảy lên trên lưng hắn.
Hoàn hồn, Hàn Thiên cũng không chậm trễ, lập tức cõng lấy Lục Trường Sinh chạy về phía ngoại thành.
Lúc này, sắc mặt vặn vẹo, tái nhợt như ác quỷ. Nhưng nhìn thấy hai người rời đi, Tô Phàm vẫn là nhịn xuống đau đớn, chói tai gào lên :"Đuổi theo cho ta! Ta muốn đem đôi cẩu nam nữ này băm ra cho chó ăn!!!"
Nghe lời phân phó của gã, đám tùy tùng xung quanh cũng tỉnh thần, lập tức đuổi theo.
"Đứng lại, đứng lại đó!"
"Bắt bọn họ lại!"
".................."
Cố ý bảo Hàn Thiên đừng sử dụng linh lực, cùng bọn họ chơi mèo bắt chuột. Lục Trường Sinh một bên ôm cổ hắn, tay còn lại liền giơ ngón giữa về phía đám nô bộc kia :"Các ngươi bảo dừng lại thì chúng ta phải dừng lại à? Một đám ngốc xoa, có giỏi thì đến bắt ta đi!!!"
"Ngươi có giỏi thì đừng chạy!" Mặc dù không hiểu động tác của y là gì. Nhưng đám nô bộc vẫn như cũ tức đến nổ phổi.
"Ta không có chạy a!"
"Vậy ngươi có giỏi thì kêu nam nhân của ngươi đừng chạy!"
"Các ngươi có giỏi thì tới đây a! Vương bát \- đản!"
Tiếng ca du dương hòa vào trong sóng biển. Dù ở trong bóng đêm thanh tĩnh, nhưng lại lộ ra hòa hợp vô cùng, không chút đột ngột.
"...Cánh rừng rộng lớn, chim bay khắp trời
Ta làm việc tốt không cần nói ra
Thị thị phi phi khiến ta đau đầu
Giang hồ sóng gió cuồn cuộn
Bản thân ta vẫn thật ung dung
...............
Gió mưa ập đến thật đúng lúc
Kẻ nào võ công cao cường hơn ta?
Cười vang làm thiên địa rung chuyển
Giang hồ hiểm nguy mau chạy thôi!"
Nam nhân bước đi trên bãi cát, để lại một loạt dấu chân in sâu, chậm rãi bị thủy triều che lấp.
Trên lưng hắn đang cõng một vị tân nương. Tân nương đầu che khăn voan, cả người hoàn toàn tựa vào trên lưng hắn, ngâm nga câu hát tràn đầy tinh nghịch.
"Đánh lại thì đánh, đánh không lại thì ta chạy
Thị phi ân oán bao giờ dứt
Ngày trước ta thấp bé nhưng giờ đã khác xưa
Anh hùng hào kiệt đừng vô cớ gây sự với ta
Nếu ngươi nhận thua, ta sẽ về ngủ một giấc.
Mẹ ta bảo thắng thua không quan trọng, chỉ cần vui là được.
..............................
\-\-\-\-\-\-Trích lời bài hát : Đại tiếu giang hồ."
Cả hai lúc này đã rời xa Lăng Vân thành hai dặm đường.
Vừa hát xong, Lục Trường Sinh liền cười khẽ, tâm tình vô cùng mỹ hảo. Khiến Hàn Thiên cũng không nhịn được đi theo cong khóe môi.
"Sư Tỷ, ngươi không hỏi ta muốn đưa ngươi đi đâu sao?"
Nghe Hàn Thiên hỏi, Lục Trường Sinh liền 'nhập diễn rất sâu' mà lắc đầu, mềm thanh nói :"Phu quân dẫn thiếp đi đâu, thiếp liền đi đó a. Chỉ cần đừng đem thiếp bán vào thanh lâu là được rồi."
Từng tiếng 'phu quân' của Lục Trường Sinh làm Hàn Thiên lâng lâng như ở trên mây. Vô cùng hưởng thụ cảm giác này, nên cũng thuận thế 'dung túng' y.
"Ta làm sao lại nỡ bán ngươi vào thanh lâu được chứ..." Hàn Thiên lắc đầu, ngữ khí bất đắc dĩ, xen lẫn cưng chiều :"Ta muốn dẫn ngươi đi Tiểu Trì Trấn, nơi mà ta lớn lên..."
Tiểu Trì Trấn là một làng chài ven biển, diện tích rất nhỏ, chỉ có khoảng trăm hộ dân cư.
Hàn Thiên cõng Lục Trường Sinh đến cổng trấn, mới chịu bỏ y xuống.
Lúc này, Lục Trường Sinh liền đưa tay, chuẩn bị kéo khăn voan xuống. Chỉ là, chưa kịp để y ra tay, Hàn Thiên đã đi trước một bước vén khăn voan của y lên.
Một khắc này, tâm của Hàn Thiên đập vô cùng nhanh. Viễn cảnh được vén khăn voan cho y, không biết đã từng xuất hiện bao nhiêu lần trong suy nghĩ của hắn.
Khăn voan hé mở, lộ ra dung nhan tinh xảo của đối phương. Môi mỏng thoa son, thi một lớp phấn mỏng. Đồng tử tím sẫm dưới ánh trăng tựa như bảo ngọc tỏa sáng. Chỉ phản chiếu lên hình ảnh của mình hắn.
Mái tóc dài búi cao, được gắn lên mão phượng. Từng sợi tua rua rũ xuống, khiến dung mạo của y lại càng thêm kiều diễm vô song.
Hàn Thiên đờ đẫn nhìn Lục Trường Sinh, chậm rãi cúi đầu, trong lòng dâng lên cảm giác muốn hôn y vô cùng mãnh liệt.
Nhưng may mắn rằng, ngay khi sắp đánh mất lý trí, thì hắn đã kịp lúc dừng cương trước bờ vực. Có chút chột dạ quan sát vẻ mặt của Lục Trường Sinh.
Thấy y giống như cũng không chú ý tới sự thất thố vừa nãy của mình, hắn mới thở phào một hơi, len lén đem khăn voan giấu đi.
"Sư Tỷ, chúng ta đi thôi." Không để y suy nghĩ nhiều hơn, Hàn Thiên liền cố thả lỏng toàn thân, ra vẻ bâng quơ nắm lấy tay y, dắt y đi về trước.
Lục Trường Sinh cũng không phản kháng, tùy ý để hắn dẫn đi. Bởi vì y cũng rất muốn nhìn thấy nơi mà hắn lớn lên.
\*\*Tiểu Thiên đồng học dẫn tức phụ về quê rồi nha.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT