Thiên Thánh Môn, quảng trường trung tâm đông kín người, không khí náo nhiệt đến cực điểm.
- Phần thi thứ 4: Tốc Độ, ở vòng này, bốn người cùng chạy đua với nhau để so tốc độ. Độ dài chặng đua là một ngàn mét. Dựa theo thứ tự người chạy được một vòng sớm nhất mà tính điểm. Về nhất 4 điểm, về nhì 3 điểm, về ba 2 điểm và cuối cùng 1 điểm.
Quảng trường được biến đổi thành một đường đua. Một vòng lớn trên có đường chạy phân ra làm bốn để bốn thí sinh chạy trên làn riêng. Một vòng của con đường này đúng một ngàn mét. Giống hệt sân vận động ở thế giới hiện đại.
- Các thí sinh vào vị trí
Vũ Lôi Phong bước ra, hắn chỉnh cân nặng của các quả tạ về không. Hiện các quả tạ không khác gì vật trang trí trên người.
Việc cơ thể nhẹ bẫng khiến Vũ Lôi Phong vô cùng thoải mái, bất quá đeo tạ lâu khiến hắn dần thích nghi với việc trên người có những thứ này.
Nhìn thấy Vũ Lôi Phong lên đài, mọi người xung quanh cười mỉa mai. Tên nhóc 16 tuổi này mà chạy lại ai. Nhìn cũng chỉ đẹp trai hơn người mà thôi. Còn lại nhìn không có gì đặc biệt cả.
Vũ Lôi Phong đứng tại vạch xuất phát. Chân sau đè mạnh xuống đất, tùy thời sẽ bắn mạnh nếu có hiệu lệnh.
Vũ Lôi Vân trên khán đài mỉm cười, Vũ Lôi Phong luôn sống chung với những cục tạ kia, nếu hắn mở ra thì chính thức sẽ là một con ma tốc độ. Chưa kể đến, Vũ Lôi Phong đã có tu vi Ngũ Tú Đỉnh Phong. Vũ Lôi Vân chắc chắn Vũ Lôi Phong lần này sẽ giành chiến thắng.
- Chuẩn bị, Sẵn sàng………..
- CHẠY!
Tiếng quát của vị trọng tài vừa dứt, bốn thí sinh ánh mắt lóe tia sáng.
ẦM!
Bỗng nhiên, mọi người sững sờ. Một âm thanh giống như gạch đá bị vỡ vang lên. Chỉ thấy bốn bóng người đang nhanh như chớp lao đi. Người đứng đầu còn khó nhìn thấy bóng dáng của hắn. Chỉ thấy có một vệt màu đen đỏ đang lao đi.
Khi khói bụi nơi vạch xuất phát tán đi. Chỗ vạch xuất phát của Vũ Lôi Phong hiện ra một dấu chân sâu hoắm, gạch đá xung quanh bị chấn nát.
Mà ba người còn lại mới vừa chạy được khoảng mười mét, đã có một thanh âm vang lên bên cạnh vị trọng tài kia.
- Ta đã xong một vòng. Tính điểm đi chứ trọng tài.
Vũ Lôi Phong đã đứng cạnh hắn từ bao giờ. Hiện tại toàn bọ mọi người xung quanh mới nhận ra, cái bóng đỏ đen quỷ dị đó không ngờ lại là tên nhóc 16 tuổi Vũ Lôi Phong mà họ chê cười. Thật kinh khủng. Tốc độ nhanh đến mức thân ảnh làm người ta nhìn không rõ.
Vị trọng tài kia đơ ra một lúc mới công bố. Hiện tại người ta mới chạy chưa được nửa chặng a.
Vũ Lôi Vân cũng bất ngờ, hắn sớm biết Vũ Lôi Phong sẽ về nhất nhưng tốc độ như vậy khiến hắn vô cùng giật mình. Đây không phải tốc độ một Ngũ Tú có thể phát động.
Đặng Vũ, Hạ Mộng Phàm và Phong Tiểu Nhã ngơ ngác nhìn Vũ Lôi Phong, sau đó cùng nhìn sang Vũ Lôi Vân, ánh mắt không thể tin được.
- Còn chưa dùng đến Phong Hành Gia Tốc của Phong Lôi Môn, tại sao có thể nhanh như vậy?
