Lục Trường Sinh đứng dưới tán cây, hai chân cọ qua cọ lại để không bị tê. Lúc này đều đã sắp tới giờ Tuất rồi. Nhưng vẫn không thấy bóng dáng Hàn Thiên đâu.
"Mẹ a, đừng nói tiểu tử này cho ta leo cây rồi nha."
Càng nghĩ, Lục Trường Sinh càng cảm thấy có khả năng này. Nói không tức giận thì đó chính là giả.
Ngay khi Lục Trường Sinh tức tối, muốn trở về tìm Hàn Thiên tính sổ thì y liền bắt gặp Tần Lãnh đang đi xuống núi. Vẫn là biểu tình lạnh lùng, bất cận nhân tình như ngày thường.
"Sư Ca, ngươi có việc cần xuống núi sao?" Lục Trường Sinh mon men tới gần, chớp chớp mắt, vô tội nhìn Tần Lãnh.
Tần Lãnh gật đầu, cũng không khước từ sự thân cận của y :"Ừ."
"Vậy..." Đôi mắt hơi lóe một chút, giống như đang tính toán gì đó. Lục Trường Sinh liền bày ra bộ dáng tươi cười nịnh nọt ôm lấy cánh tay hắn, làm nũng :"Sư Ca~ Cho ta đi chung với ngươi có được không? Ở một mình buồn chán lắm."
Mặc dù không biết Sư Ca xuống núi làm gì, nhưng dẫn y theo để y giết thời gian thì hẳn sẽ không trở ngại đâu a?
Nhìn chăm chú Lục Trường Sinh, Tần Lãnh vẫn lạnh mặt. Chỉ là đưa tay xoa đầu y, động tác tràn đầy sủng nịch. Gật gật đầu.
"Cảm ơn Sư Ca, Sư Ca tốt nhất!" Lục Trường Sinh hoan hô. Sau đó liền cùng Tần Lãnh sóng vai xuống núi.
Về phần Hàn Thiên? Ha, vẫn là vứt ra sau đầu đi.
Ban đêm, đường phố bắt đầu lên đèn. Đỉnh đầu treo cao ba hàng đèn lồng đỏ cùng dù giấy vô cùng xinh đẹp.
Người qua lại đông đúc vô cùng, gần như không có chỗ bước đi, phải chen chúc với nhau. Dọc đường, đủ loại sạp hàng bày bán thức ăn, đèn lồng,... Không khí tưng bừng mà náo nhiệt.
Lục Trường Sinh hết nhìn đông lại nhìn tây, nhìn cái gì cũng cảm thấy mới mẻ.
Bởi vì dung mạo cả hai đều quá mức xuất chúng, nên cũng thu hút vô số ánh nhìn của cả nam lẫn nữ. Đối với việc này, Lục Trường Sinh đã sớm quen thuộc, nên chẳng thèm để tâm tới.
Đem một khối tượng đất bỏ xuống, Lục Trường Sinh liền nghi vấn :"Sư Ca, ngươi rốt cuộc xuống núi để làm gì a?"
"Tùy tiện nhìn xem." Ngữ điệu Tần Lãnh không chút phập phồng. Dọc đường cũng chưa từng nhìn quanh một cái. Phảng phất chỉ đơn thuần muốn bồi Lục Trường Sinh đi chơi.
Lục Trường Sinh cũng không ngốc. Rất nhanh liền nhìn xuyên lời nói dối vụn về của hắn.
Không tiếp tục dè dặt nữa, y liền bắt lấy cổ tay của hắn chạy đi, vui vẻ quay đầu nói :"Sư Ca, hôm nay ta sẽ dẫn ngươi dạo quanh nơi này. Khẳng định sẽ để ngươi ghi nhớ cả đời."
Lúc này, Hàn Thiên vẫn luôn chăm chú nhìn sắc trời tối đen như mực, tâm thần rối như tơ vò.
Hắn đang nghĩ, Lục Trường Sinh có thể hay không sẽ ngu ngốc đứng đợi bản thân tới tận bây giờ.
Y có phải là rất thất vọng, rất buồn bã, mất hết niềm tin vào hắn?
"Hàn Thiên."
Bị âm thanh này làm bừng tỉnh, Hàn Thiên liền xấu hổ triều Quân Thường Tiếu :"Sư tôn, xin lỗi, ta thất thố rồi."
"Đây đã là lần thứ ba ngươi mất tập trung." Quân Thường Tiếu đem tách trà thả trở về. Tâm tình vốn rất tốt cũng bị Hàn Thiên làm hỏng, u oán trừng mắt :"Ngươi rốt cuộc là đang suy nghĩ gì vậy?"
"Ta...ta cũng không biết nữa..."
Lúc này, Hàn Thiên chỉ cảm thấy đầu đau vô cùng, tư duy rối loạn như một nắm tơ vò vậy.
Vốn dĩ được bồi cạnh sư tôn, cùng người ngắm trăng, hắn vốn dĩ nên rất vui. Nhưng từ đầu tới cuối, mãn đầu óc của hắn đều chỉ nghĩ tới Lục Trường Sinh. Thậm chí còn thất thần nhiều lần.
Đến ngay cả nước trà Quân Thường Tiếu pha \- thứ mà bình thường hắn nghĩ cũng không dám nghĩ. Khi uống vào rồi đều trở nên nhạt nhẽo như nước lã.
Về phần những lời Quân Thường Tiếu nói...hắn ngay cả một chữ cũng không nghe vào, chỉ cảm thấy tẻ nhạt khôn cùng.
Trước kia, khi chưa cùng Lục Trường Sinh phát sinh quan hệ, thì hắn vẫn còn không nhận ra. Nhưng kể từ ngày ở trong sơn động, chiếm đoạt được y. Hắn mới sửng sốt phát hiện, bản thân giống như thay đổi.
