Không ngờ tới Lục Trường Sinh lại ở trước mặt Lăng Thịnh Nam khen mình, Hàn Thiên liền có chút ngượng ngùng sờ mũi.
Lúc này, nhận ra trạng thái quẫn bách của hắn, nàng liền thở dài :"Sinh nhi là đệ đệ của ta, đối với tính cách của nó, ta vẫn xem như tương đối hiểu rõ."
"Mặc dù đệ ấy có chút không nói lý lẽ, lại kiêu ngạo, bốc đồng, nhưng kỳ thực tấm lòng cũng không xấu. Thời gian qua, đệ ấy khẳng định đã gây ra không ít phiền toái cho công tử rồi, mong công tử có thể tha lỗi."
Đối với đánh giá của nàng về Lục Trường Sinh, Hàn Thiên vẫn vô cùng tán đồng. Xác thực, vị sư huynh này của hắn mặc dù miệng rất độc ác, nhưng tâm lại tương đối mềm.
"Không đâu, Sư Tỷ đối ta rất tốt."
"Ha, công tử không cần lừa ta làm gì." Lăng Thịnh Nam bất đắc dĩ cười cười, chỉ đem lời hắn nói đương phép lịch sự mà thôi. Đệ đệ nàng có thể đối xử tốt với người khác mới là lạ đâu.
"Nhưng dù sao đi nữa, mong công tử có thể giúp ta chiếu cố Sinh nhi một chút."
Vô duyên vô cớ bị giao cho trách nhiệm chăm sóc Lục Trường Sinh, Hàn Thiên liền kinh nghi. Chỉ là, đối diện với sự tin tưởng của Lăng Thịnh Nam, Hàn Thiên liền phát hiện, bản thân giống như không nói ra được lời từ chối. Ảo não thở dài :"Ta sẽ cố."
Lúc này, Lục Trường Sinh sau khi nghe người bẩm báo việc Lăng Thịnh Nam bị Cố Thiếu Dương chặn đường liền đã lập tức chạy ra khỏi nội viện. Ngay cả Tiểu Oa đang ôm trong tay cũng chưa kịp trả lại cho bà vú.
"Tỷ tỷ."
Chỉ là, đến khi nhìn thấy Lăng Thịnh Nam, Lục Trường Sinh mới phát hiện, thì ra tình cảnh cũng không có giống với trong tưởng tượng của hắn. Hơn nữa, vì sao tỷ tỷ và Hàn Thiên lại trò chuyện với nhau vui vẻ như vậy?
"Tỷ tỷ, đã xảy ra chuyện gì? Ta nghe nói tên Cố Thiếu Dương kia lại đến gây phiền phức cho tỷ, tỷ có sao không?"
Lục Trường Sinh xuất hiện, khiến cho tâm trạng Lăng Thịnh Nam lại càng thêm tốt, mi mắt cong cong đáp :"Là Hàn công tử giúp ta giải vây, khiến Cố Thiếu Dương rời đi a. Không những thế, còn là ngài ấy đỡ kẻ mù lòa như ta lên đây."
"Vậy sao? Đa tạ Sư Đệ." Nghe thấy là Hàn Thiên giúp đỡ tỷ tỷ, Lục Trường Sinh liền chân thành mỉm cười.
Lúc này, tiểu oa nhi trong lòng cũng bắt đầu nhúc nhích, nhắc nhở Lục Trường Sinh về sự tồn tại của mình. Khiến y có xúc động muốn vỗ trán. Làm sao lại quên mất đứa bé này a!
Lục Trường Sinh vội vàng đổi một cái tư thế để Tiểu Oa có thể nằm thoải mái hơn, nhẹ nhàng vỗ về lưng nó xem như an ủi. Mặt mũi y tràn đầy nhu hòa cùng bao dung, mẫu tính gần như đều sắp từ trong đáy mắt tràn ra ngoài. Làm Hàn Thiên nhìn đến ngơ ngác.
Ánh mắt Hàn Thiên quá mức trần trụi, khiến Lục Trường Sinh muốn không chú ý cũng không được. Nhưng là, y chỉ cho rằng hắn đang nhìn Tiểu Oa trong lòng y, vì thế liền nói :"Đây là đường đệ của ta đó, có phải là rất đáng yêu hay không?"
Nhìn thấy biểu tình hân hoan như đứa trẻ chờ đợi khen ngợi của Lục Trường Sinh, Hàn Thiên liền chuyên chú gật đầu :"Ân." Rất đáng yêu.
"Nếu đệ thích, sau này ta liền sinh một đứa để đệ nuôi, thế nào?" Tâm trạng thoải mái, Lục Trường Sinh liền thuận miệng nói đùa.
Kỳ thực từ khi xuyên thư đến nay, Lục Trường Sinh cũng chưa từng nghĩ đến việc tìm người kết hôn sinh con. Huống chi là để con mình nhận Hàn Thiên làm nghĩa phụ.
Bởi vì đoạn đường y cần đi còn rất dài, cũng rất khổ cực. Căn bản là không đủ tinh lực để đặt vào chuyện luyến ái, thành thân.
Thế nhưng, người nói vô tình, người nghe hữu ý. Những lời này của Lục Trường Sinh rơi vào trong tai Hàn Thiên liền đã trở thành một loại ý vị khác.
Hắn bắt đầu tưởng tượng đến bộ dạng chăm sóc nhi tử như hiền thê lương mẫu của Lục Trường Sinh...