Hạ Mộng Phàm không kìm được mà thốt lên. Thân pháp của Phong Lôi Môn hắn cũng có biết, Vũ Lôi Phong khi nãy còn chưa thúc giục ra. Vậy mà giờ hắn đã đứng sừng sững ở vạch đích.
- Ngươi, ngươi đã làm gì tiểu tử đó? 16 tuổi không thể có tốc độ như vậy được, Lục Tú còn không thể nhanh như vậy.
Đặng Vũ hỏi Vũ Lôi Vân.
- Con trai ta tự nghĩ ra công pháp tu luyện, ta không làm gì nó cả, hiện tại cả ta cũng bất ngờ.
Vũ Lôi Vân nói thật, hắn nghĩ Vũ Lôi Phong sẽ cực nhanh khi tháo tạ, có ai ngờ hắn lại nhanh như vậy? Thực sự khi gỡ bỏ hơn một ngàn cân trên người. Vũ Lôi Phong cảm thấy thân thể mình không khác gì một cánh hoa, thân thể nhẹ như không vậy.
Thêm với việc chạy mỗi ngày khiến cho Vũ Lôi Phong chỉ cần vận chút Nguyên Lực vào chân là đã có tốc độ vô cùng kinh khủng.
Hiện tại, các thí sinh khác mới bắt đầu nước rút về đích, sau khi cán đích, họ đều nhìn Vũ Lôi Phong với ánh mắt như nhìn quái vật. Họ rõ ràng nhất, lúc xuất phát luồng gió hắn phát ra khi chạy suýt làm họ ngã.
Kinh ngạc qua đi, Vũ Lôi Vân quay sang ba người Hạ Mộng Phàm, Đặng Vũ và Phong Tiểu Nhã nói.
- Các vị, một kiện Nguyên Linh Khí 5 sao như đã thỏa thuận. Mau lên nào mau lên nào.
Ba người bất đắc dĩ nhìn nhau, lần lượt móc ra Nguyên Linh Khí ném thẳng vào Vũ Lôi Vân.
- Xem như ngươi lợi hại
Đặng Vũ trừng mắt Vũ Lôi Vân, hắn đau lòng không thôi. Lập tức nhìn Hạ Mộng Phàm tỏ ý trách móc. Nếu không phải tên này bày ra cái vụ đặt cược thì đâu có lỗ vốn như thế này.
Hạ Mộng Phàm dùng ánh mắt xin lỗi nhìn hai người Đặng Vũ và Phong Tiểu Nhã, nhưng bỗng nhiên mắt hắn sáng lên, hắn lại nói.
- Nhi tử của Vũ chưởng môn quả thật khiến ta mở rộng tầm mắt, thế nhưng cô bé Linh Nhi kia quá nhỏ tuổi đi, một tia Nguyên Lực còn chưa có làm sao có thể thi với các đàn anh đàn chị kia được. Ta nghĩ Vũ chưởng môn nên đầu hàng lấy một điểm vẫn hơn.
Vũ Lôi Vân nhướng mày, hắn biết Linh Nhi cũng đã đột phá Ngũ Tú, lại còn luyện tập như địa ngục với Vũ Lôi Phong thế nên hắn rất tự tin.
Sự tự tin của Vũ Lôi Vân không phải không có cơ sở. Người 18 tuổi khủng khiếp lắm cũng chỉ có tu vi Ngũ Tú sơ giai mà thôi, Linh Nhi tuy nhỏ nhưng cũng đã là Ngũ Tú sơ giai, lại có Vũ Lôi Phong luyện tập nên hắn không sợ thua.
- Con bé nhất định sẽ không thua kém kẻ nào trong các ngươi, nếu các ngươi dám chắc ta sẽ về chót, vậy ta đặt một kiện Nguyên Linh Khí 5 sao cho các ngươi có cơ hội gỡ vốn.
Vũ Lôi Vân cười cười nói, đám người Hạ Mộng Phàm, Đặng Vũ và Phong Tiểu Nhã liền sáng mắt.
- Quân Tử Nhất Ngôn.
Ba người đồng thanh nói.
- Tứ Mã Nan Truy.
Vũ Lôi Vân cũng nói ngay. Trong lòng ba người Hạ Mộng Phàm có chút nghi hoặc và bất an, thế nhưng họ cũng không quá nghĩ nhiều. Linh Nhi mới 14 tuổi làm sao có thể tu luyện? Vũ Lôi Phong chắc cũng chỉ do một bí pháp đặc biệt nào đó nên mới thắng ở vòng tốc độ mà thôi.
- Phần thi cuối cùng. Sức Bền. Sẽ có bốn máy chạy bộ, mỗi thí sinh sẽ chạy trên đó, nếu chạy quá chậm sẽ bị đẩy khỏi máy, ai trụ được lâu nhất sẽ đạt đệ nhất. Luật vẫn như cũ, không được dùng thuốc, hoặc bất kì vật gì có tác dụng cường hóa.
Vũ Lôi Phong chỉnh tạ cho Linh Nhi về số không. Hắn nhéo má Linh Nhi một cái rồi nói.
- Linh Nhi, chạy từ từ thôi nghe không. Nếu em thắng tối anh sẽ làm món Bánh Tráng Trộn cho ăn.
- Yeahhh
Linh Nhi cao hứng bừng bừng, nàng liền tiến về khu vực thi đấu, nhảy lên máy chạy đứng song song với các thí sinh khác. Nàng trong lúc đi còn nhảy nhót tinh nghịch như con bướm, khiến ai nhìn vào cũng thấy ưa thích không thôi.
- Các thí sinh vào vị trí…. Bắt đầu.
Bốn chiếc máy chạy lại bắt đầu lăn, gọi là máy chạy nhưng không giống như máy chạy ở Trái Đất, nơi đây đều dùng Nguyên Lực làm cơ sở mà phát minh ra các sản phẩm. Nguyên Liệu nơi đây cũng dựa vào Nguyên Lực mà phát động các máy móc.
Linh Nhi ung dung chạy trên máy chạy, ba người khác cũng vô cùng thư thái, thế nhưng đó chỉ là giai đoạn đầu thôi, dần dần sức và Nguyên Lực của mọi người sẽ cạn kiệt.
Thế nhưng Linh Nhi lại không hề dùng chút Nguyên Lực nào, nàng sớm cùng Vũ Lôi Phong không dùng chút Nguyên Lực nào, lại còn mang theo hàng trăm cân tạ, hiện tại tháo tạ ra khiến Linh Nhi sảng khoái không thôi. Nàng chạy trên máy tung tăng như đang dạo chơi chứ không giống đi thi.
Mọi người cũng khá bất ngờ, Linh Nhi có thể bắt kịp tốc độ của máy chạy đã là khá bất ngờ rồi, thế nhưng không ngờ Linh Nhi lại tung tăng như con bướm trên máy chạy.
Thời gian từ từ trôi qua, nháy mắt đã qua nửa canh giờ. Các thành viên của Thiên Thánh Môn, Âm Phong Môn và Vũ Đài Môn đã bắt đầu phải dùng Nguyên Lực chèo chống.
Linh Nhi vẫn ngân nga bài Chúng Ta Của Hiện Tại mà Vũ Lôi Phong dạy cho, nàng vô cùng thích những bài hát Vũ Lôi Phong dạy. Trong miệng ngân nga, chân vẫn chạy không ngừng nhưng một giọt mồ hôi cũng không có.
Linh Nhi còn chạy không ngừng với Vũ Lôi Phong trong trạng thái luôn ở mức tạ cực hạn mà chạy trong suốt một tháng, hiện tại nàng đã tháo tất cả tạ ra khỏi người. Mới chạy khoảng nửa canh giờ nên nàng vẫn cảm thấy vô cùng thoải mái.
Một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ.
Linh Nhi vẫn không phát ra chút nguyên lực nào, người ngoài nhìn vào cũng chỉ thấy một phàm nhân đang chạy mà thôi. Linh Nhi vẫn không đổi một chút sắc mặt, nàng vẫn nhảy tung tăng. Chúng chưởng môn cũng bắt đầu ngạc nhiên. Đệ tử của họ đã phải xuất ra Nguyên Lực chống chịu. Cô bé này không có chút khí tức Nguyên Lực nào, hoàn toàn dựa vào thể lực mà chạy, thế nhưng lại không hề có dấu hiệu mệt mỏi trong khi các thí sinh khác đã bắt đầu đổi sắc mặt.
Linh Nhi vì không dùng Nguyên Lực mà chạy giống như nàng thường hay luyện tập với Vũ Lôi Phong. Vô tình việc này làm Linh Nhi vẫn chưa bại lộ việc mình đã là Đấu Sĩ, mọi người vẫn chỉ thấy một cô bé 14 tuổi đang bằng chính sức lực của mình mà chạy. Điều này lại càng khiến họ khiếp sợ.