Không phải tình cảm, mà là tâm cảnh.
Hắn tự đặt tay lên tâm mình, lại tự hỏi bản thân, hắn thật thích Quân Thường Tiếu sao?
Đương nhiên là thích. Nhưng đó cũng không phải là tình yêu.
Đối diện với Quân Thường Tiếu, hắn sẽ cảm thấy vui vẻ, bất an, chờ mong, muốn thể hiện bản thân để được khen ngợi. Nhưng sẽ không dám bộc lộ ra suy nghĩ, cảm xúc thật sự của mình.
Loại cảm giác này, giống như một đứa trẻ đối diện với cha mẹ, trưởng bối của mình. Hoặc xa hơn một chút, chính là tín đồ đối với thần linh.
Chỉ có kính trọng, không có tình yêu.
Nhưng Lục Trường Sinh lại không giống. Hàn Thiên nhận ra được, bản thân tựa như trong lúc vô thức liền đã yêu Lục Trường Sinh.
Y mới là người hắn muốn nắm tay, muốn thành thân, muốn cùng bước đi trên suốt cuộc đời.
Muốn cùng y sống dưới một mái nhà, mỗi tối đi ngủ có thể thay y vén chăn. Mỗi sáng mở mắt ra, người đầu tiên nhìn thấy chính là y.
Muốn cùng y chia sẻ nỗi lòng, cùng trải qua sinh lão bệnh tử, thất tình lục dục hay bát khổ của đời người.
Người đó chỉ có thể là Lục Trường Sinh, không thể là ai khác. Ngay cả Quân Thường Tiếu cũng vậy.
Suy nghĩ thông suốt, Hàn Thiên chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, tựa như trút xuống gánh nặng. Ánh mắt khi nhìn Quân Thường Tiếu cũng trở nên không giống. Thậm chí còn có chút buồn cười.
Bản thân trước kia là nghĩ thế nào mới đem bồ tát làm thành ái nhân a?
Đúng vậy, Hàn Thiên cảm thấy hình tượng của Quân Thường Tiếu ở trong lòng bản thân trước kia, căn bản chính là bồ tát.
Cao cao tại thượng nhìn xuống chúng sinh, từ bi, xuất trần...
Nói thật, đối diện với Quân Thường Tiếu, hắn ngay cả một chút dục vọng ban sơ cũng không có. Thậm chí, nhìn hắn ta một thời gian dài, có lẽ sẽ trực tiếp lục căn thanh tịnh, đắc đạo thành Phật cũng không chừng.
Nhìn thấy thần sắc nhẹ nhõm trên mặt Hàn Thiên. Quân Thường Tiếu bỗng dưng lại cảm nhận được nguy cơ, theo bản năng nói :"Hàn Thiên, tối nay ngươi liền ở lại đây với ta đi!"
Vừa nói xong, Quân Thường Tiếu liền hối hận, biết rõ bản thân lỡ lời. Quả nhiên, vừa ngẩng đầu, hắn liền đã đối diện với gương mặt tràn đầy kinh nghi cùng khó tin của Hàn Thiên.
Ngay tức khắc, hắn liền sửa lời :"Ở lại ngắm trăng với ta."
Lúc này, Hàn Thiên cũng thở phào một hơi. Một giây trước, hình tượng của Quân Thường Tiếu ở trong lòng hắn xém chút đều sụp đổ.
Xem ra là do hắn nhìn thấu được tấm lòng, cho nên mới nghĩ xấu cho đối phương. Dù sao sư tôn là người thanh cao, làm sao lại có ý tứ như hắn nghĩ được chứ?
"Không được thưa sư tôn, ta đã có hẹn với người khác rồi. Xin lỗi vì làm người mất nhã hứng, nhưng ta nhất định phải cáo lui." Hàn Thiên khom lưng xin lỗi Quân Thường Tiếu. Chỉ là từ thần sắc đến ngữ điệu đều tràn đầy nghiêm nghị, không cho phép cự tuyệt.
Biết rõ hôm nay e là không thể lưu Hàn Thiên lại được, nếu cứ tiếp tục ép buộc sẽ chỉ khiến đối phương chán ghét. Cho nên, Quân Thường Tiếu chỉ có thể gượng cười, ra vẻ độ lượng :"Không sao. Sư tôn một mình cũng quen rồi, ngươi đi trước đi."
Mặc dù có chút áy náy với Quân Thường Tiếu, nhưng Hàn Thiên vẫn là thành thật ly khai.
Vừa rời khỏi thiên điện, hắn liền đã chạy như bay xuống chân núi. Ánh mắt dáo dác tìm kiếm, nhưng chẳng thấy Lục Trường Sinh đâu.
Tình cờ nhìn thấy một tên đệ tử đi ngang qua, hắn liền lập tức giữ lấy đối phương, gấp rút hỏi :"Vị sư đệ này, ngươi có nhìn thấy Sư Tỷ ở đâu không?"
"Sư Tỷ sao?" Mặc dù giật mình, nhưng nhìn thấy Hàn Thiên, đối phương rất nhanh liền tỉnh táo lại. Sau khi suy nghĩ kỹ liền cáo tri :"Khi nãy ta có nhìn thấy. Sư Tỷ giống như đã đi cùng Sư Ca rồi a."
"Đi rồi?" Hàn Thiên nhíu mày, dồn dập hỏi tiếp :"Kia bọn họ đi đâu?"
"Hình như là xuống trấn An Bình thì phải."
"Vậy được, đa tạ." Buông ra nam đệ tử, Hàn Thiên liền dùng tốc độ nhanh nhất thẳng hướng trấn An Bình.