Nhi tử của y có phải hay không cũng sẽ có một đôi mắt hoa đào xinh đẹp như y?
Giống như...có một đứa con cũng là chuyện rất không tệ.
Chỉ là rất nhanh, Hàn Thiên liền tự mình đạp bỏ suy nghĩ này của bản thân.
Bởi vì lúc này, tiểu thí hài kia sau khi ngo ngoe qua lại, mở to đôi mắt nhìn Hàn Thiên. Thì bỗng dưng lại áp mặt vào một bên ngực của Lục Trường Sinh, mút lấy vạt áo y!
Lục Trường Sinh :!!!!!!!!!!!
Hàn Thiên :!!!!!!!!!!!
Hàn Thiên : Quả nhiên, tiểu hài tử chính là đáng ghét nhất.
Lục Trường Sinh : Ta có nên đem nó vứt trở về nơi nó nên ở không nhỉ?
Ở một bên, nhận thấy bầu không khí quái dị giữa bọn họ. Lăng Thịnh Nam liền che miệng phì cười. Sau đó mới đi tới, từ trên tay Lục Trường Sinh nhận lấy Tiểu Oa :"Nó có vẻ như đói rồi. Để ta ôm nó về nội viện, để bà vú cho uống sữa."
Dù cả hai đã đi rồi, nhưng Lục Trường Sinh vẫn còn chút ngại ngùng. Lén lút quan sát vẻ mặt của Hàn Thiên, y liền nói lảng sang chuyện khác để giải toả xấu hổ :"Sư Đệ, lần nữa cảm ơn ngươi đã giải vây cho tỷ tỷ của ta."
Nhắc tới đây, Lục Trường Sinh liền như mở cờ trong bụng. Không ngờ rằng, đêm hôm trước y tâm sự nỗi lòng với Hàn Thiên lại thật có hiệu quả!
"Đệ đúng là có tính tự giác thật đó, về sau cứ tiếp tục phát huy a." Lục Trường Sinh tán thưởng, vỗ vai Hàn Thiên một cái. Sau đó mới tràn đầy chân thành 'tẩy não' hắn :"Dù sao thì tỷ tỷ của ta cũng chính là tỷ tỷ của đệ mà."
Lục Trường Sinh quả thật đều sắp bị lời này của chính mình làm cho rớt nước mắt. Cũng không tin con hàng này có thể không cảm động.
Quả nhiên, vừa nâng mắt, Lục Trường Sinh liền thấy được Hàn Thiên đã 'cảm động' đến ngây dại.
Lúc này, tim của hắn đang không khống chế được mà đập thình thịch, huyết dịch giống như ngừng lưu thông.
Tỷ tỷ của ta cũng là tỷ tỷ của ngươi...
Y rốt cuộc là có ý gì?
Không để Hàn Thiên suy nghĩ thêm, thì tiếng trống vang lên đã cắt đứt hết thảy.
"Yến tiệc sắp bắt đầu rồi." Theo bản năng vô tâm, Lục Trường Sinh liền nắm lấy cổ tay của Hàn Thiên, kéo hắn chạy đi.
Nhìn lấy bóng lưng của y, cảm nhận hơi nóng bao khỏa lấy cổ tay của mình. Một thứ gì đó liền len lỏi, khiến Hàn Thiên muốn nắm bắt, nhưng lại không tài nào bắt được, rất nhanh liền tiêu tán không còn.
Tiệc đầy tháng bắt đầu, các vị chưởng môn hoặc đại nhân vật tai to mặt lớn đều đã được sắp xếp chỗ ngồi dọc theo đại điện. Lục Trường Sinh ngồi ở hàng ghế đầu tiên bên cạnh Kha Nương và Quân Thường Tiếu. Còn Tần Lãnh và Hàn Thiên thì xếp ở hàng thứ hai.
Đối với loại yến tiệc thế này, Lục Trường Sinh ngay cả một điểm hứng thú cũng không có.
Bắt đầu là ca múa, sau đó liền đến phiên thổi ngưu bức, vuốt mông ngựa lẫn nhau. Mặc dù không biết là có thân thuộc hay ưa thích gì không, nhưng hư tình giả ý đều làm đến đủ, giả tạo không chịu nổi.
"Ai, Lục công tử quả nhiên là nhân trung chi long a, không hổ là nhi tử của Lục đại tông sư."
"Lục công tử chỉ mới 20 mà tu vi đều đã phá Kim Đan rồi, thật là khiến người nhìn mà than thở."
".................."
Đối với mấy lời thổi phồng của đám lão già thối ở đây, Lục Trường Sinh đều nghe đến lỗ tai sắp sửa mọc kén. Nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ khiêm nhượng, lá mặt lá trái cùng từng người một.
Xem qua nguyên tác, cộng với kinh nghiệm xem phim truyền hình nhiều năm, Lục Trường Sinh đối với mấy vị nhân sĩ chính đạo này, quả thật là một chút hảo cảm cũng không có.
Bây giờ thì khen ngợi hết lời, chỉ còn kém đem y thổi đến tận trời.
Nhưng đợi khi y trở thành Ma Chủ rồi, thì có lẽ những kẻ này chính là người nhảy nhót lợi hại nhất. Dù y có làm việc ác hay không, cũng đều sẽ bị mắng thành đại ma đầu tội ác bất xá. Hô cao trừ ma vệ đạo cái gì.
Đôi khi, chính đạo so với ma đạo còn phải dơ bẩn, kinh tởm hơn.
\*\*Truyện không có tag sinh tử văn đâu nha. ^o^
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT