Quảng trường Thiên Thánh Môn, không khí đã đạt đến sức nóng đỉnh cao.

Toàn bộ người trên quảng trường, tính cả các chưởng môn trên đài cao cũng phải nhìn trân trối.

Chứng kiến trận đấu đỉnh cao của thế hệ trẻ tuổi, thế nhưng tính hủy diệt của các chiêu thức không có mấy người trong họ có thể sánh bằng.

- Đây đâu còn là đám người trẻ tuổi chứ, ta năm nay đã ba mươi tuổi, cũng phải xấu hổ không bằng.

- Đây chính xác là những con yêu nghiệt, tên Vũ Lôi Phong của Phong Lôi Môn kia không thể nghi ngờ tương lai sẽ lừng lẫy một phương.

- Nhìn kìa! Ba người Vũ Lôi Phong, Linh Nhi và Lưu Thiên Kim chuẩn bị tung ra đòn cuối cùng.

Khán giả xung quanh nhiệt huyết sôi trào, họ biết, sau chiêu này kết quả sẽ chính thức ngã ngũ.

Trong bí cảnh Vòng Bo Rực Lửa, ba người Vũ Lôi Phong, Linh Nhi và Lưu Thiên Kim đứng ở ba góc tạo thành hình tam giác, họ vây khốn Thánh Phong Thiên Thánh Trận vào giữa.

Với sức khôi phục nhanh chóng của Thánh Phong Hộ Thể, Từ Thiên Nữ nắm chắc phần thắng vì nàng nghĩ ba người Vũ Lôi Phong đã không còn đòn sát thủ nào nữa.

Không chỉ có Từ Thiên Nữ mà hầu như tất cả mọi người đều có chung suy nghĩ này, một chiêu hợp kích vừa nãy mang theo uy lực khủng khiếp ra sao có thể nghĩ, thế nhưng vẫn không cách nào phá vỡ hoàn toàn đại trận của Thiên Thánh Môn, dưới tác dụng đặc biệt của Thánh Phong Hộ Thể, năm người Thiên Thánh Môn sẽ hồi phục dần dần, còn ba người Phong Lôi Môn sẽ tiếp tục tiêu hao đến kiệt sức, hiện tại có lẽ họ đã sức cùng lực kiệt.

Nhưng đám người đó nào có biết, ba người đã có những tháng ngày rèn luyện kham khổ như thế nào? Họ luôn phải sống chung với sáu quả tạ với khối lượng đạt ngưỡng cực hạn mà cơ thể có thể thừa nhận được, nếu chỉ cần có chút quen thuộc thì khối lượng sẽ lại tăng thêm một chút. Vì vậy cường độ hô hấp và tâm mạch của họ so với người thường mạnh mẽ hơn gấp không biết bao nhiêu lần, tiêu hao từ nãy giờ cũng không quá ảnh hưởng tới họ, ngược lại còn làm ba người Vũ Lôi Phong, Linh Nhi và Lưu Thiên Kim hưng phấn hơn.

- Thiên Thánh Môn Từ Thiên Nữ phải không? Quả thật đại trận của các người vô cùng lợi hại, sức phòng ngự và khôi phục quả thật vô cùng cường hãn, công kích cũng không tệ.

Vũ Lôi Phong nhìn vào đại trận, ánh mắt đối mặt với đôi mắt của hư ảnh Từ Thiên Nữ.

- Nhưng mà…

Ba thanh kiếm trên tay Vũ Lôi Phong, Linh Nhi và Lưu Thiên Kim lần lượt rung lên mãnh liệt, ánh sáng Đỏ, Lam, Tím nhanh chóng tỏa sáng, dùng thanh kiếm trên tay họ làm trung tâm mà khuếch tán ra khắp không gian.

Hiện tại, ánh sáng của ba thanh kiếm chói mắt vô cùng, dường như chúng bổ trợ lẫn nhau khiến cho cả ba càng thêm sáng rực rỡ, không thể nghi ngờ đây là lúc ba thanh kiếm sáng nhất từ trước tới giờ.

- Dù phòng ngự có cường hãn đến bao nhiêu, dù khôi phục mạnh mẽ đến mức nào đi nữa…

Lưu Thiên Kim tiếp lời Vũ Lôi Phong, thần thái uy nghiêm, ánh mắt kiên định, váy tím tung bay phần phật, nhìn nàng giờ không còn vẻ ôn nhu tri thức nữa mà giống hệt một nữ thần trong chiến trận.

- Thì dưới công kích mạnh nhất, vẫn sẽ tan thành mây khói, không có cách nào khôi phục!

Linh Nhi nói tiếp lời của Lưu Thiên Kim, hiện tại Linh Nhi đã không còn thần sắc ngây ngô của một tiểu cô nương ham ăn ham chơi nữa, sau mấy trận chiến gần đây khiến nàng đã trưởng thành hơn rất nhiều, trong mắt có thêm một tia kiên định.

Nghe những lời này, năm người Thiên Thánh Môn không hiểu vì sao mà bản thân đều vô thức run lên một cái, cả năm người đều cảm giác được mồ hôi lạnh đang không ngừng tuôn ra.

Từ Thiên Nữ cắn răng, toàn bộ nguyên lực vận chuyển, trong người không còn giữ lại một chút gì. Cả Thánh Phong Hộ Thể cũng thu hồi lại, dồn toàn tâm toàn ý để phòng thủ cho đợt tấn công cuối cùng này.

Bốn người còn lại cũng đồng dạng rút hết Nguyên Lực, một tia cuối cùng cũng không còn giữ lại nữa mà bơm vào Trận, lập tức Thánh Phong Thiên Thánh Trận khôi phục lại ánh sáng vàng kim chói mắt, hai chân hư ảnh Từ Thiên Nữ trụ xuống mặt đất, hai tay bắt chéo tạo thành tư thế phòng thủ, quanh Đại Trận lần nữa xuất hiện một vòng quang tráo phòng hộ. Vòng sáng này tuy không còn quá cứng chắc như trước, thế nhưng Lục Tú Tứ Trọng cũng không có khả năng xuyên phá nó.

Vũ Lôi Phong phất tay ra hiệu, Hồng quang rực rỡ trên Trường Hồng Kiếm bùng phát thành một ngọn lửa đỏ cam.

- Trường Hồng Kiếm. Trường Hồng Hỏa Nhật!

Ngọn lửa quanh người Vũ Lôi Phong bùng phát mạnh mẽ, ánh sáng chói lóa như mặt trời, sức nóng khủng khiếp lan tỏa khắp không gian. Quanh người Vũ Lôi Phong lúc này xuất hiện hư ảnh một con Hỏa Long hơn trăm mét đang cuộn tròn quanh người hắn, long ngâm gào thét, trời đất rung chuyển, hàng vạn cây cối xung quanh còn chưa bị cơn lốc phá hủy lúc này cũng bừng bừng bốc cháy.

- Băng Phách Kiếm. Băng Thiên Tuyết Địa!

Linh Nhi lơ lửng trên không trung, hai tay dang rộng, đôi chân duỗi ra như đang khiêu vũ, cả người từ từ lơ lửng lên không trung, thân thể xoay tròn với tốc độ không nhanh không chậm, từ thân thể lan ra Hàn Băng lạnh thấu xương, hòa với cuồng phong quanh người lan tràn khắp không gian. Những cái cây bị Vũ Lôi Phong đốt cháy lúc này giống như bị không gian hàn băng này làm cho đông cứng lại, thế nhưng lửa do Trường Hồng Hỏa Nhật quá mạnh nên tạm thời không có khả năng đóng băng ngọn lửa, thế nhưng khu rừng sau lưng nàng hoàn toàn trở thành một mảnh băng tuyết.

Băng Thiên Tuyết Địa, đóng băng cả trời đất.

- Tử Vân Kiếm. Tử Hà Mãn Thiên!

Lưu Thiên Kim cũng đồng dạng lơ lửng cùng Vũ Lôi Phong và Lưu Thiên Kim, quanh người Lưu Thiên Kim xuất hiện hàng trăm hư ảnh Tử Vân Kiếm quay quanh người. Xung quanh không gian quanh người nàng bắt đầu lan tràn ra Tử Khí ngập trời. Trên đỉnh đầu Lưu Thiên Kim xuất hiện từng đám mây tím hội tụ xung quanh, Tử Lôi bắt đầu gào thét tạo ra thanh âm nổ vang vọng thiên địa trời đất.

Từ thân thể mặc váy tím của Lưu Thiên Kim làm trung tâm, cây cối, Nguyên Yêu Thú và toàn bộ sinh vật khác đua nhau héo rũ. Tử Khí lan tràn, cảm giác chết chóc như âm ti địa ngục bao trùm chúng sinh. Đến cả nước sông cũng muốn ngưng chảy.

Trong hình chiếu thời không, nhìn vào ba góc tam giác, ánh mắt toàn bộ người ngây dại, không chút nào có thể tin được.

Bí cảnh Vòng Bo Rực Lửa từ phía ba người đã có sự phân hóa rõ rệt. Chia làm ba vùng khác nhau.

Sau lưng Vũ Lôi Phong, toàn bộ chìm trong biển lửa, sức nóng do Trường Hồng Hỏa Nhật làm toàn bộ cây cối thiêu đốt sạch sẽ.

Sau lưng Linh Nhi, một vùng đất băng giá được khai sinh, khắp nơi được bao phủ bởi Băng Tuyết, không khí lạnh lẽo, không gian và thời gian cũng muốn bị đông lạnh mất.

Sau lưng Lưu Thiên Kim, toàn bộ sinh vật hóa thành một vùng đất chết, cây cối héo vàng khô khốc, lá rơi đầy đất, Nguyên Yêu Thú nằm la liệt trên mặt đất hấp hối.

Trần Lệ đứng ở xa xa, nhìn vào ba khu vực ba trạng thái kia, toàn thân run rẩy.

- Vũ Lôi Phong. Đây là toàn bộ thực lực của ngươi sao?

Kinh ngạc, khiếp sợ, Trần Lệ run rẩy nhìn thật kỹ vào Vũ Lôi Phong trong hư ảnh Hỏa Long kia, trái tim loạn nhịp.

Tất cả những diễn biến này đều được năm người Thiên Thánh Môn hứng chịu, họ cắn răng kháng cự, thế nhưng sự sợ hãi chỉ có họ cảm nhận rõ ràng nhất.

- Tam Kiếm Hợp Bích!

Thanh âm ba người Vũ Lôi Phong cùng lúc vang lên, ba người cùng nhau ăn ý đến mười phần, tất cả đều vươn thẳng kiếm về phía trước, thân thể lao thẳng vào khoảng không trên đầu của Thánh Phong Thiên Thánh Trận.

Trên quảng trường, ánh mắt mọi người lóe sáng, cảnh tượng này vô cùng quen thuộc, trong Đấu Trường Vô Lý, Linh Nhi và Lưu Thiên Kim đã từng thực hiện qua thủ đoạn này, hai thanh kiếm chạm mũi vào nhau tạo ra lực lượng cực mạnh chấn động tâm trí mọi người.

- Kia chẳng lẽ là thủ đoạn của Linh Nhi và Lưu Thiên Kim lúc đánh bại Trần Thục Trinh trong Vòng Bo Rực Lửa phải không?

- Đúng rồi, nhưng lần này là ba người hợp lực, có lẽ công kích sẽ mạnh hơn gấp bội a.

Tiếng nghị luận thì thào vang lên, mọi người vô cùng chờ mong.

Trong Vòng Bo Rực Lửa, ba người Vũ Lôi Phong lao thẳng vào nhau, thống nhất đưa mũi kiếm vào một điểm.

- Không được có một chút sai sót, ba mũi kiếm không được lệch một chút nào. Anh tin tưởng hai em sẽ làm được.

Vũ Lôi Phong động viên, hai người Lưu Thiên Kim và Linh Nhi vô cùng tự tin, không chút do dự.

-* Hợp Bích!*

Ba người chính thức lao vào nhau, ba mũi kiếm quy nhất vào một điểm, lực lượng quanh người Vũ Lôi Phong, Linh Nhi và Lưu Thiên Kim nhanh chóng rót thẳng vào kiếm và tụ lại nơi mũi kiếm giao nhau.

Chíuuuu

Một cột sáng khổng lồ lao thẳng lên trời cao, tầng mây mịt mù bị xuyên thủng tạo ra một lỗ hổng cực lớn trên bầu trời. Cột sáng có ba màu sắc hòa quyện vào nhau, khí tức nóng bỏng, băng hàn, chết chóc lan tràn khắp nơi, Trần Lệ xa xa cũng bị ảnh hưởng mà tái nhợt khuôn mặt.

Ba cánh tay nhịp nhàng di chuyển dứt khoát xuống, nơi mũi kiếm từ từ hạ xuống, cuối cùng chĩa thẳng xuống đỉnh đầu của Thánh Phong Thiên Thánh Trận, cột sáng nhanh chóng lao thẳng xuống dưới, đánh thẳng vào quang tráo phòng hộ của hư ảnh Từ Thiên Nữ.

Choang!

Không có một chút lực cản nào, cương tráo vàng kim vỡ tan tành thành từng mảnh nhỏ, khí tức nóng bỏng, lạnh lẽo, tử vong nhanh chóng bao phủ năm người Thiên Thánh Môn vào bên trong, Thánh Phong Thiên Thánh Trận tiêu thất nhanh chóng, năm người Thiên Thánh Môn nhanh chóng rơi xuống đất, sắc mặt xanh như tàu lá, ngước mắt nhìn cột sáng hủy diệt đáng sợ kia vẫn còn đang ầm ầm đâm vào mình, Từ Thiên Ngọc sợ quá mà ngất xỉu, bốn người Từ Thiên Nữ, Trần Thiên Lý, Trần Thiên Hạo, Lê Thiên Bá quỳ rạp xuống, ánh mắt thất thần ảm đạm, vô lực nhắm mắt lại.

Cột sáng lúc này cuối cùng đã chạm vào mặt đất…

ẦM ẦM ẦM

Rung chuyển…

Rạn Nứt…

Khói Bụi Mịt Mù…

Kình Phong thổi quét…

Từ vị trí Tam Kiếm Hợp Bích tiếp xúc với mặt đất, một lực nổ mang theo sức đẩy cực mạnh phóng ra khắp mọi nơi, toàn bộ những gì tồn tại đều bị quét sạch, phạm vi bán kính năm cây số hoàn toàn lâm vào khói bụi mịt mù.

Trần Lệ, Bạch Sát và Lê Hùng Dũng toàn lực chống chọi với vụ nổ, dù đứng rất ra nhưng sóng xung kích vẫn đẩy họ văng ra xa.

Nhìn thấy Vòng Bo Rực Lửa đang ở ngay sau lưng, Trần Lệ vội vàng cắm trường kiếm xuống mặt đất kìm hãm lại, tránh để cho bản thân bị hất văng ra ngoài phạm vi vòng sáng.

Nhưng Bạch Sát và Lê Hùng Dũng vẫn không thể nào chống lại lực đẩy quá mạnh kia, họ nhanh chóng bị đẩy văng ra khỏi Vòng Bo Rực Lửa, xuất hiện trở lại tại trung tâm quảng trường, trong ánh mắt hai người vẫn còn sự sợ hãi.

Trần Lệ phun ra một ngụm máu, nàng cố hết sức mới có thể kìm chế lại thân thể, nét mặt khiếp sợ nhìn cột khói cao không thấy ngọn phía xa.

Mãi một giờ sau khói bụi mới dần mờ đi, tại nơi tiếp xúc với mặt đất của cột sáng tạo thành một cái hố cực lớn, cái hố này sâu không thấy đáy vì bị khói bụi bao phủ. Về sau khi tu sửa bí cảnh Vòng Bo Rực Lửa, cái hố này không bị các cao thủ tu sửa mà làm thành một cái hồ lớn, ở giữa hồ có một di tích nhằm kỷ niệm một chiêu của ba người Phong Lôi Môn. Sau này, toàn bộ người tham gia Tứ Môn Tranh Tài đều không ai không ghé qua Hồ Tam Kiếm để hồi ức.

( Truyện: Ta Là Vua Giác Đấu. Tác giả: Weekend Anh. Nguồn: TruyenYY & VietNovel Origin & NovelToon )

Trong quảng trường, năm thân ảnh mình đầy máu tươi xuất hiện, họ bất tỉnh nằm giữa mặt đất. Nhanh chóng có đội ngũ y tế mang cáng ra đưa họ vào hồi sức.