Một cô bé 14 tuổi dùng sức lực của bản thân, không hề có Nguyên Lực gia thân nhưng lại có thể cầm cự tới hiện tại. Đám người bắt đầu không tin vào mắt mình nữa. Từng tiếng cổ vũ cho Linh Nhi bắt đầu vang vọng.
Lại thêm một canh giờ nữa trôi qua, Đệ tử Vũ Đài Môn đã bắt đầu bị chiếc máy chạy đẩy lùi ra sau, không lâu sau hắn rơi xuống đất.
- Vũ Đài Môn đệ tứ!
Vị hộ pháp kia lớn tiếng hô.
- Linh Nhi không có về chót, các ngươi phải chăng nên đưa ra Nguyên Linh Khí đi chứ.
Trên đài cao, Vũ Lôi Vân cười to, hắn vô sỉ đưa tay đòi đồ.
- Hạ chưởng môn, chúng ta bị ngươi hại thê thảm rồi.
Ba người bất đắc dĩ lại móc ra một kiện Nguyên Linh Khí 5 sao ném cho Vũ Lôi Vân, Vũ Lôi Vân cười to cất vào nhẫn trữ vật. Đám người Vũ Lôi Uy, Vũ Lôi Danh và chúng trưởng lão cũng cười thầm trong lòng. Từ lúc Vũ Lôi Vân cá cược với chúng chưởng môn ba phái họ đã nhìn thấy trước kết quả, chỉ ngồi xem trò vui mà thôi.
Vũ Lôi Phong ngồi trong khu vực thí sinh, hắn mỉm cười, Linh Nhi còn chưa đạt đến cực hạn, sau khi tháo tạ nàng có thể chạy liền mấy ngày không nghỉ chứ vài canh giờ nhằm nhò gì, chỉ sợ cô nàng đói thôi.
Dần dần, đệ tử Thiên Thánh Môn cũng rơi xuống, không lâu sau đệ tử của Âm Phong Môn cũng rơi xuống theo.
Trên quảng trường, chỉ còn Linh Nhi đang tung tăng chạy, nàng nhắm mắt ngân nga
- Điều em luôn giữ kín trong tim. Điều em luôn giữ kín trong tim này. Điều em luôn giữ kín trong tim mình. Có ai thương lắng lo cho anh!
Nàng đã đạt đệ nhất nhưng chưa hay biết gì, vẫn còn vừa chạy vừa hát vang. Không biết rằng tiếng hát của nàng hiện tại là âm thanh duy nhất còn lại trên quảng trường.
Tất cả mọi người đều im bặt, không ai nói nên lời. 14 tuổi, không chút Nguyên Lực, thể lực ăn đứt toàn bộ thanh niên ba đại môn phái. Đây là cái khái niệm gì, đây là cái định lý quái quỷ gì về con người nữa. Đây là yêu nghiệt.
Tiếng hát của Linh Nhi vẫn vang vọng. Nàng hát hết bài nàng mới mở mắt ra, thấy tất cả mọi người đang nhìn mình trân trối, nàng mới giật mình nhìn xung quanh. Ba người còn lại không ngờ đã đứng dưới đất từ lúc nào.
- Linh Nhi cô nương, ngươi đã đạt đệ nhất, không cần chạy nữa đâu.
Vị hộ pháp mỉm cười nói với Linh Nhi, nàng liền nhảy xuống. Trong ánh mắt thán phục của mọi người lấy trong túi ra mấy cái bánh ăn.
- Đói muốn chết, chạy gì mà lâu quá vậy. Các ngươi sớm muộn gì cũng thua, xuống sớm một chút có phải hay hơn không. Suốt bốn tiếng không ăn gì, đói quá đi.
Linh Nhi chu môi trách, đám người Thiên Thánh Môn, Vũ Đài Môn và Âm Phong Môn. Ba người nghe lời này cơ hồ muốn ngất đi.
- Lôi Phong, em muốn ăn bánh tráng trộn.
Linh Nhi chạy về phía Vũ Lôi Phong, trên tay hắn đã có một bịch bánh tráng trộn từ bao giờ.
Mọi người đến giờ mới hoàn hồn. Từng tiếng hoan hô như sấm dậy. Kỳ tích không ngờ lại xuất hiện trước mắt họ như vậy. Thể lực này thì còn ai sánh bằng?
Hết Chương 40…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT