- Hồi Trí! Vũ Lôi Phong! Tỷ xin lỗi…không cứu được đệ rồi

Hồ Điệp Y vô lực nhắm mắt

- Con gái, sau này con muốn trở thành người như thế nào?

- Con muốn giống cha. Trở thành một thầy thuốc giỏi. Con muốn vượt qua cha luôn! Là một nữ Y sư Đệ nhất Thiên hạ!

- Ngoan lắm! Đúng là con gái của cha. Lại đây ta dạy con phân biệt thuốc

Ký ức thời thơ ấu của Hồ Điệp Y không ngừng chạy qua trong đầu nàng như một thước phim quay chậm

- Đệ muốn bảo vệ tỷ cả đời, để một ngày tỷ sẽ trở thành Y sư Đệ nhất Thiên hạ

- Có ta ở đây, không ai được đụng vào nàng!

Hình ảnh Hồi Trí và Vũ Lôi Phong trước kia và hiện tại không ngừng dung hợp vào nhau trong tâm trí Hồ Điệp Y, bỗng nhiên trước khi mất đi ý thức hoàn toàn, Hồ Điệp Y nhìn thấy hai bóng lưng của họ hợp lại thành một

Và quay lại nhìn nàng mỉm cười

- Vũ Lôi Phong hay Hồi Trí? Không phải đều là đệ đệ sao…

Hồ Điệp Y mỉm cười. Đột nhiên cảm thấy một luồng khí lưu ấm áp bao quanh mình

Ý thức dần thanh tỉnh, cơ thể cũng bắt đầu có cảm giác trở lại

- Băng tan! Băng trên người Điệp Y tỷ tan rồi!

Linh Nhi mừng rỡ hò reo

Lưu Thiên Kim mỉm cười

- Có lẽ chút khúc mắc trong lòng nàng đã được gỡ bỏ, từ nay về sau có thể an tâm rồi

Hồ Điệp Y lấy lại tinh thần, cơ thể đã có thể làm chủ được một lần nữa, nàng quay đầu nhìn về phía sau, Tiểu Hắc vẫn ngồi đó chăm chú nhìn nàng, còn có một ánh mắt khác nhìn mình. Chính là Vũ Lôi Phong. Hắn đã tỉnh và đang nằm nhìn mình

- Sẽ nhanh thôi! Ta sẽ quay về! Lần này trở về ta sẽ bất chấp tất cả mà theo ngươi

Hồ Điệp Y thầm nhủ, gương mặt ửng đỏ, đôi mắt kiên định

- Huyết Băng Phách Lôi Liên! Ta tới đây!

Hồ Điệp Y từng bước lại từng bước mỗi lúc một nhanh, sau đó là chạy. Mục tiêu là đóa hoa sen màu đỏ trước mặt

- Sao có thể? Nhận loại kia lại không bị thiên lôi và thiên băng áp chế sao?

Các Nguyên Yêu Thú gần đó nháo nhào lên vì kinh ngạc, chưa từng có nhân loại nào có thể đến gần Huyết Băng Phách Lôi Liên cả

- Nữ nhân kia chắc chắn là người có tấm lòng trong trắng và thuần khiết nhất, cho nên mới có thể tiếp cận Huyết Băng Phách Lôi Liên

Một con Nguyên Yêu Thú 7 sao ra vẻ hiểu biết nói

- Không ổn, nữ nhân kia hái đi Huyết Băng Phách Lôi Liên, nơi này sẽ mất đi Yêu Khí dồi dào, làm sao chúng ta tu luyện tiếp bây giờ?

Bỗng một con Nguyên Yêu Thú hét lớn, nghe vậy, cả đám Nguyên Yêu Thú bắt đầu nháo nhào

- Bắt cô ta lại, không được để nhân loại kia lấy được Huyết Băng Phách Lôi Liên!

Lập tức, hơn mười Nguyên Yêu Thú 6 sao và 7 sao cùng nhau lao về hướng Hồ Điệp Y

Xoẹt xoẹt…Ầm!

Hơn mười đạo thiên lôi bổ xuống, đám thú mới lao lên còn chưa kịp phản ứng đã bị đánh nát bét cháy đen

- Lui! Mau lui lại!

Cả một đám Nguyên Yêu Thú khiếp sợ nhìn đống thịt khét trước mắt

- Đáng hận, một lát nữa nữ nhân đó trở tra phải xé xác ả

Hồ Điệp Y ngồi xuống bên nụ hoa, nhìn từng luồng huyết quang luân chuyển bên trong cánh hoa thật quỷ dị, trên cánh hoa, băng đóng dày đặc như là đóa hoa Linh Nhi làm hôm trước, nhưng lại cứng chắc và lạnh lẽo hơn gấp không biết bao nhiêu lần

- Huyết Băng Phách Lôi Liên! Ta là Hồ Điệp Y. Ta có một người bạn bị trúng độc rất nặng, chỉ có ngươi mới có thể cứu hắn. Mong ngươi chấp nhận máu của ta và nở hoa

Hồ Điệp Y nói với bông hoa, tựa như trải lòng mình trước thần hoa thiên sủng

Nhưng không ngờ, Huyết Băng Phách Lôi Liên lại như có linh tính, nó nghe được lời của Hồ Điệp Y và như là hiểu được nó vậy. Một cỗ lực lượng bạo phát mạnh mẽ đẩy văng Hồ Điệp Y ra ngoài

Hồ Điệp Y bò dậy, lại tiến lại gần nụ hoa

- Ngươi không muốn ta hái ngươi sao? Cầu xin ngươi! Ta cần ngươi. Chỉ có ngươi mới có thể cứu hắn thôi!

Huyết Băng Phách Lôi Liên nghe vậy lại lần nữa sinh ra chấn động, hất văng Hồ Điệp Y ra ngoài

Hồ Điệp Y lần này bị hất ra mạnh hơn lần trước nhiều, nàng đau đớn lết lại gần Huyết Băng Phách Lôi Liên

- Xin ngươi đấy! Bạn ta sắp không qua khỏi rồi!

Ầm!

Lần này Huyết Băng Phách Lôi Liên không thèm đẩy Hồ Điệp Y ra nữa, một tia sét đánh thẳng vào vai Hồ Điệp Y

Nhưng không quá mạnh

Nói là không quá mạnh, bởi vì các Nguyên Yêu Thú lúc nãy 7 sao nhưng còn không chịu nổi một đòn, Hồ Điệp Y lúc này chỉ bị đánh ngã ra đất, trên vai bốc khói xen lẫn mùi da thịt khét

- Huyết Băng Phách Lôi Liên à… ta yêu hắn. Ta yêu hắn nhiều lắm, từ cái ngày hắn có lại ký ức, từ cái ngày mà nữ nhân của hắn xuất hiện, ta mới nhận ra mình đã yêu hắn sâu đậm như thế nào. Cầu xin ngươi

Hồ Điệp Y dùng một cánh tay còn lại mà kéo lê thân hình về phía trước, cánh tay bên kia đã sớm bị sét đánh không còn cảm giác

- Ta yêu hắn. Vũ Lôi Phong! Ta yêu hắn! Huyết Băng Phách Lôi Liên! Cầu xin ngươi!

Giọng nói của Hồ Điệp Y lan tỏa khắp không gian, Linh Nhi và Lưu Thiên Kim nghe vậy thì mỉm cười, nhưng vẫn còn vô cùng lo lắng

- Cuối cùng thì Điệp Y tỷ đã chịu cởi bỏ nỗi lòng rồi!

Linh Nhi thở dài nói

- Nhưng hiện tại, Huyết Băng Phách Lôi Liên quá khó tính, chúng ta lại không thể can thiệp, cái kết của mấy con Nguyên Yêu Thú là lời răn đe rõ ràng nhất

Lưu Thiên Kim cũng thở dài

Hồ Điệp Y kéo lê thân mình đến bên Huyết Băng Phách Lôi Liên, lần này Huyết Băng Phách Lôi Liên như là được nghe những lời chân thành từ trong lòng nàng nên không có phản ứng hay đẩy nàng ra nữa

Huyết Băng Phách Lôi Liên khẽ đong đưa như có linh trí, nó cọ cọ vào bàn tay Hồ Điệp Y như muốn nói

- Cảm ơn những lời thật lòng vừa rồi! Ta sẵn sàng nở hoa rồi!

Hồ Điệp Y nhìn đóa hoa băng đỏ đang cọ vào tay mình, biết nó đã đồng ý, nàng mỉm cười

Ngón tay chạm bờ môi, Hồ Điệp Y cắn mạnh một cái

Máu đỏ khẽ vương, Hồ Điệp Y giơ ra trước gốc hoa

Huyết Băng Phách Lôi Liên thích thú đón nhận, nó lắc lư không ngừng, huyết quang lưu chuyển ngày càng nhanh, ánh sáng đỏ không ngừng trở nên chói mắt

Nhưng một lúc sau, nó lại dịu xuống, trở về là một đóa hoa băng

- Không đủ máu sao?

Hồ Điệp Y nghiến răng, cắn thêm một ngón tay nữa

Máu tứa ra, nàng lại giơ tay về phía gốc hoa, theo từng giọt máu đỏ nhỏ xuống, gốc cây không ngừng hút nó vào trong thân cây

Lại lắc lư, lại tỏa sáng, nhưng cũng lại tắt

- Vẫn không đủ máu sao?

Hồ Điệp Y thầm than, nàng lấy con dao phòng thân giắt bên hông ngậm vào miệng, sau đó cứa mạnh vào năm đầu ngón tay

- Uống đi! Rồi nở hoa cho ta!

Hồ Điệp Y mỉm cười nhìn Huyết Băng Phách Lôi Liên, năm đầu ngón tay phải bê bết máu chảy ra, chúng không ngừng bị Huyết Băng Phách Lôi Liên hút cạn

Một lúc sau, máu ngưng chảy, Huyết Băng Phách Lôi Liên lại ngưng tỏa ra hào quang

- Còn chưa đủ sao, vậy thì…

Hồ Điệp Y cựa mình, hất tay trái tê liệt của mình về phía gốc cây, cơn đau do vết cắt ở năm đầu ngón tay và bả vai trỗi dậy mãnh liệt, nhưng Hồ Điệp Y vẫn cắn răng chịu đựng

- Lôi Phong, chờ ta! Ta sẽ cứu ngươi nhanh thôi!

Dao khẽ động, lại thêm năm đầu ngón tay tứa máu

Hồ Điệp Y vận Nguyên Lực vào hai cánh tay, Nguyên Lực tràn ra tạo thành lực đẩy tất cả máu ra mười đầu ngón tay, mắt nàng đã mờ đi vì mất quá nhiều máu, đầu cũng đã xuất hiện cảm giác choáng váng

Huyết Băng Phách Lôi Liên rung động dữ dội, như đang hò reo vì được uống máu thỏa thích, huyết quang chói lọi, lớp băng trên nụ hoa bắt đầu có dấu hiệu muốn tan ra.

Nhưng lúc này, máu Hồ Điệp Y lại ngừng chảy

Hồ Điệp Y cắn răng

- Không! Ngươi phải nở! Ngươi phải nở hoa cho ta!

Hồ Điệp Y gào thét, ánh mắt trở nên điên loạn, con dao trên tay nhằm thẳng vào cổ tay chuẩn bị cắt

- Không ổn! Điệp Y tỷ định cắt động mạch!

Linh Nhi hốt hoảng kêu lên

Lưu Thiên Kim lo lắng nói

- Chết rồi, cắt động mạch! Điệp Y tỷ không muốn sống nữa sao?

Đúng lúc này, một tiếng thét vang lên

- Điệp Y tỷ! Đừng!

Vũ Lôi Phong quát lớn, hắn đứng ngoài khu vực băng giá và sấm sét hét lớn

Hồ Điệp Y nghe thấy tiếng Vũ Lôi Phong, nàng nhìn về phía xa, nam nhân kia đang gọi nàng

- Không! Ta phải cứu ngươi bằng mọi giá!

Hồ Điệp Y hét lớn, sau đó nghiến răng, cắt mạnh..

Máu từ cổ tay phun ra như mưa, Hồ Điệp Y đưa tay về phía gốc cây, cảnh vật trước mắt mờ dần.

Trước mắt Hồ Điệp Y, cảnh vật đã không còn rõ ràng, chỉ thấy máu đỏ tuôn ra như suối, không ngừng bị Huyết Băng Phách Lôi Liên hút vào.

Phía xa, một bóng hình đỏ đen mờ mờ đang lao đến

- Đừng….ngươi….không….được….qua….đây!

Hồ Điệp Y thều thào nói, ý thức đã mơ hồ đến cực hạn, chỉ cố gắng trấn tỉnh mình để không bị ngất đi

- Tử Vân Kiếm Pháp – Kiếm Đoạn Phong Vân!

- Băng Phách Kiếm Pháp – Di Hình Băng Thiên Biến!

- Trường Hồng Kiếm Pháp – Hỏa Diệm Gia Tốc!

- Phong Tuyệt Đệ Tam Kỹ - Quét Kiếm!

- Phong Hành Gia Tốc

- Tốc Biến!

- Tốc Hành!

Vũ Lôi Phong cắn răng, thi triển toàn bộ thủ đoạn tăng tốc mà mình có, lao thẳng về chỗ Hồ Điệp Y

- Lôi Phong! Đừng!

Linh Nhi và Lưu Thiên Kim hét lớn, hai nàng biết kết cục của người khác khi tiến vào không gian này là gì. Thần hồn câu diệt.

Vũ Lôi Phong thiêu đốt toàn thân để tránh bị đóng băng, dùng toàn bộ kỹ năng gia tốc để né lôi điện, hắn như một cái bóng mờ lao đến chỗ Hồ Điệp Y, những nơi hắn đi qua, tàn ảnh kéo dài đến hai mươi cái.

Một đạo, hai đạo, ba đạo

Né liên tiếp ba đạo thiên lôi, Vũ Lôi Phong vẫn không chậm đi chút nào, hắn tiếp tục lao lên

Một tia sét rốt cuộc đánh thẳng vào đầu Vũ Lôi Phong

- Tiểu Na!

Vũ Lôi Phong hét lớn

- Hệ Thống KOF kích hoạt – Nạp điện!

Tiểu Na hét lớn trong đầu Vũ Lôi Phong, các tia sét sau khi đánh trúng Vũ Lôi Phong không ngờ lại biến mất một cách thần kỳ

- Nhân loại kia làm sao có thể miễn dịch với Lôi điện?

Đám Nguyên Yêu Thú bên ngoài há hốc mồm, chúng không ngờ lại xuất hiện một nhân loại chống lại được lôi điện.

Hồ Điệp Y run run nhìn cảnh tượng ngày càng mờ trước mắt, chợt Huyết Băng Phách Lôi Liên rung động mãnh liệt, lớp băng dần tan chảy,ánh sáng đỏ xanh bắt đầu chiếu rọi khắp không gian

- Điện nạp 50%

- Điện nạp 70%

- Điện nạp 90%

Qua từng cú đánh của thiên lôi lên người, Tiểu Na trong đầu Vũ Lôi Phong không ngừng đọc quá trình nạp điện

- Điện nạp 99%

- Vũ Lôi Phong! Một cú nữa là không nạp được nữa đâu! Ngươi sẽ chết đấy!

Tiểu Na vội vàng nhắc nhở Vũ Lôi Phong

Đùng!

- Điện nạp 100%, không thể chịu thêm nữa, nếu không hệ thống sẽ phát nổ mất!

Tiểu Na gấp gáp nói

- Bán cho ta một cục Sứ! Mau!

Vũ Lôi Phong quát ầm lên

Tiểu Na liền triệu hồi một cục sứ ngay trên đỉnh đầu Vũ Lôi Phong. Ầm một cái, cục Sứ bị đánh nát, nhưng Vũ Lôi Phong lại chẳng bị làm sao, tóc hắn chỉ hơi cháy khét mà thôi

- Vũ Lôi Phong, ngươi ăn gì mà thông minh thế?

Tiểu Na trầm trồ

- Xin lỗi! Ta từng là học sinh giỏi Vật Lý cấp….trường. Sứ là vật cách điện hiệu quả, hay được gắn trên các cột điện cao thế!

Vũ Lôi Phong chém gió, hắn vẫn chạy không ngừng đến chỗ Hồ Điệp Y

- Nổ cục này lại để một cục khác lên đầu ta! Nhờ cô đó. Tiểu Na!

- Cứ yên tâm! Lát ta sẽ tính tiền với giá rẻ nhất!

- Đệt, bị đánh thì ta chết cô cũng mất chủ nhân đẹp trai này a

Tiểu Na phồng má

- Không thèm!

Cứ như vậy, cứ mỗi một đạo thiên lôi đánh xuống, một cục Sứ lại xuất hiện trên đầu Vũ Lôi Phong. Cứ như vậy vỡ nát, rồi lại có thêm một cục khác

Phía Hồ Điệp Y, Huyết Băng Phách Lôi Liên đã nở rộ thành một đóa hoa sen đỏ thẫm, xung quanh phát ra hào quang lạnh lẽo màu xanh và đỏ đan xen. Cuối cùng, hào quang thu liễm, Huyết Băng Phách Lôi Liên rơi vào lòng bàn tay Hồ Điệp Y

Hồ Điệp Y nhìn đóa hoa trên tay, lại nhìn thân ảnh đỏ đen kia đang tới mỗi lúc một gần, mắt nàng chảy ra một giọt huyết lệ, khóe môi hiện lên nụ cười mãn nguyện

- Ta lần này có lẽ sẽ chết thật! Ngươi và hai nàng phải sống thật hạnh phúc đấy!

Thiên lôi ngừng đánh, băng tuyết dần tan

Theo sự nở hoa của Huyết Băng Phách Lôi Liên, mây đen trên trời dần tan biến, để lộ ra bầu trời đêm đầy sao, băng khí nơi đây cũng theo đó mà tan chảy

Hồ Điệp Y mỉm cười nhìn thân ảnh đỏ đen lần cuối cùng, hắn giờ đã đứng ngay trước mặt nàng, hình như đang nói gì đó

Nhưng nàng nghe không rõ. Dường như tai nàng đã mất khả năng nghe.

Mắt nàng nặng trĩu, nhưng nàng vẫn cố mở to để nhìn khuôn mặt kia

Rốt cuộc không cách nào chịu đựng được nữa, sự mệt mỏi đã tới giới hạn

- Vĩnh biệt. Người ta yêu!

Môi Hồ Điệp Y nhấp nháy, đôi mắt vô lực nhắm lại

- Không!

Vũ Lôi Phong rốt cuộc đến nơi, hắn ôm chầm lấy Hồ Điệp Y, hơi thở nàng vô cùng yếu ớt

- Điệp Y! Điệp Y!

Vũ Lôi Phong kêu to, mắt hắn đỏ hoe nhìn nữ nhân tựa tiên tử trong lòng

Hồ Điệp Y cố mở mắt, nàng cười, một nụ cười mãn nguyện

- Điệp Y! Nàng có đồng ý làm nữ nhân của ta không? Ta hứa sẽ yêu thương nàng hết lòng, sẽ không để nàng chịu thiệt thòi, sẽ dùng tính mạng này bảo vệ nàng. Sẽ nghe lời nàng, sẽ….sẽ…

Hồ Điệp Y đã không còn có thể gắng gượng thêm nữa, nàng khẽ: “Ừm” một tiếng, sau đó hoàn toàn ngưng thở…

- Lôi điện tan biến rồi. Giết chúng!

Đám Nguyên Yêu Thú bắt đầu lao ra như bầy kiến, mục tiêu là Vũ Lôi Phong và Hồ Điệp Y

Linh Nhi và Lưu Thiên Kim xuất kiếm, lao thẳng về phía trước

Hết chương 99…

( Truyện: Ta Là Vua Giác Đấu. Tác giả: Weekend Anh. Nguồn: TruyenYY & VietNovel Origin & NovelToon )

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play