- Toàn bộ thành viên Thiên Thánh Môn bị loại, Thiên Thánh Môn xếp hạng Ba, đạt được Đệ Tam trong vòng thi Vòng Bo Rực Lửa.

Vị Trưởng Lão dẫn chương trình giọng nói run rẩy, chứng kiến cảnh kia khiến hắn rung động không thôi, thế nhưng vẫn không quên nhiệm vụ mà tuyên bố thứ hạng cho Thiên Thánh Môn.

- Aizz, thua cũng không có gì bất ngờ, quá mạnh mẽ.

Hạ Mộng Phàm nói nhỏ, nét mặt liền trở lại tươi tỉnh. Không hề mất một chút phong phạm đế vương.

Trở lại với chiến trường Vòng Bo Rực Lửa, ba người Vũ Lôi Phong, Linh Nhi và Lưu Thiên Kim đang nằm trên miệng hố, ba người chạm đầu vào nhau, nằm thành một hình chữ Y, ánh mắt chăm chú nhìn lên trời cao.

Ba người cùng nhau cười, một nụ cười vô cùng thỏa mãn.

Ba cánh tay nắm chặt lấy nhau, ba người giơ tay lên trời cao, Lưu Thiên Kim cười vui vẻ nói.

- Nếu không đến chỗ anh học, có lẽ cả đời này em cũng không tài nào có trận đấu đỉnh cao như vậy được.

- Cảm ơn anh…

Vũ Lôi Phong cười vui vẻ.

- Em cũng cố gắng hết sức rồi, đây hoàn toàn là nỗ lực của bản thân em. Cả Linh Nhi nữa nha, tiểu nha đầu không tệ.

Không hề có tiếng Linh Nhi đáp lại…

- Sao vậy?

Vũ Lôi Phong và Lưu Thiên Kim hết hồn vội nhìn sang Linh Nhi, cô nàng thản nhiên vì quá mệt mỏi mà ngủ luôn tại chỗ, hơi thở đều đều, trên môi còn mang ý cười mãn nguyện.

- Ha Ha Ha…

Hai người cười hạnh phúc, dù có mạnh như thế nào thì Linh Nhi vẫn cứ là Linh Nhi.

- Hai người còn định tâm tình đến khi nào, lỡ ta xuống tay loại cả ba thì ngu người nha.

Đang cười, thanh âm Trần Lệ vang lên, thân ảnh đầy bụi đất xuất hiện cạnh ba người, nàng ngồi xuống đó, ánh mắt nhìn lên trời cao.

- Nàng sẽ không, ta biết rõ.

Vũ Lôi Phong nhìn Trần Lệ không chút do dự đáp.

- Bạch Huynh với Hùng Dũng huynh đâu rồi?

Trần Lệ cười yếu ớt nói.

- Bị tai bay vạ gió của các ngươi thổi bay ra ngoài rồi.

- Ha Ha.

Bốn người ngồi đó, tâm tình buông lỏng. Cùng nhìn trời cao, Linh Nhi thì say sưa ngủ không biết trời đất.

Phong Tiểu Nhã nói với Vũ Lôi Vân trên đài cao.

- Chúc mừng Vân chưởng môn, xem ra ngươi đã giành Đệ Nhất vòng ba luôn rồi.

Vũ Lôi Vân cười to vô cùng kích động.

- Hảo tiểu tử, thật là biết làm cho người ta lo lắng.

Hạ Mộng Phàm cũng chúc mừng Vũ Lôi Vân hắn lại bí hiểm nhìn Phong Tiểu Nhã.

- Nàng xem chừng con bé Trần Lệ, có lẽ hậu cung của tên nhóc kia sẽ lại có thêm một người đấy.

- Ha Ha đúng đúng, thằng nhóc này không hề giống Vân hỗn đản tý nào, về khoản sát gái thì vô cùng giống ta.

Đặng Vũ ngồi một bên cười lớn, sau tất cả vẫn là hào khí và tình đoàn kết của bốn môn, tất cả chỉ là một tranh đua nhỏ thôi.

- Ngươi… tên Đặng Vũ hỗn trướng, thấy nó thắng lại muốn nhận bà con hả?

Vũ Lôi Vân quát lớn, trong mắt không hề có chút tức giận nào.

- Ha Ha Ha

Tiếng cười lại lần nữa vang lên….

Hết chương 67…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play